Chương 6
Sáng hôm sau:-này dậy đi. 8h sáng rồi
-um...mẹ để con ngủ đi nay là chủ nhật mà...
-dậy đi mua đồ
-um. để con ngủ đi mà...con mệt lắm.
-ngủ thế được rồi con với cái. mặt trời lên đυ.ng nóc rồi kia.
-um. . con mỏi lắm mẹ ơi...tay chân tê cứng đầu óc thì quay cuồng...lát nữa con dậy
-haizzz vậy...mẹ xuống nấu cơm. Hy à con gọi chị dậy nhé.
Cạch. mẹ xuống nhà kèm theo cái đóng cửa bực bội. Nó tưởng đâu ngon lành ngủ thêm giấc nữa thì một bóng đen che trước mặt.
-um...mẹ con không có dậy đâu...con...um...
Mắt mở to miệng bị khóa bởi con người trước mặt. Hy không cần dùng sức dùng lực. không kêu to nói lớn. chỉ cần hành động nhỏ là đủ làm cho con người kia bắn dậy
-nhanh đi nhé. tôi chờ chị ở dưới.
Mới sáng mà đã có lời tuyên chiến nặng trong đầu của nó. nó bực bội làm vscn rồi thay đồ. vừa bước ra khỏi cửa. bỗng dưới chân nhói lên làm nó đột ngột khụy xuống
-ow.... cái chân. . khỉ thật...
hôm nay hai chị em nó đi mua giường đôi. nó không muốn nhưng mẹ cứ buộc. kèm theo lời nói móc của con em. nó đành mua. hai chị em ăn mặc hoàn toàn trái nhau. cô thì mặc bộ váy trắng viền xanh tóc đen mun xõa dài. no thì quần jean ngắn màu xám và chiếc áo bun trắng con mèo. mái tóc đỏ cột cao bồng bềnh trong từng bước đi. hai chị em ra đường mà ai cũng nhìn. trái ngược hoàn toàn. cả chiều cao lẫn tính cách. cơn gió khẻ thoáng qua mái tóc đen láy phất phơ. Theo bản năng, cô đưa tay kéo lọn tóc qua sau tai. chỉ hành động nhẹ nhàng cũng đủ làm những chàng trai bên đường muốn lao đến làm quen.
-định đứng đó điệu đến bao giờ.
Cái con người thờ ơ chả biết gì về cái đẹp kia lên tiếng. nó đi xa một khoảng cách mới để ý đến cô. cô vội chạy theo tươi tắn choàng tay nó. nó hất ra gương mặt trắng phau mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
-cái. . cái...sao tự nhiên
Nó lúng túng. mắt mở to hết cỡ. tự nhiên cô ôm nó đột ngột làm nó có cảm giác không an toàn. khi ở gần nó cô lạnh lùng ít nói. chỉ tấn công bằng cách hôn nó mà chẳng có lời giải thích nào. "ò é ò é ò é ò é ò é ò é" tiếng còi xe của cảnh sát vang lên
-ủa Hy đi đâu dạ?
Bạn thân của cô từ đâu chạy đến. trên tay cầm rất nhiều đồ.
-ủa Linh. à tớ đi mua ít thức ăn còn cậu
-đi ăn hàng nè. hề hề ủa...ủa ủa ủa...á...Gia Hân kìa. Gia Hân phải hôn.
Linh nhìn qua chổ nó. gương mặt lém lĩnh của Linh đăm đăm soi Hân. chạy đến chổ nó nhìn nhìn ngó ngó ôm chầm lấy .
-chời ơi tui muốn có em gái như nhỏ này quá à. . chút xíu dễ thương ghê luôn á...Hy Hy nè. . cho tui nha nha...cho nha
Ôm nó chặc làm nó khó chịu. nó vùng ra rồi sửa lại quần áo. Gương mặt lộ rỏ vẽ giận dữ.
-cô là ai?
-tui á hả. tui tên Lâm Ngọc Linh. bạn thân của nhỏ Hy nè. mà Hy keo kiệt ghê á nha. có em gái nhỏ nhắn xinh xắn thế này mà chẳng thèm giới thiệu luôn...nè nè Gia Hân gọi chị Linh đi gọi đi.
Nó mặc cho lời nói dong dài kia mà đi bỏ mặc dù nhỏ Linh đã bị nhầm lẫn đôi chút. cô chạy theo. Linh cũng không ngoại lệ. chạy theo mà ôm nó cứng ngắt.
-bỏ ra coi...bỏ ra cô bị teo não à. có hiểu tôi nói gì không đó. . này...
-ứ ứ. . dễ thương quá à.
-cái...Minh Hy con bạn của cô bị con gì cắn thế này
-Linh à...đủ rồi đấy. bỏ ra đi
-ứ chịu đâu ứ chịu
Linh càng ôm nó chặc hơn. trong người cô như có dòng lửa chạy thay máu. cô khó chịu khi nhìn cục cưng của mình bị ôm.
-Linh này. . gần...gần quá rồi đó
Vì ngượng nên cô chỉ lí nhí nhỏ. gương mặt có chút ửng hồng. Linh thấy được nở nụ cười nham nhở.
-thôi thôi tui thả ga rồi á. đừng có điên lên là được hì...
Linh thả ra đầu tóc nó xù lên khiến nó phải cột lại. nó đang rất bực mình. ai dám đυ.ng nó là nó sút văng. Linh ôm đống đồ ăn của mình rồi nói
-à mà...hai chị em cậu đang bị săn lùng á nha
-hở.
Hai chị em quay lại nhìn Linh vẫn gương mặt xinh nở nụ cười nham hiểm.
-ai biết đâu nè. ngay sau cái hội đấu bóng giao hữu với trường bên á. hai cậu được cả trường đặt cho cái tên cặp đôi hoàng hảo. xem nào hội trưởng lạnh lùng hội học sinh phối hợp với học sinh mới ui dồi...nhiều lắm. mai lên trường rồi biết
-ơ này, Linh! này...
Có gọi thì Linh đả chạy nhanh hơn sóc biến mất rồi còn đau. lúc này cô mới kéo nó lại chổ ghế đá cột lại mái tóc cho nó.
-để tóc chi mà dài thế. mỗi lần cột mỏi cả tay
-ai nhờ cô cột né ra.
Nó hất tay cô, tự mình cột tóc. cô bực mình. lấy điện thoại gọi cho ai đó
-dạ...dạ...mẹ yên tâm nó sẽ cực kỳ hợp...dạ...cám ơn mẹ.
Cô tắt máy chạy lại phía nó nở nụ cười không thể nào hiểm hơn. kéo tay nó chạy như bay vào một tiệm. mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức nó chưa kịp truyền tải thông tin đến não. Dẫn đến tắc nghẽn và ngồi im không nhúc nhích. chim vẫn hót, cá vẫn bơi, xe ngoài đường vẫn chạy và trái đất vẫn quay. chỉ riêng nó-Hoàng Gia Hân ngừng hoạt động.
-cái...what. . sao cô lại hôn tôi
-ai bảo chị ngồi im không trả lời tôi
Khi hồn về với xác thì nó mới nhận ra cô đang hôn nó. Vội đẩy mạnh cô ra.
-khoan khoan. . cái gì đang diễn ra. nãy giờ tôi bị sao vậy.
-chắc xốc. mà nhanh đi tắm đi. 12h rồi sắp ăn cơm rồi đấy. giường thì mua rồi và tôi với mẹ cũng đã xếp rồi.
-cái quái gì với tôi thế này. . trời ơi
Nó nói rồi vào phòng tắm và vẫn cố nhớ ra. dòng nước lạnh buốt chảy xuống. cuống trôi sự mệt mỏi. cuốn trôi cả những cọng tóc ngắn đứt quảng xuống sàn. nó tắt nước. từ từ ngước đầu lên nhìn vào gương trước mặt. đứng hình 5s rồi
-AAAAAAAAAA
Tiếng hét thất thanh của thiếu nữ 16. cô và mẹ vẫn im lặng làm cơm trưa nó chạy xuống và đúng như tình hình hiện giờ. lõa thể.
-tại sao. . tại sao. . tóc của ...tôi
-mặc đồ vào đi rồi hãy nói chuyện
Mẹ nó huơ huơ cái vá canh nó túm lấy cái khăn ở ghế sofa trùm lên người. Minh Hy quay lại lau tay rồi nhìn nó cười nhếch môi
-chả phải...tóc ngắn dễ thương hơn sao?
Gương mặt của nó đỏ ửng bốc khói vì giận dữ, mái tóc đỏ nó nuôi ngần ấy năm đã bị con em gái thần thánh hớt ngắn. chẳng còn mái tóc đỏ lửa dài chạm đất, thay vào đó. mái tóc đỏ ngắn chạm sau gáy. nhìn rất ngố. tóc mái được tỉa khéo xéo qua một bên trông cũng khá bảnh. nhưng nó chả thích chút nào và nổi đóa với em mình
-.... cô. . Hoàng Minh Hyyyyy tôi gϊếŧ cô......!!!!
Nó hét lên rồi rượt cô chạy khắp nhà cô cười lớn đến mức nước mắt chảy ra. mẹ tụi nó thì vẫn tiếp tục làm thức ăn mà chẳng biết rằng. những đứa con gái của mình đang gặp "nguy hiểm"