Nói Yêu Tôi Đi Chị Gái 2

Chương 3

Chương 3
Nó bước xuống phòng ăn với tâm trạng rối bời. mẹ nó đang ngồi nhìn nó chằm chằm, như rằng bà đang giận dữ (ừ thì đúng rồi. con với cái chẳng chịu giúp nấu cơm gì hết -_-). còn cái con người thì ăn cơm ngon lành như chưa có chuyện gì xảy ra, nó ngồi vào bàn tay run run cầm đôi đũa. khó khăn lắm nó mới thoát khỏi bữa cơm. nhanh chóng chạy lên nhà nằm ngủ ngay.

Sáng hôm sau hầu như nó quên hẳn chuyện hôm qua.

-mẹ...chào buổi sáng.

-à chào con Gia Hân.

Nó ngồi vào bàn nhai miếng bánh mì. nhìn hộp cơm bên cạnh.

-ủa...ai ai-(của ai đây)

-à của bé Hy đó, con bé ăn sáng rồi đi học mà quên mang cơm trưa theo, con mang cho con bé giúp ta nhé.

Nó ngốn đống bánh mì bỏ hộp cơm vào cặp rồi cầm hộp sữa lên đường...trên đường đi nó ngáp ngắn ngáp dài mái tóc đỏ chưa kịp cột bay trong làn gió mới. nó vào trường với dáng đi lảo đảo chợt tiếng nói ai kia làm nó bừng tỉnh giấc

-Minh Hy hết giờ học hôm nay hiệu trưởng gặp cậu đấy

-ừ tớ biết rồi mà chì nay có cuộc giao lưu với đội bóng của huyện bên phải không

-đúng rồi...cùng cố gắng nha

Cô đi cùng một cô gái với dáng người cao cao không kém với mái tóc vàng khẻ, nét mặt co chút ngoại quốc

nó và cô đυ.ng mắt nhau nó làm như kg quen và đi vào lớp một mình. nhỏ kia thấy nó nhìn cô hỏi liền

-lè nhè nhỏ tóc đỏ là ai dạ? nhìn cậu miết

-kg có gì đâu. là hs mới vào của lớp B thôi.

Nhỏ không hỏi gì nữa. nó vẫn vào lớp với tư thế nhoài mệt.

-Gia Hân!!! chào bủi sáng...

Tiểu Anh lý lắc chạy đến chổ nó. nó chào rồi ngồi vào bàn. mái tóc đỏ dài phủ cả bàn học tiếc học bắt đầu. nó như thành phần cá biệt trong lớp. bủi học kết thúc mà nó không ngóc đầu lên dù chỉ một lần. giờ nghĩ trưa, các học sinh trong lớp nhao nhao rủ nhau xuống cantin Tiểu Anh đặt lon nước lạnh ngắc vào má nó làm nó giật mình thức giấc

-làm gì mệt mỏi thế nàng

-uầy...chán quá. trường này kg có gì chơi mà

-um.... có đấy chứ, à mà không đi ăn trưa sao?

-hở...ờ có chớ...

Nó mở balo lấy ra chiếc hộp được bọc bằng vãi trắng hoa văn nhẹ rồi ra khỏi lớp

-ê Hân đi đâu dạ

-đi đưa đồ.

Câu nói mất hút sau bức tường, nó ngáp ngắn ngáp dài cầm hộp cơm qua phòng bên cạnh

Căn phòng mà cô học là lớp học sinh ưu tú chỉ có vỏn vẹn 12 người. nó dựa tay vào cửa nhìn vào tìm cô, vóc dáng cao cao đang đứng bên bảng đen giãi bài ai cũng xôn xao nhìn nó

-Minh Hy. *chỉ chỉ*

Cô bạn tóc vàng chọc chọc vai cô rồi chỉ vào nó. mắt cô chạm mắt nó cô cố lơ đi và tiếp tục công việc của mình/nhỏ bạn tóc vàng chạy đến hỏi nó

-bạn tìm ai dạ?

-Hoàng Minh Hy!

Nó phán lạnh lùng rồi đẩy hợp cơm vào người nhỏ bạn rồi đi...bao nhiêu ánh nhìn lạ lẫm nhìn nó rồi nhìn cô. cô lặng nhìn bóng nó quay đi mà tay bóp vụn viên phấn.

-dám gọi cả họ tôi ra như thế cô được đấy...

Cô lằm bằm...thứ mà các bạn trong lớp thấy là ngọn lữa đỏ bốc lên nghi ngút từ đầu của Minh Hy

-cháy... cháy bây giờ Hy ơi...cháy bây giờ

Nó loanh quanh trên sân thượng 1 tiếng nghĩ trưa nó nằm xuống cùng ánh nắng chói chang của bầu trời.

-ôi. . quên cơm của mình rồi.

Giờ mới nhận ra...cơm đem cho người ta còn của nó thì quên mất. đành chịu đói một bữa...nó nằm đó bỗng ký ức củ ùa về...10 năm trước. nó lang thang trên đường với gương mặt đầy nước mắt. mẹ nó bị bọn đòi nợ bắt đi. món nợ to lớn mà cha nó để lại một mình mẹ gánh vác. ông ta trốn đi bỏ lại 2 mẹ con...nó hận ông và đi tìm mẹ...lúc nó tìm thấy mẹ. trên người mẹ đầy những vết máu. nó ôm mẹ mà lòng nhói đau. nó lạnh lùng từ đó. không nói chuyện với ai. nó không biết bày tỏ cảm xúc của mình. nó đã từng bị gọi là đồ kg cha. nó kg bận tâm lắm...rồi trái tim bị đóng băng từ đó.

-ê...

Tiếng ai đó vang lên. đôi mắt nó mở ra trước mắt nó. cô đang nhìn nó.

-gì?

Nó lại lạnh lùng. cô ngồi xuống bên nó. mở hợp cơm của mình gắp một miếng trứng chiên đưa trước mặt nó

-điên à.

Nó lạnh lùng quay sang hướng khác

-Mẹ gọi cho tôi, nói là cậu kg đem cơm của mình. tôi nghĩ nên chia cho cậu một ít

-kg cần

Cô không nói gì mà đưa miếng trứng lên trước mặt nó một lần nữa.

-ai mà lại quên đem hợp cơm của mình vì bận đem cơm cho người khác chứ

Nó phớt lờ cô, nằm xõa xuống nền nhìn trời xanh.

-kg ăn thật sao?

Cô lại hỏi, nó lại im lặng...đôi mắt nó nhắm để thoát khỏi sư quấy rầy của cô. nó lại có cảm giác nặng nề. mở mắt ra. cô trên người nó, giữ chặc hai tay nó.

-kg ăn thật sao???

-cô...làm...làm cái gì vậy...bo. . bỏ tôi ra

Nó lắp bắp cố đẩy cô nhưng kg được, ánh mắt cô chuyển sang trạng thái lạnh lùng. ép chặc người nó. một nụ hôn trực tiếp chạm vào nó. mắt nó giảng ra. ...1 tay cô buôn lõng tay nó chạm xuống chiếc cút áo đầu của nó. nó theo bản năng giữ tay cô. gương mặt nó đỏ hoe ứa nước mắt

-kg ăn thật à??

Cô hỏi lại kèm theo ánh mắt tinh nghịch

-...tôi...ăn...được chưa!

Nó thì thầm đủ cho cô nghe. cô bỏ nó ra rồi ngồi dậy trở về trạng thái vô tư gắp miếng trứng cho nó. nó ăn rồi quay sang hướng khác cố che đi gương mặt mình lúc này. nó bỗng sợ cô lạ thường.

-này. . a

Bị ép nên nó ăn khá nhiều. . xong cô đưa cho nó lon nước rồi đứng lên đi

-à...chiều nay tôi ở phòng thể thao sẽ về muộn. cô đem cặp tôi về nhé. tôi sẽ nói với mẹ. nếu kg thì xem tôi thi xong về cũng dk

nó im lặng nhìn về nơi xa xăm

-à mà...tôi biết điểm yếu đáng yêu của cô rồi đấy. cô không thoát khỏi tôi đâu...chị gái ạ!