Chương 25
-làm cái gì vậy hả?-đồ biếи ŧɦái nhà ngươi thấy rồi chứ gì?
-này đừng...á...có ...ui da...chọi... nư...nữa
-biếи ŧɦái... biếи ŧɦái...biếи ŧɦái...aaaa...
Cô cứ hét lên chẳng để nó giải thích hay nói lời nào. bực quá nó nằm xuống trùm mền và ôm mớ gối để giảm bớt số lượng đòn mà cô tung ra.
-tôi đã nói là mặc áo khoát vào không chịu nghe. rồi còn lao ù ù trong khi mặc bikini quái gở đó nữa. đứt giây là phải rồi... . á đau quá đừng có...có ném nữa
Chẳng thèm nghe lời nó minh oan. cô cứ tiếp tục đánh, nói thật là trên môi cô đang nở nụ cười rất tươi. Nó quan tâm cho cô như vậy làm cô thấy lòng nhẹ nhõm thêm. bực dọc mà đánh nó vì vô tình thấy cảnh tượng nó và Mai thân mật trên bãi biển làm cô nóng máu, rồi giận cá chém thớt thôi. sau hồi ôm đầu và gồng người. cô cũng thôi không đanh nữa. nó chui ra khỏi mền rồi khều khều cô .
-nè nè...cởi đồ ra đi Minh Hy
BỐP...bốp bịch bịch...lại một tràn tiếng đánh đập "tàn nhẫn" bằng gối xảy ra. mặt cô đỏ kè tay thì liên hồi vun gối
-biết ngay mà...đồ biếи ŧɦái...đồϊ ҍạϊ ...yaaaa
-này... chờ...chờ đã...sao đánh tôi này dừng lại đi...
Nó giữ chặc hai tay cô ngay lập tức giải thích cho câu nói vô tội của mình.
-tôi chỉ bảo cô cởi đồ để tôi tha thuốc vào mấy vết trầy trên người cô thôi mà.
Cô mới chịu dừng lại... ồ thì ra chính cô mới là người nghĩ sâu xa bậy bạ mới đúng. cởϊ áσ thun rồi quay lưng về phía nó. chỉ bị trầy sơ nhưng nếu không sơ cứu thì sẽ làm thẹo nên cô mới để nó chấm thuốc cho mình. gớm... cô nàng ranh ma lắm. đường đường là một võ sĩ karatedo đai đen vượt qua mấy trận đánh đấm bầm dập chẳng ho hé một lời than đau rát nào. thế mà trước cái cô gái tóc đỏ nhỏ nhắn này lại nhún nhường làm người ta lo lắng. những cái chạm của bông và thuốt đỏ làm cô giật lên. dù làm như thế mất hình tượng nhưng lại thích nhìn cái biểu cảm lo lắng của bà chị mình nên mỗi lần nó chặm vào là cô đều la lên đau rát.
Nó ngước lên nhìn. đôi mắt đen kia rơm rớm nước mắt làm nó lúng túng hơn. Nắm lấy bàn tay của cô và thổi từng vết thương. hơi lạnh chạm vào. cô nhột nhưng ráng nín cười. vì cô mặc chiếc quần jean cụt nên nó dễ dàng dáng mấy miến y tế vào chân cô. xong, nó xếp hộp thuốc rồi đem đi cất.
Sau đó thì cũng muộn. hai người xuống dưới quầy ăn tối rồi cô đi họp với nhóm nên nó về phòng ngủ một mình. chìu hôm sau. vừa mở mắt ra là ánh nắng rọi thẳng vào mắt. nó cặm cụi ngồi dậy kéo rèm. đã 3h chìu và đã đã không thấy cô đâu. mà nó cũng chẳng quan tâm lắm làm gì. định đọc truyện tại s1apihd.com một lát thì có điện thoại. vừa bắt máy đã có tiếng tru tréo phía bên kia đầu giây
-BÉ CƯNG ƠI!!!!!!... . RA BIỂN CHƠI ĐIIIIII!!!!!!!!!
Nhỏ Linh quang quát bên trong làm tai nó như muốn thủng một lổ.
-chúng tôi đang ở biển. ra nhanh nhé!
Giọng cô ngay sau đó rồi cúp máy. nó cũng chẳng biết làm gì rồi kéo áo khoát ra biển. hôm nay trời mát hơn nên nắng cũng không còn gắt nữa. vừa ra khỏi khách sạn thì đã thấy nhỏ Linh đứng vẫy vẫy tay với nó. mặc trên người bộ áo tắm màu trắng buốt bó sát cơ thể. nhưng chẳng thấy cô đâu.