Ngàn Lời Yêu Thương

Chương 50: Ông xã

Đi ra đến cửa thì cô nhìn thấy chú của mình, làm cô có chút sợ hãi và lo lắng nên đã dựa vào cửa để tránh bị phát hiện. Khi chú cô rời đi cô mới an tâm mà chạy ra ngoài

Trước cửa bệnh viện cô hơi bất ngờ vì Sở Nam Dạ đang đứng đó, áo sơ mi trắng, quần tây đen, mắt kính râm đã che đi đôi mắt sắc lạnh của anh

Xung quanh hắn là một đám nữ nhân quay quanh, cô biết chồng mình đẹp trai, body chuẩn nhưng có cần phải như vậy không. Với hàng tá nữ nhân thế này thì phụ nữ mang thai như cô làm sao chống lại với sự cuồng nhiệt lố lăng của bọn họ chứ

Thay vì chạy vào đám đông sao cô không đứng đây gọi chồng mình

" Ông xã "

Tuy có chút không quen nhưng vô cùng hiệu quả. Ngay tức khắc đám đông đã để ý đến cô mà quay sang. Sở Nam Dạ phì cười rồi bước đi, dịu dàng dắt cô xuống thềm

" Bà xã, em đây là làm nũng sao?"

" Em không có tại thềm ở đây cao quá "

Cao á, lừa người với kích cỡ ngày thì đứa trẻ năm tuổi có thể đi lại mà không khó khăn gì. Nhìn thấy người đàn ông này đã có đám nữ nhân ấy tiếc nuối rời đi

Cô lên xe ngã lưng ra sau nói

" Em có nên chặt kết cây hồng hạnh của anh không?"

" Em có thể chắt bất cứ lúc nào mà em muốn bà xã "

Cô đan tay vào tay anh phì cười

" Anh nỡ sao?"

" Sao không nỡ, anh đây có em là đủ cần gì phải hồng hạnh vượt tường tìm đám nữ nhân đó"

Cô phì cười dựa vào lòng hắn, có lẽ quyết định cưới anh không sai mà

Trong lúc mang mặn nồng cô đã không để ý đến phía trước có người lạ, hai người kề tai nhau nói nhỏ

" A Tứ, lão đại từ lúc nào mà thành ra như thế này "

" Cậu nói thử xem "

" Theo tôi thấy thì chắc do đứa bé rồi. Lúc trước tôi cũng như thế mà "

A Tứ nghe thấy thì tức giận đạp chân hắn một cái. A Hắc tức giận quay sang trừng mắt nhìn

" Cậu mà để cho lão đại nghe được là cậu chết chắc "

" Tôi nói sai sao? Lão đại nhà ta từ trước đến nay không gần nữ nhân chỉ có một người duy nhất là Mãn Thanh làm sao có thể …"

" Cậu nhắc cô ta làm gì. Với lại bây giờ lão đại chỉ có mình chị dâu nên cậu cư xử có phép tắc chút "

" Tôi biết rồi "

Hắn khởi động xa rời đi. Phía xa xa có một người phụ nữ, khăn che bịt kính mặt chỉ để lộ cặp mắt chứa đầu thù hận gầm lên từng chữ

" Ninh Hinh "

[…]

Ninh Hinh bước xuống xe thì mới để ý đến A Hắc, nói thầm vào tai Sở Nam Dạ

" Anh đổi người rồi hả "

" Hả "

Cô khẽ chỉ A Hắc

" Người đó là ai vậy. Hình như à người Ả Rập phải không?"

Hắn phì cười Ninh Hinh cũng không biết chuyện gì khiến hắn vui như thế ngay ngốc nhìn. Nhưng mà khi hắn cười nhìn đẹp thật tựa như hoàng tử trong chuyện cổ tích vậy

A Hắc với A Tứ ngạc nhiên không tin vào mắt mình. Đây là lần đầu nhìn thấy lão đại của mình cười tưới như thế thật khát biệt

Sở Nam Dạ chợt nhận ra mình đang cười, có lẽ do sự đáng yêu này của cô chăng. Lấy lại dáng vẻ thường ngày hắn nghiêm túc trở lại, gọi A Hắc

A Hắc không biết chuyện gì nhưng cũng đi tới

" Lão đại, ngài gọi tôi có chuyện gì sao?"

" Ninh Hinh, đây là A Hắc từ nay A Hắc sẽ bảo vệ em trong thời gian tới "

Cô nhìn người đàn ông trước mặt rồi lại nhà sang Nam Dạ

" Em có sao đâu chứ với lại em rất khỏe mạnh mà anh cũng dạy võ cho em, em cũng biết tự vệ mà "

Hắn nhéo má cô, mặt biểu lộ đầy tức giận nhưng vẫn không nỡ làm đau cô

" Em càng lúc càng bướng mà, anh đây cho người theo em vì sợ em và con xảy ra chuyện đấy. Đúng thật là làm người ta tức chết mà "

Ninh Hinh ôm mặt mình nhăn nhó

" Em biết anh lo nhưng mà có cần phải kè kè vậy không em cảm thấy không quen "

A Hắc biết nỗi băn khoăn của cô nên đã lên tiếng

" Chị dâu, chị không cần lo tôi có một đứa con trai năm nay tròn năm tuổi rồi. Nếu chị thấy chán cứ gọi thằng bé đến "

Con trai nữa sao?

Và kể từ đó A Hắc đến Lệ Trần viên ở và có một đứa trẻ đáng yêu theo cùng