Tĩnh Anh vừa tới công ty thì lại gặp Hàn Tử Hân ở trước đại sảnh công ty. Lập tức cô liền lấy lại nụ cười vui vẻ thường ngày rồi đi tới chỗ Hàn Tử Hân.
- "Tử Hân, chào anh! Chúc anh buổi sáng tốt lành!"
Tử Hân vừa nhìn thấy cô từ xa thì đã cười rất tươi. Đây cũng chính là nụ cười hiếm hoi của anh mà trước giờ hầu như không có ai thấy được. Mọi cô gái luôn vây quanh anh vì vẻ ngoài đẹp trai, vóc dáng cao ráo và gia thế khá giả nhưng anh đối với những bóng hồng đó đều hờ hững và chỉ dành sự ấm áp này cho người con gái mà anh yêu đơn phương này - Châu Tĩnh Anh. Từ lúc cô kết hôn thì tim anh như vụn vỡ thành trăm mảnh nhưng anh không còn cách nào khác, đành phải lặng lẽ tỏ ra mình ổn để được ở bên cạnh cô.
- "Chúc em buổi sáng tốt lành, Tĩnh Anh. Đêm qua em ngủ ngon không?"
Hàn Tử Hân lập tức đáp lại.
- " Em ngủ ngon. Cảm ơn anh nhé. Nhưng mà anh tới đây có chuyện gì sao? Bản thiết kế có vấn đề gì ạ?"
Tĩnh Anh bắt đầu tò mò khi thấy anh mới sáng ra đã tới công ty cô.
- "À không, chỉ là anh tình cờ có việc đi qua đây nên muốn ghé qua thăm em một chút không được sao? Em đã ăn sáng chưa? Anh có mua bánh sandwich tới đây này."
- "Vậy sao? Vậy cảm ơn anh nha, em cũng chưa ăn gì."
Tĩnh Anh thì vốn không hay biết đến cảm xúc trong lòng Hàn Tử Hân nên cô luôn nghĩ Tử Hân giống như anh trai lo cho em gái và cô đối với anh càng ngày càng thân thiết. Sáng nay sau khi xảy ra chuyện kia thì cô thay đồ rồi đi làm luôn, cũng không muốn ăn uống gì cả.
- "Thế em không định mời anh lên trên à?"
Hàn Tử Hân thấy cô nói là chưa ăn gì nhưng mặt lại cứ ngây ra như phỗng, anh bèn hỏi tiếp.
- "Ôi, em quên mất. Vậy chúng ta đi thôi, hì..."______Tĩnh Anh liền cười và đáp.
Sau đó hai người cùng nhau đi lên trên phòng làm việc của cô. Tĩnh Anh ngồi trên ghế sofa giúp Hàn Tử Hân bày sandwich ra còn anh thì mở lắp coca cola ra. Sau đó hai người cùng nhau ăn uống và trò chuyện vui vẻ.
- "Tĩnh Anh này, ban nãy anh thấy em nói là đêm qua em ngủ ngon lắm cơ mà sao anh lại thấy mắt em hơi thâm đó."
Hàn Tử Hân khẽ liếc nhìn cô rồi thắc mắc.
Tĩnh Anh bị câu hỏi của Hàn Tử Hân làm cho chột dạ. Nghe anh nói vậy, cô lập tức lúng túng, bỏ camera điện thoại ra xem thử. Chuyện tình cảm của cô và Vương Phong Thần vốn đã không suôn sẻ lại còn có thêm sự xuất hiện của Tô Khiết Như trong cuộc sống này khiến cô luôn nghĩ ngợi và đêm nào cũng chẳng thể ngủ ngon được. Chính vì vậy mà sau khi kết hôn cô thường xuyên trang điểm để che đi khuyết điểm quầng thâm trên mắt nhưng hôm nay, sau khi cãi nhau với anh xong thì cô vội đi làm mà không trang điểm gì nhiều.
- "A...đêm qua công việc hơi bận rộn nên em hay thức khuya thành ra mắt hơi thâm chút."
Tĩnh Anh lập tức nghĩ ra một lí do để che giấu cho sự thảm hại của mình.
- "Nhưng anh lại thấy không phải mỗi đêm qua thôi đâu. Anh thấy em dạo này thường xuyên trang điểm để che đi quầng thâm mà không phải sao? Tĩnh Anh này, anh thấy em không trang điểm còn xinh hơn đấy. Trang điểm vào nhìn em trông gượng gạo và mất đi nét thuần khiết vốn có của mình. Có phải em và Phong Thần xảy ra chuyện gì hay không?"
Giọng nói trầm nhẹ, dịu dàng của Hàn Tử Hân còn chứa cả sự lo lắng và đau lòng nữa. Phải, Tĩnh Anh chính là cô gái có một nét đẹp thuần khiết và dịu dàng. Cô có đôi mắt to tròn, lông mi thì cong vυ't và đôi môi hồng đỏ mọng, nước da thì trắng hồng nên dù không trang điểm thì cô vẫn rất xinh đẹp, còn trang điểm vào thì nhan sắc của cô trở nên trưởng thành hơn, mất đi nét thuần khiết vốn có của mình. Chính bản thân Tĩnh Anh trước giờ vẫn không thích trang điểm nhưng cô phải công nhận là gần đây cô lạm dụng điều này.
- "Không có đâu, em và Phong Thần vẫn đang sống hạnh phúc mà. Hôm qua em còn cùng anh ấy về Vương gia ăn tối, sáng nay anh ấy còn vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho em cơ."
Tĩnh Anh vừa nói vừa cười thật tươi để tỏ ra là mình đang sống rất hạnh phúc.
- "Thật vậy sao?"______Hàn Tử Hân lại hỏi
- "Thật....aaaa....."______Tĩnh Anh vừa định nói lại thì Hàn Tử Hân lập tức ôm cô vào trong lòng. Tốc độ của anh quá nhanh khiến cho chân cô vô tình đυ.ng phải mép bàn, Tĩnh Anh liền kêu lớn lên vì va phải vết bỏng lớn ở đùi được cô che giấu sau lớp quần dài. Thấy cô kêu lên, vẻ mặt còn thể hiện ra sự đau đớn, Hàn Tử Hân liền buông cô ra rồi lo lắng chạm nhẹ cào đùi cô rồi hỏi:
- "Tĩnh Anh, em sao vậy? Em bị thương ở đâu hả?"
- "Tử...Tử Hân....anh bỏ em ra...."
Tĩnh Anh rêи ɾỉ gạt tay anh ra khỏi người mình. Lúc này Hàn Tử Hân mới nhận ra được phản ứng thái quá của mình dành cho cô. Anh lập tức bỏ tay mình ra khỏi đùi cô rồi nói:
- "Tĩnh Anh, xin lỗi em. Tại vì anh quá lo lắng cho em nên...mong em đừng hiểu lầm. Anh không cố ý đâu."
- "Tử Hân, em không sao đâu."
Tuy miệng cô nói là không sao nhưng thực ra vết bỏng lúc sáng bị mưng nước của cô đã bị vỡ ra rồi. Bây giờ đùi cô rất đau và rát.
- "Anh không tin là em không sao đâu. Đi, anh đưa em tới bệnh viện."
Hàn Tử Hân nói rồi liền nắm tay cô định đưa cô tới bệnh viện nhưng sau đó Tĩnh Anh lại nhất quyết không đi, cô liền gắt lên:
- "Em đã nói là em không sao mà. Em chỉ bị thương nhẹ thôi. Em cũng đã bôi thuốc rồi."
Hàn Tử Hân rơi vào chấn động tinh thần. Đây là lần đầu tiên cô to tiếng với anh. Rốt cuộc cô đang muốn che giấu cái gì mà cô lại phản ứng như vậy khi anh muốn đưa cô tới bệnh viện chứ. Còn Tĩnh Anh, sau khi to tiếng với anh xong thì cô mới bừng tỉnh và bắt đầu cảm thấy áy náy. Chính cô lúc đó cũng không thể kiểm soát nổi bản thân, cô không muốn ai biết những chuyện xảy ra sáng nay giữa cô, Vương Phong Thần và Tô Khiết Như.
- "Tử Hân, em xin lỗi. Hôm nay em không được khoẻ, anh về đi."