*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến khi có thời gian rảnh thì đã là cuối tuần, Nhạc Minh Tâm đem chiếc áo len của Hạ Thành An đi giặt sạch, giặt xong còn khẽ ngửi một cái, cũng không phải mùi gì đặc biệt chỉ có mùi nhàn nhạt của nước giặt thông thường, sạch sẽ thanh mát. Cậu một một cái túi, mang theo chiếc áo đã được gấp gọn, khởi hành đi tới phòng làm việc của Hạ Thành An.
Qua năm mới được gần một tháng, đã không còn những luồng gió lạnh buốt xương nữa, chỉ có tiết trời hơi se lạnh của mùa xuân, thỉnh thoảng ánh dương rực rỡ xuất hiện lại càng trở nên ấm áp. Những bụi hoa Nguyệt Quỳ bắt đầu nở nhiều hơn, nhiều đóa nở bung ra đặc biệt lớn, Nhạc Minh Tâm đến vừa đúng thời gian phòng làm việc mở cửa, trên cánh hoa vẫn còn vương sương.
Vu Tiểu Lân ngồi trước bàn, còn đang ngáp dài, Nhạc Minh Tâm nhận ra cô liền vẫy tay cười cười.
Bên ngoài không tính là lạnh, vì vậy việc tô màu liền làm bên ngoài, đối diện với mảnh sân trồng đầy hoa Nguyệt Quỳ có một chòi nghỉ nhỏ, đủ cả bàn và ghế, trên mặt bàn thì bày một khay màu nước, nhìn lướt bên ngoài thì đều không khác nhau mấy, gần như mỗi một hộp đều là màu trắng, bên trên có đề các nhãn màu với nhiều sắc thái khác nhau của màu đỏ, vàng, lục, lam, nâu, tím. Còn có cả những loại màu mà Nhạc Minh Tâm căn bản là không phân biệt được như ‘vàng chanh’, ‘vàng trúc’.
Hạ Thành An cũng ngồi ở đó, trên tay đang cầm một cái tách, tay kia thì cầm bút vẽ, hắn thấm chút màu vẽ lên trên, hai ba đường là đã tạo ra được một chút gấu trúc ngây thơ, mấy loại hoạt họa này đối với hắn chỉ là làm nhiều thì quen tay, nhưng hắn vẫn rất chuyên chú. Cùng với đó là có rất nhiều tác phẩm gốm đã được lên màu xong, hầu hết là của các thầy cô giáo đã dẫn lớp ngày hôm ấy, họ nhờ phòng làm việc tô màu và nung sản phẩm giúp mình.
Nhạc Minh Tâm sải bước lên hai bậc cầu thang, thấy đúng lúc Hạ Thành An đang lấy màu, rất sáng láng mà nói: “Chào buổi sáng.”
Hạ Thành An rửa bút, thay đổi sắc độ màu của cây trúc chú gấu đang cầm trong tay. Hắn hất cằm, Nhạc Minh Tâm liền nhìn thấy bình hoa nhỏ của mình được đặt ở bên cạnh, sau khi được nung khô thì màu cũng nhạt hơn.
Nhạc Minh Tâm ngồi xuống cạnh Hạ Thành An, nói: “Trực tiếp tô lên sao, phải làm thế nào đây thoạt nhìn nó trắng tinh mà?”
Hạ Thành An đã cạo tóc, tóc mới mọc lên ở hai bên đều đã được cạo sạch, tóc mái cũng vậy. Nhạc Minh Tâm thấy trên vành tai hắn có một chiếc khuyên tai làm bằng đá vỏ chai, phía sau tai hình như còn có một hình xăm, rất nhỏ, từ góc nhìn của Nhạc Minh Tâm thì không thấy rõ được. Hắn nói: “Sau khi nung màu sắc sẽ thay đổi, cứ làm cái gì cậu thích là được, tô chậm một chút, tô nhanh sẽ dễ bị lẫn màu.”
Hắn đưa một bình hoa đã được tô màu và nung xong, bên trên có đủ mọi sắc màu, giống như một bình mẫu, để có thể dựa vào đó mà tô.
Đời này Nhạc Minh Tâm chưa tùng có một chút kinh nghiệm vẽ vời nào, cũng không có quá nhiều tế bào nghệ thuật trong người. Cậu để cái áo đem trả cho Hạ Thành An để ở một bên, học theo dáng vẻ của Hạ Thành An, rửa sạch bút lông, nhìn những loại màu sắc phong phú được bày đầy một bàn mà ngẩn ra, thật sự không biết phải vẽ thế nào.
Hạ Thành An thấy lông mày của cậu cứ xoắn tít vào với nhau, giống như đang quyết định đại sự của cả một đời người, trong lòng thầm nghĩ thật buồn cười, hắn mím môi ngăn cho khóe miệng của mình nâng cao lên. Hắn dùng cán bút gõ vào bình hoa của Nhạc Minh Tâm, nói: “Cứ tùy ý tô vẽ, nếu thực sự nó không đẹp thì tôi cho thêm một cái khác.”
Lông mày của Nhạc Minh Tâm liền giãn ra, bắt đầu làm theo sở thích của mình, cậu tô toàn bộ những gam màu ấm áp lên, một cái thân bình nho nhỏ, đủ loại, màu gì cũng có.
Hạ Thành An làm xong cái trên tay mình, nhìn cậu, nói: “Cho cậu thêm cái khác nhé?”
Nhạc Minh Thâm chơi rất vui, mười đầu ngón tay đều dính màu. Cậu đặt cái bình lên bàn, ở một khoảng cách vừa phải mà tỉ mỉ ngắm một chút, hài lòng đáp: “Cái này là tốt lắm rồi.”
Hai người ra bên cạnh để rửa hai bàn tay đã dính đầy màu nước, tạm thời không có khăn tay hay cái khăn gì khác, Nhạc Minh Tâm vẩy vẩy nước ở trên tay mình đi rồi mới cầm cái túi đựng áo lên, cậu nói: “Tôi giặt sạch sẽ rồi.”
Hạ Thành An không để ý làm gật đầu, tay còn ướt, hắn chỉ nhận lấy cái túi, cũng không nhìn vào trong.
Hắn cầm túi bước ra ngoài, quay lại nhìn Nhạc Minh Tâm đang đi theo sau mình, lông mày hắn nhướn lên tựa hồ như đang hỏi ‘Còn có chuyện gì sao?’. Nhạc Minh Tâm dừng bước, gãi đầu, mở miệng muốn nói gì đó, lại không biết phải nói cái gì, nghẹn mãi mới nói được một câu: “Cái ấy, tôi thấy đồ gốm cậu làm đều rất đẹp, tôi có thể tới xem chúng được không?”
“Tôi chỉ xem một lát thôi, nếu như cậu bận thì …”
“Không bận.”
“Hả? Vậy đi.”
Hạ Thành An cầm chìa khóa mở chiếc cửa của căn nhà nhỏ, Nhạc Minh Tâm đứng ở phía sau hắn cẩn thận nhìn, cuối cùng cũng thấy rõ được hình xăm. Phía sau thùy tai trái, là phần một đoạn khuyên tai nhô ra ngoài, có một hình ngôi sao lục giác rỗng, chẳng hề phô trương chút nào, nếu không nhì gần căn bản là không thấy rõ được.
Vốn chỉ là một lý do được bật thốt ra, nhưng Nhạc Minh Tâm vẫn nghiêm túc ngắm nghía những món đồ sứ.
Đồ đặt trên kệ tầng một không có phân loại, đặt lộn xộn, nhìn qua một loạt, vừa có đồ gốm lại vừa có cả đồ sứ, cao thấp to bé đều rất nhiều, còn có cả những món đồ gốm mới được nung khô. Nhạc Minh Tâm nhìn chăm chú vào một bình hoa được chạm khắc rỗng (1), chiếc bình này không tráng men, tuy nhỏ nhưng lại có những hoa văn được khắc rỗng rất phức tạp, bên trên có tổng cộng đến vài loại màu sắc khác nhau, nhìn phức tạp lại tinh xảo, cậu không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Làm sao làm được vậy?”
“Màu sắc theo từng lớp một, khi cạo thì khống chế lực, đến lúc ấy sẽ ra được màu sắc khác nhau.”
Giọng của Hạ Thành An vang lên ngay sau lưng cậu, Nhạc Minh Tâm đứng thẳng lại rồi lùi về phía sau, vừa lùi điền đυ.ng trúng ngực của Hạ Thành An, còn gáy lại đυ.ng phải chóp mũi hắn. Hệ thống sưởi trong phòng được mở vừa phải, ấm đến nỗi chóp mũi của Nhạc Minh Tâm còn hơi đổ mồ hôi, cậu vội vàng xoay người đối mặt với Hạ Thành An. Hắn cứ đứng vững ở đó cũng không lùi lại, phía sau hắn là giá bày đầy dụng cụ, chẳng dám lùi lại, hai người không thể làm gì khác hơn là cứ đứng gần như vậy.
Nhìn Hạ Thành An từ trên xuống dưới, hầu kết chuyển động, Nhạc Minh Tâm bật thốt ra: “Đêm hôm đó …”
Hạ Thành An hơi nghiêng đầu, hơi thở của hắn phả trên gò má Nhạc Minh Tâm, giọng nói được đè lại rất nhỏ: “Ừ?”
Cổ họng Nhạc Minh Tâm khô khốc, giả bộ làm ra vẻ lão luyện: “Thì, tôi cảm thấy rất thoải mái, cậu cảm thấy thế nào?”
Không ngờ rằng cậu cũng có thể nói ra những lời này, phản ứng đầu tiên của Hạ Thành An là bật cười, hắn ít khi cười, nhưng mỗi khi cười thì tất cả các góc cạnh trên khuôn mặt cùng cả mái tóc đã cạo cũng đề trở nên nhu hòa, mắt sẽ hơi híp lại. Nhạc Minh Tâm bị cười đến mặt đỏ bừng, sau lưng toát đầy mồ hôi, từng giọt chảy xuống dọc theo sống lưng khiến cho da cậu ngứa ngáy, Nhạc Minh Tâm cố nói nghiêm túc: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Hạ Thành An lùi về phía sau một chút, tay đút túi quần, cằm nâng lên ra hiệu: “Lên tầng đi.”
Mặt Nhạc Minh Tâm nóng rần, bước đầu tiên ra ngoài đã suýt chút nữa là đi cùng tay cùng chân, cậu phải hít sâu hai cái mới có thể ngăn lại trái tim đang như muốn bật tung ra ngoài của mình, cứ vậy mà nhắm mắt đi theo sau Hạ Thành An lên trên tầng.
Toàn bộ những bức tranh nhìn thấy lần trước đều được che lại bằng vải, rèm của cửa sổ sát đất được buộc chỉnh tề ở hai bên, ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ thủy tinh khúc xạ xuống sàn, hiện ra sinh khí tràn trề, thời tiết như vậy rất thích hợp để đi chơi ở ngoại thành, chứ chẳng thích hợp với chuyện ngồi ở trên giường, cũng chẳng thích hợp làm những chuyện ham muốn thầm kín, với những sự tương phản như thế khiến Nhạc Minh Tâm vừa hổ thẹn lại vừa hưng phấn.
Cậu ngồi nửa mông lên trên giường của Hạ Thành An, thấy hắn đang mở ngăn kéo không biết tìm thứ gì, cậu vội vàng đứng lên cảm tưởng như ngồi lâu thêm chút nữa thì sẽ có cái gì đó đâm vào mông mình, hỏi: “Cậu tìm gì vậy?”
Hạ Thành An cũng chẳng quay đầu lại: “Tìm bao.”
“À.” Trên đầu Nhạc Minh Tâm dường như đang bốc lên khói trắng, cậu đám một tiếng rồi lại ngồi xuống.
Hạ Thành An đóng ngăn kéo, trên ngón tay kẹp một cái bαo ©αo sυ, giống như lơ đãng mà hỏi Nhạc Minh Tâm: “Trước đây cậu đã làm rồi?”
“Đã làm. A, không, ngày đó cậu không có mang cái đó, cũng không tính là đã làm được …”
Mắt Nhạc Minh Tâm nhìn chằm chằm vào bαo ©αo sυ, lời nói ra đều không được rõ ràng, cho nên căn bản cũng không phát hiện rằng từng câu nói được thốt ra thì sắc mặt của Hạ Thành An thay đổi liên tục, cuối cùng hắn bất đắc dĩ thở dài, cắn một góc vỏ bao, hắn nắm lấy hai bên áo dứt khoát cởi phăng ra, để lộ cơ bắp rắn chắc đầy đặn, quần vẫn đang hờ hững ở bên hông, tuyến nhân ngư (2) từ lưng quần kéo dài xuống.
So với năm trước quả thật hắn có đen đi, gáy và bả vai vẫn còn rõ ràng vết phơi nắng bị tróc da vẫn chưa hồi phúc.
Hạ Thành An thấy Nhạc Minh Tâm đang nhìn mình, hắn một tay cầm quần áo, một tay sờ ra phía sau, trong miệng vẫn đang cắn bαo ©αo sυ, hàm hàm hồ hồ đáp: “Đợt trời trở lạnh tôi đã ra biển một thời, lúc lướt sóng phơi nắng nên bị tróc da.”
Vốn dĩ trong lòng Nhạc Minh Tâm đang bị động tác cắn góc bαo ©αo sυ của Hạ Thành An làm cho cả kinh, lần này lại bị phân tán lực chú ý, cậu chưa từng đi lướt sóng, rất có hứng thú, không khỏi hỏi.
“Lướt sóng? Ở đâu …”
Hạ Thành An thả cái bαo ©αo sυ vào trong tay, cúi đầu dùng miệng ngăn cho Nhạc Minh Tâm nói.
Đây là lần thứ hai họ hôn môi, cái bαo ©αo sυ ở trên tay Hạ Thành An đâm vào cổ của Nhạc Minh Tâm, phần răng cưa bên ngoài đâm vào khiến Nhạc Minh Tâm có chút đau, nhưng cậu cũng không tránh đi. Những lời của Hạ Thành An lần này mang theo sự ôn nhu đến bất ngờ, đầu lưỡi hai người đẩy tới đẩy lui, khiến Nhạc Minh Tâm không tự chủ được mà rướn về phía hắn, cả người tiến về phía trước chỉ mông cũng chỉ còn là đặt hờ trên giường.
Nhạc Minh Tâm nghiêng đầu hôn môi với Hạ Thành An, từ trong miệng phát ra những tiếng rêи ɾỉ mơ hồ, tự bản thân cởi từng lớp quần áo trên người, hai đôi môi chỉ rời nhau ra trong thoáng chống, quần áo vừa cởi xuống hết, hai đôi môi lại lần nữa dính vào nhau. Cậu muốn đứng lên, nhưng bị chen chúc cùng Hạ Thành An nên đứng cũng chẳng vững, vậy là cả hai cũng ngã xuống giường.
Rèm của cửa sổ sát đất được kéo lên, ánh nắng sớm chiếu tới, Nhạc Minh Tâm nhỏ giọng nói: “Kéo rèm cửa sổ xuống một chút.”
Hạ Thành An vẫn chặt chẽ áp trên người cậu, tứ chi quấn quít, tay không yên phận mà nhào nặn bên hông cùng ngực của Nhạc Minh Tâm, hơi thở nặng nề phả trên vai cậu, hắn trầm giọng nói: “Không nhìn thấy được.”
Nói là không nhìn thấy, nhưng trong lòng của Nhạc Minh Tâm vẫn rất khẩn trương, càng căng thẳng, phía dưới lại càng hưng phấn, chờ đến khi Hạ Thành An kéo quần ngoài của cậu xuống, dương v*t đã nổi lộ rõ bên trong chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng, trên đỉnh còn tiết ra chút dịch khiến một khoảng nhỏ của chiếc quần ướt đẫm. Hạ Thành An dùng ngón tay cào cào, Nhạc Minh Tâm rên lên một tiếng, cánh tay vắt ngang che lại khuôn mặt, thắt lưng thì không tự chủ được mà đẩy lên.
Hạ Thành An kéo cậu ngồi ngồi dậy, cởϊ qυầи ngoài, để cậu tách chân ngồi lên trên người hắn. Chiếc qυầи ɭóŧ trắng bao trọn lấy bờ mông đầy đặn, mà bản thân Nhạc Minh Tâm lại đang ngồi trên cái ‘lều nhỏ’ của Hạ Thành An, hai cơ thể trần trụi dán lấy nhau, đầu v* của Nhạc Minh Tâm cọ ở trên cơ ngực của Hạ Thành An.
“Muốn không …” Môi của Hạ Thành An như có như không mà hôn lên trên ngực cậu, mới nãy còn dùng bàn tay to lớn của mình mà vẽ bờ mông căng đầy được bao bọc mới quần lớn của cậu, nhấn xuống người mình, “Có muốn thoải mái không?”
Lúc này Nhạc Minh Tâm đâu nói được gì, Hạ Thành An thích cậu hai chân trần đi tất mặc qυầи ɭóŧ trắng, mở hai bên đùi, trần trụi trước mặt hắn. Một tay Nhạc Minh Tâm ôm lấy lưng của Hạ Thành An, tay còn lại thì hữu khí vô lực cào tóc hắn.
Hạ Thành An mò lấy thuốc bơi trơn, kéo tay Nhạc Minh Tâm lại, đầu tiên hắn hôn vào lòng bàn tay của cậu khiến cả người Nhạc Minh Tâm đều nóng lên. Qυყ đầυ nhô ra từ giữa quần, tiết ra chút dịch, vừa hồng vừa ẩm ướt, sau đó bóp dầu bôi trơn vào trong tay của Nhạc Minh Tâm, dỗ cậu: “Em phải dùng ngón tay để mở rộng, từng ngón từng ngón một.”
Vừa nói hắn vừa giúp cậu kéo qυầи ɭóŧ xuống một chút, cũng không cởi hẳn ra mà vẫn bao lấy dương v*t đang cương cứng như cũ. Tay hắn bóp một bên mông của cậu, bóp đến độ đỏ ửng cả lên.
Nhạc Minh Tâm rất xấu hổ, nhưng thật sự cũng rất muốn, phía trước đã cương cứng đến độ khó nhịn rồi. Nơi cương nóng của Hạ Thành An lại đang chọc ở phía dưới cậu, hai người ngực kề ngực, mồ hôi hòa vào nhau. Nhạc Minh Tâm kiên trì đưa tay về phía sau, Hạ Thành An ôm lấy thắt lưng cậu, cằm đặt trên vai cậu, hắn nghiêng đầu kề sặt bên sườn mặt của Nhạc Minh Tâm mà hướng dẫn.
“Chậm một chút, đầu tiên cho đầu ngón tay vào, để làm cho bên trong ẩm ướt đã,” Hạ Thành An khàn giọng nói, vừa trầm vừa thấp, tựa như lông chim quét bên tai, thỉnh thoảng hắn lại khen cậu như đang dỗ bé con, “Đúng, cứ như vậy, đi vào trong đó, ngoan lắm.”
Nhạc Minh Tâm dưới dự mí mắt Hạ Thành An mà tự an ủi mình, cả người dần ửng đỏ lên, ngón chân được bọc trong bít tất trắng đang liều mạng mà cong lên, cậu nghĩ thầm Hạ Thành An là tên khốn kiếp, bình thường thì ăn nói lạnh lùng, nói cũng chẳng nhiều hơn được một câu, giờ lăn trên giường lại thích giày vò người khác như thế. Cậu rút ba ngón tay ướt nhẹp ra, qυầи ɭóŧ đã sớm cũng ẩm ướt hết, cậu mềm nhũn người ở trong lòng Hạ Thành An, sụp eo, không muốn cử động nữa.
Hạ Thành An cởϊ qυầи ngoài của mình, cũng kéo qυầи ɭóŧ xuống, dương v*t cương cứng bật ra ngoài, thô cứng to dài, còn có cả độ cong. Hạ Thành An cầm cái bαo ©αo sυ đã ném ở giường lên, dùng răng cắn rách vỏ ngoài, hắn cầm tay Nhạc Minh Tâm để cậu đeo bao vào cho mình, dịch bôi trơn từ bαo ©αo sυ khiến bàn tay cả hai đều dính dớp, khiến lôиɠ ʍυ của Hạ Thành An cũng bị dính lại với nhau.
Hắn nương theo tư thế, đưa dương v*t từng chút vào hậu huyệt đã sớm được khuếch trương đầy đủ.
Nhạc Minh Tâm cảm giác được phía sau có thứ chen vào, khác xa so với việc chỉ dùng ngón tay ngày hôm đó, bờ mông bị tách ra, cậu ngửa cổ rên lên một tiếng, lại bị đâm tới đến lạc giọng. Hạ Thành An áp lên Nhạc Minh Tâm trên giường, khi nằm xuống, dương v*t lại càng vào sâu hơn một chút, cọ qua tuyến tiền liệt, xương hông đánh vào mông vang tạo thành tiếng ‘bạch’, Nhạc Minh Tâm cứ như vậy trực tiếp bắn vào trong qυầи ɭóŧ.
Cao trào qua đi đạo tràng co rút lại, Hạ Thành An cau mày thở dốc, đợi cho Nhạc Minh Tâm từ từ hồi sức hắn mới lại đè cậu rồi thúc lên. Qυầи ɭóŧ đã sớm bị căng đến cực hạn, liền phát ra tiếng vải bị rách do không thể chịu nổi nữa, Hạ Thành An dứt khoát xé rách nó ra, vứt qua một bên. Hắn lấy tay gảy dương v*t đã bán cương của Nhạc Minh Tâm, trên đó bị dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu nên có chút dính dớp.
Tuyến tiền liệt của Nhạc Minh Tâm bị ma sát quá nhiều lần, bên tai lại vang lên tiếng ‘bạch bạch’ khi da thịt va chạm, xen lẫn cả tiếng nước ướŧ áŧ, cậu chỉ còn lại chút sức lực lấy đùi mình kẹp vào hông Hạ Thành An, cảm nhận từng cú thúc vào tựa như đang đóng cọc của hắn. Chỉ vừa mới thúc một hồi, hắn lại kéo cậu dậy, hai người quỳ gối trên giường đối mặt với cửa sổ kính sát đất, Nhạc Minh Tâm nhắm chặt hai mắt lại không dám nhìn, toàn thân đều là mồ hồi, từng giọt mồ hôi chảy dọc từ cổ cậu đọng lại trên đầu v*, theo động tác của hai người mà rơi trên ga giường.
Hạ Thanh An ấn cả người cậu lên cửa sổ sát đất, đầu gối cọ vào bộ phận giữa hai chân, để cậu chống ở trên mặt kính không thể động đậy, hắn cứ thế thúc từ dưới lên, vỗ đến nỗi mông Nhạc Minh Tâm đỏ hồng. Trong lòng hắn nhắc nhở bản thân phải ôn nhu với cậu, nhưng rồi vẫn không thể kiềm chế nổi, cứ hung ác mà thúc lên như vậy, hắn đã cố gắng lạnh nhạt với Nhạc Minh Tâm, nhưng cậu lại vẫn cứ tiến gần đến như vậy, khiến cho người khác phải mềm lòng.
Nhạc Minh Tâm đã vò mẻ chẳng sợ nứt, cậu rên một tiếng rồi bắn lên cửa sổ thủy tinh, cả người không ngừng sụp xuống. Hạ Thành An rút ra, cởi bαo ©αo sυ, hắn tuốt hai cái rồi bắn toàn bộ trên lưng Nhạc Minh Tâm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy dọc lưng cậu, chảy xuống đùi trong.
Hết chương 13.
(1) Bình hoa chạm khắc rỗng(2) Tuyến nhân ngư