*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Thành An đi rồi, một mình Nhạc Minh Tâm ăn cơm thì cũng phí, cậu nấu mì, đập thêm một quả trứng và thả một chút cheese, liền có ngay một nồi mì nóng hổi với hương thơm ngào ngạt có thể ăn no lửng dạ dày. Trong nhà yên tĩnh, đang là Tết nên nơi nào cũng đóng cửa, Nhạc Minh Tâm ở nhà chơi trò chơi cả tiếng đồng hồ, rồi muốn tiêu thực cho nên thay quần áo ra bờ sông chạy bộ.
Trên đường, người đi lại thưa thớt, cậu mang theo găng tay, mặc cả áo hoodie, buộc chặt dây mũ áo rồi đạp xe đi.
Trong mấy cuốn tiểu thuyết khiêu da^ʍ viết một đêm phóng đãng qua thì thì thắt sẽ cực kì đau nhưng Nhạc Minh Tâm lại chẳng hề thấy vậy, nguyên do lớn nhất là vì không có đao thật thương thật.
Nhạc Minh Tâm chạy dọc theo bờ sông từ đầu này tới đầu kia, cả người đầy mồ hôi, dựa vào lan can nghỉ ngơi.
Mấy con bồ câu màu xám được mọi người nuôi đến béo tròn đang kêu ‘rù rù’ ở bên chân cậu, tiếc là mấy người bán hàng rong hay ở đây đều đã về nhà ăn Tết hết cả, Nhạc Minh Tâm đành phải cùng con bồ câu mắt to trừng mắt nhỏ đến ngẩn ngời.
Lúc này cậu mới đột nhiên để ý, cậu còn chưa có phương thức liên hệ với Hạ Thành An, mà hắn cũng chẳng muốn hỏi cậu.
Ở bên này Nhạc Minh Tâm đang vô cùng buồn chán, thì Khang Thân bên kia lại náo nhiệt vô cùng.
Đêm hôm trước anh đã cùng Thiệu Chi Hà ngủ trên một cái giường.
Buổi đêm Khang Thần đã được hộ tống đưa về nhà, anh không uống quá nhiều rồi, lúc vào nhà thấy Thiệu Chi Hà đang ngồi trên sofa, bật chiếc đèn tường hình sao mà Khang Tiểu Cần thích nhất, y được bao bọc trong ánh sáng vàng ấm áp, đang cầm máy tính bảng xử lý công việc, bình thường tóc luôn được chải cẩn thận tỉ mỉ nay lại để loạn, điều hòa bật ấm áp, áo sơ-mi cũng để cởi hai nút.
Thiệu Chi Hà thấy Khang Thần đã trở về, ngẩng đầu nhìn anh một cái, rất quen mà thân thiết.
“Về rồi à, trên bàn có ly nước mật ong, tôi mới pha, có thể uống luôn đó.”
Bởi vì tác dụng của cồn, chân Khang Thần di chuyển, ngồi ở bên cạnh bàn, thấy ly nước mật ong độ ấm vừa phải, anh nhớ lại thời gian khi còn rất rất bé, khi anh còn đang học nhà trẻ, anh đi ra ngoài chơi rồi về đến dưới lầu, khi ấy Thiệu Chi Hà đang học tiểu học nhô đầu ra ngoài từ ban công, gọi to với anh: “Thần Thần, anh để dành hai thanh chocolate cho em nè.”
Thiệu Chi Hà tắt máy tính bảng, đứng lên định đi.
Trong lòng Khang Thần mắng y làm bộ làm tịch, còn làm người tốt đến cùng, còn ra dáng tội nghiệp đợi anh đến nửa đêm, không phải là hạ quyết tâm muốn lưu lại sao, ai muốn đuổi y đi chính là bại hoại lòng lang dạ sói. Khang Thần muốn mở miệng nói ‘hẹn gặp lại’, muốn xem bộ dạng Thiệu Chi Hà lòng tràn đầy tính toán nhưng thất bại lại chẳng thể bỏ đi.
Anh uống một ngụm nước mật ong, độ ngọt vừa vặn, cắn người miệng mềm (*), đành phải nói: “Đã trễ thế này rồi, ngủ lại đi.”
(*) Nguyên cả câu này là ‘Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay’ nghĩa là ăn của người ta thì nói năng cũng phải mềm mỏng hơn.
Quả nhiên, Thiệu Chi Hà ngay cả bộ dáng giả vờ từ chối khách sáo cũng chẳng có, đáp: “Được, tôi ngủ ở phòng cho khách.”
Đến đến lại tới nữa rồi, phòng ngủ chính là của Khang Tần, phòng thứ hai là của Khang Tiểu Cần, chăn gối trong phòng dành cho khách đều được dì Hồng tháo ra đi giặt từ trước Tết, cất gọn trong ngăn tủ, chỉ có cái đệm trống không, muốn ngủ thì phải lăn qua lăn lại đi trải ga giường. Khang Thần tự nhận trong lòng mình không có tà niệm lệch lạc, đàn ông trưởng thành rồi không cần phải dày vò nửa tách giường ngủ chẳng phải lại càng có miêu nị (*), vì thế anh hào phóng nói: “Không gấp, giường lớn, ngủ cùng đi.”
(*) Miêu nị ‘猫腻’: ý chỉ sự ám muội, những điều ẩn giấu bên trong.
Nào ai biết thật ra Khang Thần một đêm không ngủ ngon.
Dì Hồng không ở đây, cả nhà đều lộn xộn, sữa tắm dùng hết rồi, hai người đàn ông trưởng thành chỉ có thể dùng sữa tắm mùi dâu tây trẻ con của Khang Tiểu Cần. Hương vị ngọt ngào ấy khiến Khang Thần ngủ không ngon, sáng hôm sau lúc Khang Tiểu Cần gọi anh, anh cứ mơ mơ màng màng không hiểu vì sao.
Tuy một đêm hai người ngủ cạnh nhau cũng không phát sinh ra chuyện gì, nhưng ở trước mặt con gái Khang Thần vẫn có chút chột dạ, vội vàng vén chăn rời giường, ôm con gái đi ra ngoài, đưa cô bé đi đánh răng rửa mặt.
Ngay sau đó Thiệu Chi Hà cũng tỉnh dậy, làm bữa sáng đầu tiên của năm mới cho hai ba con.
Nói là bữa sáng, nhưng cũng đã gần giữa trưa rồi, ba người ăn sáng xong thì gọi một cuộc gọi video sang Úc.
Khang Thần và Thiệu Chi Hà từ bé đã lớn lên cùng một nơi. Hồi bé ở nhà cũ, hai nhà còn dùng chung một phòng bếp, quan hệ thân thiết mấy chục năm. Bố mẹ hai nhà sau khi về hưu thì đều tới Úc để dưỡng lão, cũng rất nhanh lần lượt mua nhà ở bên ấy. Năm rồi Khang Thần và Thiệu Chi Hà đều phỉa đến Úc để mừng năm mới, nhưng năm nay nhiều việc, Khang Thần bận đến tận 29 Tết nên không bay sang đó, ai ngờ Thiệu Chi Hà cũng ở lại.
Cuộc gọi video vừa thông suốt, liền nhìn thấy ở bên kia là bố mẹ hai nhà đang ở cùng một nơi.
Khang Tiểu Cần miệng ngọt, luôn miệng nói mấy câu chúc Tết mà nghe được người ta hay chúc nhau, được một lúc lại ngâm nga mấy bài mừng xuân thường phát ngoài đường, líu lo không yên, chọc cho người lớn đều bật cười, nhưng không vui được bao lâu, ba mẹ Khang lại bắt đầu quở trách Khang Thần.
“Con xem đầu tóc của Tiểu Cần kìa, hình như rối hết rồi, đang năm mới cũng không chải được cái đầu cho con.”
Bởi vì tối hôm qua Tân Nghiêu tết tóc kiểu Châu Phi (1) cho cô bé, đến khi đi ngủ Thiệu Chi Hà muốn cởi ra, cô bé đang mơ mơ màng màng không bằng lòng, ra sức đẩy tay Thiệu Chi Hà ra. Cho nên sau khi tỉnh dậy thì tóc rối hết cả, Khang Thần phải cởi ra cho cô bé, mất mộc lúc lâu mới xong hết, thế nhưng tóc đều bị xoăn tít lại, có chải cũng không thẳng ra, nhưng không thể mới mùng 1 đầu năm đã đi gội đầu, chỉ có thể để cho cô bé tự tết tóc, thế nhưng như thế cô bé lại rất thích.
Thiệu Chi Hà chúc mừng năm mới bốn vị trưởng bối, rồi liền đứng dậy thu dọn bát đĩa của bữa sáng vẫn đang để trên bàn.
Y vừa đi, các vị trưởng bối đã nhỏ giọng thăm hỏi.
“Chi Hà nó vẫn đang độc thân à?”
Thiệu Chi Hà đã come out với gia đình, hai gia đình rất thân thiết, khi ấy mẹ Khang còn khuyên hai người đến với nhau. Ngày ấy ầm ĩ gà bay chó sủa, cứ như thế mất mấy năm rồi cũng dần chấp nhận. Khang Thần còn có cả con gái, mấy ông bà vừa thương cháu gái thương cả con trai, không dám tùy tiện khuyên anh tìm tình yêu, chỉ có thể đi quan tâm Thiệu Chi Hà.
Khang Thần quay đầu nhìn Thiệu Chi Hà đang rửa bát trong phòng bếp, y còn mặc tạp dề mà ngày thường dì Hồng vẫn mặc, sợ nước bắn ướt quần áo. Cái tạp dề là Khang Tiểu Cần chọn, là hình heo hồng Peppa (2), thân hình Thiệu Chi Hà cao lớn, mặc chiếc tạp dề ấy trông cũng không buồn cười, trái lại còn có cảm giác ấm áp của gia đình.
“Con không … không rõ lắm …” Khang Thần ấp úng trả lời.
Mẹ Thiệu thở dài: “Tiểu Thần à, con với nó thân thiết, con giúp bác nói với nó nhé.”
Khang Thần nhỏ giọng đồng ý.
Cả mấy ngày nghỉ Tết Âm Lịch, Khang Thần và Thiệu Chi Hà đều bận rộn thay cha mẹ mình đi chúc Tết họ hàng, Nhạc Minh Tâm hiểu, cũng không phải là không biết xấu hổ mà tới quấy rầy họ, vì thế năm mới cũng chỉ có một mình cậu trải qua.
Năm cậu học cấp ba, cha mẹ gặp tai nạn giao thông ngoài ý muốn nên cả hai đều đã qua đời, cậu một mình đón năm mới cũng nhiều năm rồi đã thành tói quen, thật ra cũng không quá khổ sở. Chỉ là bỗng nhiên trong đêm dài vắng lặng chỉ một mình mình thì sẽ thấy có chút mờ mịt, sẽ đột nhiên tỉnh dậy, nhìn lên trần nhà ngẩn người, sau đó mở đèn bàn đầu giường, cầm chiếc khung ảnh một nhà ba người đường treo trên đầu giường ngắm một lát, sau đó treo về chỗ cũ, tắt đèn đi ngủ.
Nhạc Minh Tâm sắp xếp mấy ngày nghỉ đông cuối cùng của mình thật phong phú, đi chạy dọc bờ sông, mang bánh để cho chim bồ câu ăn.
Đầu bên này con sống là phố toàn các quán bar, bên đối diện là giáo đường có lịch sử lâu đời, mấy con chim bồ câu thỉnh thoảng sẽ bay quanh đỉnh tháp của giáo đường, hoa văn trên cửa sổ khúc xạ ánh sáng hoàng hôn, chiếu lên mặt sông, sóng nước lấp lánh, một mình Nhạc Minh Tâm có thể đứng đó ngắm rất lâu.
Cậu không đi tìm Khang Thần hỏi phương thức liên hệ của Hạ Thành An, bởi vì cậu có cảm giác Hạ Thành An căn bản không có ý định liên hệ với mình. Trên cổ vẫn còn dấu răng do bị cắn, hai ngày trước còn hơi sưng đỏ, đến độ trông như một vết thương, vài ngày sau thì dần dần tan đi, chỉ còn để lại một dấu vết nhàn nhạt, có lẽ vài ngày sau sẽ biến mất chẳng còn dấu vết.
Ngay sau khi hết ngày nghỉ không bao lâu thì sẽ đến buổi họp lớp, rốt cuộc ngày ấy người Hạ Thành An thầm mến là ai, Nhạc Minh Tâm không khỏi nghĩ đến, hồi tưởng lại đám bạn học năm ấy, ai cũng phải, mà dường như cũng chẳng phải là ai cả.
Hết chương 10.
(1) Tóc tết Châu Phi(2) Heo hồng Peppa