*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Nhạc Minh Tâm từ trong bếp đi ra, thì chương trình Gala Mùa Xuân đã bắt đầu rồi, tất cả mọi người đều ngồi trước TV nói chuyện phiếm. Khang Tiểu Cần ngồi trên một chiếc ghế gỗ nhỏ, tay cầm nước trái cây đang xem TV, đầu đầy bím tóc, Tân Nghiêu ngồi xếp bằng phía sau cô bé, miệng đang cắn dây chun, nói không rõ: “Thạch Đầu, bạn gái cậu sao còn chưa đến …”
Vừa dứt lời, Thạch Đầu liền bật dậy, vô cùng vội vàng mà mặc áo khoác vào: “Đến đây đến đây, Thần ca tôi đi đây, năm mới vui vẻ.”
Khang Thần cười nói: “Được rồi được rồi, đi nói chuyện yêu đương đi.”
Cả đám người ghé vào lan can tầng hai ngó xuống xem, chỉ thấy cái dáng to lớn của Thạch Đầu dẫm xuống cầu thang vang lên tiếng “Thùng thùng”, một cô gái nhỏ nhắn đứng phía bên ngoài cửa thủy tinh tầng một, mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đỏ, khuôn mặt chôn trong chiếc khăn quàng cổ thật dày, Thạch Đầu vội vã đi tới ôm một chút, sau đó từ xa xa mà vẫy vẫy tay với mọi người qua cách cửa.
Khang Thần tấm tắc hai tiếng: “Luyến ái toàn là mùi chua thối.”
Trên đầu Khang Tiểu Cần toàn là bím tóc (1), bám vào lan can, hỏi: “Oa, anh Thạch Đầu đi nói chuyện yêu đương.”
Tân Nghiêu nắm bím tóc của cô bé: “Em hiểu cái gì gọi là ‘nói chuyện yêu đương’ không vậy?”
Khang Tiểu Cần gật gật đầu, vươn hai ngón tay cái ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nhau: “Đương nhiên là em biết.”
Tân Nghiêu: “Vậy em muốn cùng nói yêu yêu đương với ai hả?”
Khang Tiểu Cần không cần suy nghĩ liền ôm lấy chân Nhạc Minh Tâm, hô lớn: “Sau này em lớn lên sẽ cùng nói chuyện yêu đương với thầy Nhạc.”
Nhạc Minh Tâm bị cô bé làm cho xấu hổ, gãi gãi đầu, cậu lại cúi xuống bế cô bé lên, nói: “Vậy con phải ăn nhiều cà rốt một chút mới lớn được.”
Khang Thần huých huých khuỷu tay vào người Hạ Thành An, cười nói: “Lão Hạ cậu thất sủng rồi.”
Hai tay Hạ Thành An xốc dưới nách Tiểu Cần, hắn bế cô bé ra khỏi lòng Nhạc Minh Tâm, nâng cao lên rồi đặt ngồi trên vai mình, Khang Tiểu Cần hăng hái đến thét chói cả tai, nắm lấy tóc Hạ Thành An mà chỉ huy phương hướng.
Hăng hái qua đi chưa bao lâu thì cô bạn nhỏ đã lăn vào lòng ba nằm ngủ, Khang Thần ôm lấy mông con bé, tư thế có chút khó chịu, đáng lẽ anh ta phải đưa Khang Tiểu Cần về nhà ngủ, sáng mai còn phải cho cô bé gọi video cho ông bà bên nước ngoài. Nhưng hôm nay anh ta lại là chủ nhà, tốt xấu gì cũng phải phát lì xì, đếm ngược xong rồi mới có thể về.
Ban nãy khi mọi người đang cười đùa, Thiệu Chi Hà vẫn chỉ ngồi một bên xem di động, y thấy Khang Tiểu Cần đã ngủ, liền đứng dậy mặc áo khoác vào, ôm lấy Tiểu Cần từ trong lòng của Khang Thần, nhỏ giọng nói: “Tôi đưa cô bé về.”
Không đợi Khang Thần phản ứng lại, Thiệu Chi Hà đã ôm cô bé đi xuống được nửa cầu thang. Khang Thần vội vàng bỏ mọi người đang nói cười vui vẻ qua một bên mà đuổi theo, hai người đứng dưới tầng một vắng lặng, Tiểu Cần ngủ trong vòng tay của y say sưa đến ngáy khò khò. Khang Thần tóm lấy cánh tay của Thiệu Chi Hà, hạ giọng nói: “Anh đừng vội, để tôi tìm người đưa con bé về.”
Thiệu Chi Hà nhướn mày: “Tìm ai, chị Hồng về nhà ăn cơm tất niên rồi, cậu có không biết xấu hổ hay không?”
Khang Thần bị y nói cho á khẩu không trả lời được, một lúc lâu sau mới nói: “Để tôi đưa con bé về.”
Thiệu Chi Hà lại nhướn mày, có vẻ hơi tức giận, cả người đều toát lên vẻ nghiêm trọng, y nói: “Cậu lo lắng vì tôi đưa cô bé về?”
“Tôi ……” Khang Thần lại bị hỏi cho nghẹn mà không đáp lại được, “Tôi không phải có ý này.”
“Vậy thì đừng nói nữa.”
Thiệu Chi Hà một tay vững vàng ôm lấy Khang Tiểu Cần, một tay mở cửa, hướng thẳng đến phía xe của mình mà đi tới, Khang Thần đi theo phía sau, giống như khi anh còn bé. Anh và Thiệu Chi Hà lớn lên cùng nhau, Thiệu Chi Hà lớn hơn anh năm tuổi, lúc nhỏ luôn rất đáng tin cậy, khi còn nhỏ ở trong mắt của Khang Thần, Thiệu Chi Hà giống siêu nhân không có gì là không làm được, anh luôn thích tò tò đi theo phía sau y.
Thiệu Chi Hà đặt Tiểu Cần đang say ngủ ở băng ghế sau, rồi đi lấy ghế ngồi trẻ em từ trong cốp xe ra, lắp cẩn thận vào ghế sau xong mới để cô bé ngồi vào đó, Khang Thần cũng ở bên cạnh giúp, hai người một câu cũng chưa nói với nhau.
Khang Tiểu Cần bị lắc qua lắc lại mà tỉnh, nhưng dụi dụi mắt liền ngủ tiếp. Khang Thần hôn lên đỉnh đầu cô bé một cái.
Thiệu Chi Hà đóng cửa xe phía sau lại, thấy Khang Thần chỉ mặc một chiếc áo mỏng đứng ngoài gió, khuôn mặt y vừa nãy còn lạnh lùng giờ liền nhu hòa đi không ít, nói: “Đi vào đi, bên ngoài rất lạnh, lúc nào về đến nơi tôi gọi điện cho cậu.”
Khang Thần đút hai tay trong túi, ‘ừ’ một tiếng nhưng vẫn không nhúc nhích. Gió thổi tóc mái phía trên trán anh bay bay, thời gian thiên vị anh, cho dù đã làm bố, đã quá 30, nhưng dáng người vẫn rắn chắc, sự xúc động và liều lĩnh khi còn trẻ đã được bọc lại, biến thành một sự ẩn nhẫn.
Thiệu Chi Hà muốn nói lại thôi, bàn tay nâng lên, ôm phía bên tai đã bị gió thổi tới đỏ hồng của Khang Thần, ngón tay cái của y vuốt ve gò má anh. Khang Thần hoảng sợ bởi sự ấm áp đột ngột tới này, vội vàng lùi lại. Thiệu Chi Hà khắc chế mà thu tay về, nói: “Đừng uống nhiều rượu quá, nếu say thì đừng tự lái xe, gọi người lái thuê đi.”
Không đợi Khang Thần cự tuyệt, y đã lên xe, khởi động xe rồi không nhanh không chậm mà rời đi.
Chờ đến khi Khang Thần quay lại, bọn họ đã đi xuống tầng một. Cô bạn nhỏ đã đi về nhà, mấy người lớn đã có thể mở rượu rồi. Tân Nghiêu đứng bên trong quầy bar, xoay từng chai rượu ra xem, một bên xem một bên lẩm bẩm: “Nếu Hứa Nhất Tâm ở đây thì tốt rồi, có thể uống cocktail pha.”
Hạ Thành An và Nhạc Minh Tâm từng người đều ngồi ở ghế cao tại quầy bar (2), Khang Thần cũng ngồi xuống, hắt xì một cái rồi day day mũi, nói với Tân Nghiêu: “Đừng uống nhiều quá.”
Tân Nghiêu cười nói: “Đại lão bản đau lòng à? Nhị lão bản còn chưa nói gì đâu nha.”
Nhị lão bản Hạ Thành An nâng mặt, mắt hơi híp lại giống như chưa tỉnh ngủ, nói: “Tequila.”
Tân Nghiêu kêu được một tiếng, chọn một vài chai rượu từ trên giá xuống. Đưa cho Hạ Thành An một ly rượu Tequila màu vàng trong, cùng với một chiếc đĩa sứ trắng có chút muối và một miếng chanh vừa mới cắt (3), cô lại rót cho Khang Thần nửa ly Martini (4), tự rót cho chính mình non nửa cốc Vodka, bỏ thêm một viên đá lớn (5). Đến lượt Nhạc Minh Tâm, cậu hết nhìn trái lại nhìn phải, lại nhớ tới rượu mơ ngòn ngọt lần trước mình từng uống qua, hỏi: “Có loại nào vị ngọt một chút không?”
Tân Nghiêu nghĩ nghĩ, rót cho cậu một cốc Baileys (6), Nhạc Minh Tâm tò mò nhấp một ngụm, có chút vị trà sữa, sau khi nuốt xuống rồi mới nếm ra được chút vị nhàn nhạt của rượu. Cậu liếm liếm khóe môi, cười nói: “Uống được lắm.”
Nhạc Minh Tâm không uống rượu không hút thuốc, khi đi làm tại trường cũng không tham gia tiệc xã giao, cũng không có văn hóa bàn rượu loạn thất bát tao gì đó, cậu ngồi ở quán bar lại rất vô tư nói mình muốn uống loại rượu có chút ngọt, cũng không có nửa điểm ngượng ngùng hay xấu hổ, nếm hai ngụm Baileys, lại liếm liếm môi phân biệt kĩ chút dư vị, những chuyện vừa xảy ra ở phòng bếp lúc nãy liền bị cậu ném ra sau đầu.
Chỉ thấy Hạ Thành An cầm miếng chanh bằng hai ngón tay cái và ngón trỏ bàn tay trái, ngón tay cái của tay phải để ở đầu môi được lưỡi liếm ướt rồi nhúng muối bôi lên hổ khẩu (*). Đầu tiên hắn cắn một miếng chanh, rồi lại liếm sạch hết muối ở hổ khẩu, sau cùng là ngửa đầu uống một hơi cạn ly Tequila. Vị chua của chanh, mặn của muối cùng rượu lạnh đến thấu xương, trộn ở trong miệng, kích thích đến độ hắn híp mắt, hé miệng thở gấp một hơi.
(*) Hổ khẩu: Khoảng giữa ngón tay cái và ngón trỏ.
Tân Nghiêu lập tức huýt sáo khen ngợi.
Nhạc Minh Tâm thấy sửng sốt, tư thế uống rượu của Hạ Thành An rất đẹp, các động tác liền mạch lưu loát, khi ngửa đầu lên lộ ra đường cong của cằm và cần cổ, hầu kết lên xuống, tiếng thở gấp lại vang ngay bên tai Nhạc Minh Tâm.
“Rất đẹp,” Khang Thần cười xấu xa nói, “Còn có cách chơi lợi hại hơn, lần trước tôi còn bắt gặp có người bôi muối lên cổ người bên cạnh, sau đó cho người ấy ngậm miếng chanh, liếm trên cổ rồi lại hôn trên môi một chút, vô cùng kích thích.”
Nhạc Minh Tâm uống hết cốc Baileys, chỉ chỉ vào ly rỗng của Hạ Thành An, nói: “Tôi muốn thử cái kia.”
Khang Thần ghé vào trên quầy bar nhìn cậu, cười chẳng có tí ý tốt nào: “Thế nào, muốn thử cái trò anh vừa mới nói sao, muốn thử với ai đây?”
Nhạc Minh Tâm chỉ là đơn thuần muốn nếm thử chút Tequila, lại bị Khang Thần nói như vậy, trong đầu không tự giác mà hiện ra hình ảnh, từ khóe mắt nhìn đến ly rỗng của Hạ Thành An mà ngẩn người, lại nghĩ tới lúc hắn vươn đầu lưỡi ra liếm ngón tay, bất giác mà đỏ mặt, giải thích: “Không, không có, em chỉ muốn nếm thử chút thôi.”
Tân Nghiêu cười lớn, rồi đưa cho cậu một phần giống Hạ Thành An, nói đùa với cậu: “Anh với lão Hạ là bạn thời trung học nhỉ, lúc còn học trung học anh ta như thế nào vậy?”
Nhạc Minh Tâm cười nói: “Không tồi.”
Tân Nghiêu và Khang Thần tán gẫu đến chuyện hát live tại quán bar vào năm sau, mà lúc này Nhạc Minh Tâm học theo dáng điệu của Hạ Thành An, vụng về cầm lấy miếng chanh, còn cẩn thận lấy ngón tay ấn xuống đĩa muối, nhưng bất luận thế nào muối cũng đều rơi mất, cậu vẫn tiếp tục lấy muối một cách rất nghiêm túc. Đột nhiên lúc này, Hạ Thành An ngồi bên cạnh cậu lại đưa tay sang, nắm ngón cái đang cố gắng lấy muối của cậu rồi đưa tới bên miệng của chính Nhạc Minh Tâm, nhỏ giọng nói: “Liếm một chút.”
Nhạc Minh Tâm cứ thế vươn đầu lưỡi ra, tự liếm ngón cái của chính mình.
Hạ Thành An cầm lấy ngón tay cái đã liếm ướt của cậu, lúc này ấn xuống thì toàn bộ muối đều dính lên, thuận lợi bôi lên trên hổ khẩu. Sau khi giúp cậu xong, Hạ Thành An thấy Nhạc Minh Tâm cắn một miếng chanh, chua đến nỗi mặt mũi đều nhăn cả lại, tiếp đó hắn nắm tay cậu, giúp cậu đưa hổ khẩu tới bên miệng, Nhạc Minh Tâm hé miệng ngậm, liền đem cả đầu ngón tay Hạ Thành An ngậm vào.
Hạ Thành An giống như bị điện giật liền rút tay về, cầm ly Tequila đẩy về phía Nhạc Minh Tâm: “Uống nhanh.”
Nhạc Minh Tâm liền đem ly Tequila màu vàng trong uống cạn, sặc đến mức ho sặc sụa, hai má đỏ bừng.
Hết chương 6.
(1) Tóc của bé Tiểu Cần được tết như thế này nè. Bảo sao Khang Thần bảo là cô bé châu Phi =))(2) Ghế cao của quầy bar (Thực ra nhiều loại lắm nhưng mình thấy chủ yếu là loại này)(3) Ly Tequila (Ly Tequila thì chỉ nhỏ nhỏ vầy thôi. Nhưng cũng có khi uống ly Rock, nhưng chủ yếu sẽ uống ly này. Cách uống của anh Hạ là uống cùng muối với chanh để làm giảm đi cái độ cồn của Tequila vì nó là rượu mạnh, thường thì người ta hay lăn miệng ly vào muối nhưng cũng có nơi phục vụ riêng như cách Tân Nghiêu làm.)(4) Ly Martini(5) Ly Vodka (Cũng hay uống ly nhỏ như Tequila nhưng cao hơn một tí, cũng có khi uống ly Rock bỏ đá viên tròn to vào như cách uống của Tân Nghiêu) (6) Rượu Baileys (Ai không uống được rượu thì nên uống loại này vì nó là rượu sữa cũng dễ uống, biết pha còn có thể pha cùng cafe bỏ thêm kem tươi thì không khác gì mấy sữa pha là mấy, nhưng mình thì không thích lắm vì hơi ngậy:)))Đúng chuyên môn của bạn Min nên chú thích hơi bị dài dòng ahihi