Yêu Anh Dại Khờ

Chương 27

Nhã Hân ngủ được một giấc dài thì Trọng Nhân gọi điện đến đánh thức cô. Sợ Nhã Huyên bị tiếng chuông điện thoại làm phiền nên cô rón rén xuống giường, ra khỏi chỗ ngủ để nghe điện thoại.

Trong điện thoại, cô nghe rất rõ giọng của Trọng Nhân vì say rượu mà trở nên khàn khàn. Anh nói rằng anh nhớ cô, nhớ con nữa. Anh rất muốn đến gặp hai mẹ con cô. Có lẽ chẳng ai biết, giây phút đó cô rung động mãnh liệt đến mức nào. Cứ như lần đầu tiên khi cô gặp anh vậy.

Đè nén những cảm xúc của mình xuống, cô khuyên anh rằng trời đã khuya rồi cộng thêm việc anh đã say rồi thì nên đi ngủ. Nhưng anh nhất quyết không chịu nghe, cứ nằng nặc đòi tới. Khi say đàn ông thường trở nên cố chấp. Hết cách, cô chỉ có thể không đi ngủ nữa mà đợi anh.

Ngồi đợi hơn một tiếng đồng hồ, cô lại cảm thấy có gì đó không đúng. Nhà anh chỉ cách nơi ở của cô có hai mươi phút đi xe. Bây giờ đang là buổi tối, đường vắng xe, còn có thể rút ngắn thời gian. Nhưng đã một tiếng rồi anh vẫn chưa đến. Cô chợt hiểu ra một điều. Có lẽ trên thế gian, chỉ có mình cô ngốc nghếch đi tin lời của kẻ say, biết đâu bây giờ anh vì say xỉn mà đang ngủ ở nhà. Cũng có thể người anh yêu thương nhất đang bên cạnh chăm sóc anh. Tóm lại, là cô tự mình đa tình. Tốt nhất là đừng đợi nữa, đi ngủ thôi.

Đúng lúc cô vừa trở lại giường, điện thoại lại một lần nữa reo lên. Cô còn định chửi thầm ai lại giờ này gọi điện làm phiền đến giấc ngủ của người khác. Thì điện thoại lại hiển thị số của anh. Một lần nữa, cô không suy nghĩ nhiều mà bắt máy.

"A lô"

Điện thoại của anh nhưng lại vang lên một giọng nữ có phần gấp gáp

"Người nhà của Vũ Trọng Nhân phải không? Anh ấy gặp tai nạn trên đường, đang ở bệnh viện X. Chúng tôi cần chữ kí của gia đình để tiến hành phẫu thuật"

Rầm! Một tiếng nổ lớn trong đầu cô.

Anh làm sao mà gặp tai nạn? Phải rồi, lúc nãy anh ấy đã rất say.

Thấy cô không trả lời, cô gái kia có vẻ gấp gáp hơn lúc nảy "Cô có phải người nhà của bệnh nhân không?"

Lúc này Nhã Hân mới hoàn hồn, lắp bắp trả lời "Là tôi...tôi sẽ đến...đến bệnh viện ngay lập tức"

Cô thấy Nhã Huyên đang ngủ say nên để con bé ở nhà, một mình đón taxi vào bệnh viện.

Vào đến phòng cách cứu, cô không thấy Trọng Nhân đâu. Chỉ có các cô y tá đang bận rộn làm các hồ sơ, thủ tục. Khi cô nhận mình là người nhà của anh, họ lập tức đưa giấy tờ cho cô kí. Họ chỉ giải thích sơ qua tình hình của anh: Anh đã say nên lái xe đâm vào lan cang bên đường. May mắn khi được người dân đưa vào bệnh viện cấp cứu. Các bác sĩ, y tá dựa vào giấy tờ tùy thân cùng với điện thoại của anh mà gọi cho cô. Đầu anh bị chấn thương nhẹ và bị gãy hai cái xương sườn. Rất may xương sườn bị gãy không đâm vào nội tạng nên chỉ cần phẫu thuật mọi chuyện sẽ ổn.

Có trời mới biết Nhã Hân lo lắng cho anh đến mức nào. Từ lúc hay tin đến lúc vào bệnh viện. Thậm chí lúc cầm bút kí tên tay cô vẫn còn run run. Cầu trời khẩn phật mong anh bình an vô sự, nếu không...nếu không thế nào cô thật sự không dám nghĩ tới.

Rất nhanh sau đó Trọng Nhân được chuyển vào phòng phẫu thuật.

Nhã Hân ngồi đợi trước hành lang phòng phẫu thuật mà ruột gan cứ cồn cào cả lên. Vừa lo cho anh ở trong phòng phẫu thuật, vừa lo Nhã Huyên đang ngủ ở nhà một mình.

Trong tình huống cấp bách thế này, cô đột nhiên nghi tới một người, lập tức dùng điện thoại của Trọng Nhân gọi một dãy số

"Chị Thư, Trọng Nhân đang phẫu thuật ở bệnh viện. Chị vào với anh ấy đi"