Chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước một ngôi nhà to lớn. Người giúp việc cùng với Huỳnh Thư ra đón.
Mở cửa xe, Trọng Nhân đỡ con gái xuống xe. Huỳnh Thư nhanh nhẹn lại gần, cầm tay con bé.
Thấy có người lạ đυ.ng chạm đến mình, Nhã Huyên rụt tay lại một cách bản năng nhất. Huỳnh Thư chỉ cười, không cảm thấy khó chịu vì hành động của Nhã Huyên. Cô nói với con bé
"Chào con, cô tên Thư. Từ bây giờ chúng ta sẽ sống chung với nhau. Con có thể gọi cô là mẹ nếu con muốn"
Mẹ? Trên đời này chỉ có một mình mẹ là mẹ của Nhã Huyên thôi.
Dù rất khó hiểu, nhưng con bé vẫn gật đầu "Con chào cô"
Huỳnh Thư thầm đánh giá đứa trẻ này. Ngoại hình xinh xắn, có thể thấy mẹ nó rất xinh đẹp. Hơn nữa còn là một người phụ nữ nghị lực, tài giỏi. Vừa phải đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho con, vừa có thể chăm sóc nuôi dạy con một cách chu đáo mà không cần đến chồng. Nếu là Huỳnh Thư, cô chắc chắn không làm được.
"Được rồi, cô đưa con về phòng nhé!"
Cô dìu con bé về phòng của mình.
Tuy đối với Huỳnh Thư đây chỉ là người dưng nước lã, thậm chí đây còn là con gái riêng của chồng cô. Nhưng cô không thể ghét con bé được. Suy cho cùng, mọi lỗi lầm là của người lớn, trẻ con không có tội.
Đỡ con bé ngồi trên giường của mình. Cô cầm tay con bé "Con tên gì?"
Con bé lễ phép trả lời "Mẹ gọi con là Nhã Huyên"
Nhã Huyên, cái tên rất đẹp.
"Từ giờ cô gọi con là Huyên nhé. Còn con gọi cô là gì cũng được, cô Thư, dì Thư hay mẹ Thư đều được hết"
"Dạ"
Cô xoa đầu con bé, đúng là một đứa trẻ ngoan.
....
Hôm nay, Nhã Hân ở nhà cả ngày. Đến lúc cô thảnh thơi, muốn ở nhà thì ở, muốn đi làm thì đi đã không còn con bên cạnh. Căn nhà cũ kĩ này vì có con mà trở nên ấm áp nay cũng chỉ là một căn nhà tồi tàn lạnh lẽo.
Đức Huy cũng ở khu nhà trọ cũ kĩ này. Hôm nay là thứ hai mà Nhã Hân không đi làm thì cảm thấy kì lạ, anh nghĩ cô bị bệnh hay Nhã Huyên có chuyện nên sang thăm.
Cửa mở nên anh vào trong nhà, nhìn thấy cô đang ngồi co ro ở một góc tường mà khóc đến thê lương.
Đức Huy sửng sốt "Nhã Hân có chuyện gì sao?"
Nhã Hân nghe tiếng của Đức Huy. Ngước đôi mắt đầy nước lên nhìn, sau đó lấy tay cố lau những giọt nước mắt trên mặt, nở một nụ cười đau khổ
"Không có gì, anh đến có việc gì sao?"
Bỏ qua câu hỏi của Nhã Hân, anh nhìn ngôi nhà hôm nay có gì đó rất lạ. Đúng rồi, Nhã Huyên đâu?
"Bé Huyên đâu?"
Những giọt nước mắt cô vừa lau đi, nó lại chảy xuống. Cô tiếp tục lau nó, cố trả lời anh bằng một chất giọng tự nhiên nhất, nhưng không hiểu sao khi phát ra tiếng lại run run
"Em giao...con bé lại cho bố nó rồi..."
Đức Huy hiểu ra mọi chuyện. Thì ra là như vậy. Đây chính là nguyên nhân khiến cho khóc đến mức này. Thử hỏi thế gian có bao nhiêu người mẹ nhẫn tâm giao con mình lại cho người khác? Một số rất ít, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Anh bước đến gần cô. Vỗ vỗ lưng cô "Nếu buồn thì khóc ra cho nhẹ lòng, đừng giữ trong lòng không tốt"
Như có ai xui khiến, cô ôm chầm lấy Đức Huy. Mọi cố gắng kìm nén của cô trở về số 0. Nước mắt đua nhau chảy xuống. Cô nức nở
"Hức... Là em quyết định giao con, cớ sao em lại đau thế này? Tim em đau, đau đến không thở được... Hức..."
Giây phút đó, Đức Huy chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô. Dịu dàng
"Được rồi, không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi"