Không Thể Ký Hiệu

Chương 59

16/03/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Nói xong chuyện của nhà họ Túng, hai người bèn nói sang những chuyện khác, ở dưới gầm bàn chân tùy ý gác lên nhau, vô cùng thân mật.

"Anh hẹn Phan Huyền ngày tái khám rồi." Phí Hành Phong nói.

Túng Phồn gật đầu, đây là kế hoạch đã lên trong tháng này của bọn họ: "Gửi thời gian qua cho em, đến lúc đó chúng ta cùng đi."

Phí Hành Phong mỉm cười đáp một tiếng, lần đầu tiên cảm thấy chuyện đi khám này với mình hoàn toàn không có chút áp lực nào, cho dù kết quả không được như mong muốn, hắn cùng không thấy thất vọng. Cái quý giá nhất đã ở ngay trước mắt, đối với cuộc sống bây giờ hắn đã thấy vô cùng hài lòng rồi, còn những cái khác có thể gác lại phía sau, hoặc là bỏ qua luôn cũng được.

Đây có lẽ chính là ma lực của tình yêu, có thể khiến người ta buông xuống rất nhiều chấp niệm không cần thiết. Phí Hành Phong cũng cảm thấy may mắn là tình yêu giữa mình với Túng Phồn không khiến hai người họ đánh mất bản thân, làm ra những lựa chọn hoang đường. Có lẽ hoang đường, yêu liều lĩnh, bất chấp hậu quả là kiểu tình yêu mà rất nhiều người hướng đến, nhưng vẫn phải có sự kiềm chế để nhìn được kết quả của bản thân. Ai mà biết được sẽ phải trả giá những gì cho sự liều lĩnh đó, liệu có đánh đổi được không? Mà thường thường nếu kết quả không thể chịu đựng được mới là cái đòi mạng nhất, thậm chí sẽ phá hỏng tình cảm của đôi bên.

Hắn thích sự mê muội, cùng liều lĩnh trêи giường của Túng Phồn, cũng thích việc Túng Phồn có thể sắp xếp thỏa đáng sinh hoạt thường ngày cùng công việc của mình, tình cảm kiềm chế như vậy mới càng đậm sâu, mãi mãi không tàn lụi.

Đồng ý với yêu cầu của Túng Phồn, buổi tối Phí Hành Phong không đòi thêm lần nữa mà chỉ ôm cậu đi ngủ. Có Túng Phồn ở bên cạnh, Phí Hành Phong lần nào cũng ngon giấc, thêm vào thời tiết cuối thu đầu đông như bây giờ, có ôm ấp thoải mái ấm áp như vậy, Túng Phồn cũng ngủ sâu hơn, càng muốn ngày mai thưởng thêm cho Phí Hành Phong một lần vì sự kiềm chế của đối phương.

Ngày hôm sau, Túng Phồn đúng giờ tới Chân Mỹ Lệ đi làm, cậu cũng gửi anh chụp của Tống Hưởng qua cho dì Chân để bà từ từ xem.

"Thằng nhóc thối này, trông sắc mặt cũng không tệ lắm." Dì Chân đương nhiên không nghĩ Túng Phồn sẽ dối mình, cố ý chụp mặt Tống Hưởng to hơn một chút để trông không khác với hồi mới vào đoàn phim.

Nhưng Túng Phồn thì có hơi chột dạ, chờ Tống Hưởng trở về, uy tín của cậu trong lòng dì Chân chắc chắn sẽ tụt dốc. Vì vậy Túng Phồn phi thường thông minh, rào trước với dì Chân: "Ở đoàn phim rất bận rộn, nhiều khi vì cảnh quay mà phải làm việc không kể ngày đêm, Tống Hưởng so với trong ảnh thì có gầy hơn một chút nhưng mà tinh thần tốt lắm, dạo diễn cũng rất hài lòng với cậu ấy. Cháu còn xem Tống Hưởng lúc đang quay phim nữa, trạng thái cực kỳ tốt, dì Chân cứ yên tâm đi."

Nghe Túng Phồn nói vậy, dì Chân cũng an tâm hơn nhiều: "Ở bên ngoài phải gắng sức mà làm việc, ăn cơm chắc chắn là không được ngon miệng như ở nhà, gầy một chút cũng là bình thường. Nhưng mà thành niên trai tráng, xông pha một chút cũng tốt, chờ khi nào về dì làm đồ ngon bồi bổ lại cho nó là được. Chỉ cần đạo diễn thấy hài lòng thì nó chịu khổ cũng không uổng."

Túng Phồn cười nói: "Cũng không khoa trương đến vậy đâu ạ. Tống Hưởng quay phim hiện đại, không có cảnh hành động, cũng không cần treo dây cáp, hoàn cảnh quay vẫn khá tốt."

Dì Chân gật đầu: "Nếu nó mà có thẻ nổi tiếng thật thì có vất vả hơn một chút cũng đáng."

Bà không có yêu cầu gì đặc biệt cao với Tống Hưởng, cũng không mong cậu ta nó thể lấy được cúp ảnh đế nào nào đó, chỉ cần có thể tự làm tự nuôi sống chính mình, có phim để đóng là đã tốt lắm rồi.

Để dì Chân tự mình từ từ xem ảnh, sau đó chia sẻ lại cho chồng bà coi cùng, Túng Phồn nhận phần công việc hôm nay của mình rồi quay về phòng làm việc. Đơn hàng hôm nay không nhiều, nhưng cậu muốn làm xong trước buổi trưa, để dành thời gian buổi chiều vẽ thiết kế mới. Sau buổi trò chuyện với Tống Hưởng, cậu muốn thử thiết kế một số mẫu mới phô trương hơn, hay nên nói là kiểu thiết kế mới táo bạo hơn chứ không hạn chế kiểu dáng trong một giới hạn nhỏ nữa.

Phương Na đã giao đồ thêu, dì Chân cũng bắt tay vào làm sườn xám cho mẹ cậu. Tay nghề của dì Chân rất cao, lại có thêm Túng Phồn làm trợ thủ, đảm bảo có thể làm xong rồi gửi cho me cậu trước lễ Giáng sinh để mặc đón lễ vui vẻ với mọi người.

Bộ vest của Phan Huyền cũng gần xong rồi, Túng Phồn tính mấy hôm nay cố làm nhanh hơn, lúc đi khám tiện thể mang cho Phan Huyền thử, như vậy đối phương cũng đỡ phải đi lại thêm một chuyến.

Đồng thời, lúc chạng vạng Túng Phồn lại gửi một bản thiết kế mới cho Phương Na, hẹn cô đặt đồ thêu, lần này độ khó lớn hơn lần trước nên thời gian cần để hoàn thành cũng nhiều hơn.

Bận rộn mấy hôm, quay đi quay lại đã đến ngày tái khám.

Túng Phồn và Phí Hành Phong đúng giờ tới bệnh viện, hôm nay bệnh nhân có hẹn khám trước cũng không đông lắm, hai người đợi chưa đến hai phút đã được y tá mời vào phòng.

"Hi, bác sĩ Phan, sắc mặt không tệ nhé." Túng Phồn trêu chọc đối phương.

Khuôn mặt trước giờ luôn có vẻ lạnh nhạt của Phan Huyền cũng lộ ra một nụ cười: "Sắc mặt của cậu cũng không tệ."

Đối với omega mà nói, ngoại trừ chuyện "ấy ấy" với alpha có hơi mệt mỏi trong người ra thì đúng là không có điểm nào không tốt, nhất là sau khi alpha gần gũi với omega xong, sắc mặt trông sẽ càng hồng hào, khỏe mạnh.

Túng Phồn trước nay chưa bao giờ cảm thấy thẹn thùng trong mấy chuyện như vậy, thản nhiên nói: "Nếu có thuốc nào có thể làm thể lực của tôi khá hơn một chút thì càng tốt."

Trước cậu muốn nhờ Phan Huyền kê mấy thứ thuốc để Phí Hành Phong không kϊƈɦ động như vậy nữa, giờ vẫn muốn, nhưng mà ngại đối tượng cần dùng thuốc đang đứng ngay bên cạnh, cho nên cậu không thể nói thế được, chỉ có thể đổi lại tự nói mình.

Phan Huyền cười nói: "Không có, cậu về tập thể ɖu͙ƈ thêm đi."

Muốn có thể lực tốt, chỉ có thể thông qua tập luyện thể ɖu͙ƈ thể thao thôi, không có lối tắt.

Tập luyện? Ầy, cái mục này chưa bao giờ tồn tại trong từ điển của Túng Phồn hết, tiết thể ɖu͙ƈ thể thao hồi đại học của cậu chỉ gọi là đủ điểm để qua môn thôi. Nhân lúc bệnh nhân đang ít, Túng Phồn để Phí Hành Phong đi làm kiểm tra trước, cậu thì ở lại xem Phan Huyền thử đồ, xem có chỗ nào rộng chật gì cần sửa lại không.

Lấy máu làm kiểm tra xong, Phí Hành Phong dẫn Túng Phồn tới căn tin của bệnh viện ăn sáng trước. Việc cung cấp bữa sáng cho các bệnh nhân tới khám bệnh là một trong những quy định đặc biệt ở đây, chỉ cần lúc đăng ký khám người bệnh tích vào cột có ăn sáng trong tờ đơn là có thể dùng thẻ khám bệnh ăn bữa sáng tự chọn trong căn tin.

Bữa sáng miễn phí làm rất được, Túng Phồn ăn cũng khá thoải mái, xứng đáng với viện phí khám chữa bệnh đắt đỏ ở đây, nói thì nói thể chứ lúc nhìn thấy một chuỗi số không trong tờ hóa đơn, Túng Phồn vẫn cảm thấy đau hết cả lòng cả mề.

Khi hai người quay trở lại phòng khám, chờ đón họ chính là khuôn mặt tươi cười của Phan Huyền: "Kết quả xét nghiệm có rồi đây, hai người tự mình xem đi."

Các trị số trêи tờ kết quả cũng không khó hiểu, từng hạng mục đều được phân loại rõ ràng, có ghi số liệu ở phạm vi bình thường để người xem có thể so sánh, cũng ghi rõ kết luận là cao hay thấp ở bên cạnh, chỉ cần nhìn lướt qua thôi là biết hạng mục nào đang có vấn đề.

Kết quả xét nghiệm của Phí Hành Phong có rất nhiều hạng mục không đạt tiêu chuẩn, các chỉ số đều cao hơn mức cho phép, cái này nói rõ chứng hưng cảm tăng tiết pheromone của hắn không khỏi hẳn. Nhưng! Số liệu mỗi mục đều chỉ cao hơn mức bình thường có một chút, đối với người đã từng nhìn thấy kết quả kiểm tra trước đây của mình là Phí Hành Phong mà nói, tất cả các chỉ số của hắn đều đã giảm xuống rõ rệt.

Túng Phồn không biết kết quả xét nghiệm trước đây của Phí Hành Phong như thế nào, cậu chỉ thấy một loạt các chỉ số vượt mức cho phép của người này thì lo lắng không thôi, cau mày hỏi: "Có phải có chỗ nào sai rồi không? Tôi không giúp gì được cho Phí Hành Phong à?"

Phan Huyền người khẽ, không lên tiếng trả lời.

Phí Hành Phong không e dè gì kéo Túng Phồn ôm chặt vào trong lòng, rồi hôn một cái lên thái dương của cậu: "Các chỉ số vượt ngưỡng của anh giảm xuống rất nhiều."

Thì ra là như vậy. Trái tim đang treo lơ lửng của Túng Phồn cũng hạ xuống an toàn.

Phan Huyền không thừa nước đυ.c thả câu thêm nữa, lập tức nói: "Chiếu theo tình hình này, cậu rất nhanh sẽ có thể trở về trạng thái bình thường. Kể cả là như thế, hiện giờ chứng hưng cảm của cậu vốn cũng đã không ảnh hưởng quá nhiều đến mọi người xung quanh nữa rồi, chỉ trừ một số người đặc biệt mẫn cảm với pheromone thôi. Cho nên, chúc mừng cậu trước nhé, từ bây giờ cậu có thể bắt đầu chọn kịch bản phim cho mình rồi đấy."

Túng Phồn vui vẻ khẽ reo lên một tiếng, đây không phải điều họ vẫn muốn sao? Niềm vui đến quá đột xuất, Túng Phồn còn tưởng phải chờ một thời gian nữa cho tình hình hoàn toàn ổn định lại, thành ra bây giờ cậu không biết diễn đạt niềm vui của mình như thế nào mới tốt.

Phí Hành Phong mỉm cười, xoa nhẹ mái tóc của Túng Phồn, cậu là thuốc đặc trị, cũng là ngôi sao may mắn của hắn, lúc nào cũng thẳng thắn như vậy.

Báo tin vui xong, Phan Huyền cũng không quên nhắc nhở Phí Hành Phong: "Cậu cũng biết đấy, chứng hưng cảm hiện giờ không có phương pháp điều trị tận gốc, Túng Phồn có thể giúp cậu là do độ xứng đôi pheromone của hai người vô cùng lý tưởng. Cho nên, kể cả cậu có đi đóng phim, tôi cũng không ủng hộ việc hai người tách ra thời gian quá dài, tốt nhất duy trì gặp mặt ít nhất hai tuần một lần để có thể ổn định tình huống bên cậu. Dĩ nhiên, tôi tin hai người có thể sắp xếp thời gian ổn thỏa. Tôi không nói nhiều nữa, tóm lại là, rất mong chờ phim mới và ca khúc mới của cậu."

Phí Hành Phong gật đầu cái rụp: "Được."

Có trời mới biết, hắn với Túng Phồn tách ra một ngày cũng không được chứ nói gì đến chuyện không gặp nhau lâu như vậy. Kể cả muốn đóng phim thật thì hắn cũng có thể nhận phim nào quay trong thành phố, không thì không nhận còn hơn.

Tiếp đó, Phí Hành Phong lại hỏi: "Kết quả kiểm tra của Túng Phồn thì sao?"

Lần này Túng Phồn tới chủ yếu là để xác nhận thời kỳ phát tình của mình, những cái khác chỉ là tiện thể thì làm.

Phan Huyền cũng đưa tờ kết quả của Túng Phồn cho hai người họ tự xem, nói: "Sức khỏe Túng Phồn vẫn bình thường, nồng độ pheromone alpha và omega trong người rất ổn định, các chỉ số khác cũng tốt hơn so với lần trước, cái này đối với cậu ấy là vô cùng ổn. Sau này cũng phải nhớ chăm sóc cậu ấy thật tốt."

Có alpha cố định bên cạnh động viên cũng có lợi hơn cho tình trạng của Túng Phồn, không chỉ về mặt tin tức tố, mà còn về cả thể chất và tinh thần.

Túng Phồn cũng không thấy có gì ngạc nhiên lắm, tự bản thân cậu cũng cảm thấy mình khỏe khoắn hơn trước nhiều. Hiện giờ ở nhà, Phí Hành Phong bình thường đều tự nấu ăn, dinh dưỡng cân đối, cậu ăn uống so với lúc còn ở một mình thì điều độ, đúng giờ giấc hơn, đương nhiên sức khỏe cũng sẽ tốt hơn.

Ra khỏi bệnh viện, Phí Hành Phong đầu tiên là báo tin tức tốt này cho trong nhà biết. Họ vì bệnh của hắn là lo lắng không ít, bây giờ tình hình có chuyển biến tốt, tất nhiên là phải thông báo cho trong nhà một câu, công lao thì tất lẽ dĩ ngẫu đều là nhờ Túng Phồn.

Mạc Y là người đầu tiên gọi điện tới, bà kϊƈɦ động hỏi tình huống cụ thể, chỉ hận không thể lấy tờ kết quả xét nghiệm của Phí Hành Phong về đóng khung treo lên tường ngay lập tức. So với lúc nhận được thông báo trúng tuyển vào trường đại học top 1 của hắn còn kϊƈɦ động hơn gấp mấy nghìn lần.

"Cuối tuần con dẫn Túng Phồn về nhà ăn bữa cơm đi, mẹ nói nhà bếp chuẩn bị trước, mẹ sẽ tự xuống bếp làm đồ ngọt cho thằng bé nữa." Bọn họ đã sớm nói Phí Hành Phong dẫn Túng Phồn về nhà, chỉ là mãi chưa tìm được thời gian thích hợp. Giờ có một chuyện đáng để ăn mừng như vậy, không có thời gian cũng phải cố mà có, thuận tiện chính thức gặp mặt Túng Phồn luôn, như vậy không tính là thiếu tôn trọng. Có lần gặp gỡ này, đợi đến tết thì có thể bảo con trai trực tiếp dẫn Túng Phồn về nhà, như vậy, đến lúc đó cậu sẽ đỡ xấu hổ, trong nhà cũng biết sở thích của Túng Phồn, chuẩn bị cái gì cũng chu đáo hơn.

"Được ạ." Phí Hành Phong đáp lời, xong lại trò chuyện thêm hai câu với mẹ mình rồi mới cúp điện thoại.

Phí Hành Phong đang gọi điện, nhiệm vụ lái xe bèn giao lại cho Túng Phồn. Nghe Phí Hành Phong nói về nhà với hắn sẽ có đồ ngọt tự tay Mạc Y làm, sự mê hoặc này lớn hơn nhiều so với căng thẳng trong lòng Túng Phồn, cậu nghĩ trước sau gì cũng phải gặp, lại hiếm lắm mọi người mới có thể rút ra được thời gian rảnh, bèn đồng ý. Cậu về cũng phải tăng tốc hoàn thành đơn hàng trong tay mình, nếu không cậu có muốn đi cũng không có lúc nào để mà đi nữa.

Một chuỗi xe ô tô đang đứng xếp hàng để ra khỏi bãi đậu xe ngoài trời, Túng Phồn cũng chậm rãi nối đuôi theo đoàn xe phía trước, đi một chút lại dừng một chút, đi qua cổng thu phí chính là như vậy, siêu chậm.

Ngay lúc xe dừng lại lần nữa, Túng Phồn nhìn thấy một chiếc xe màu trắng đang đậu vào trong bãi, người vừa từ ghế phó lái đi xuống lại chính là người quen cũ —— Liêu Bảo Song.

Chuyện Liêu Bảo Song tới bệnh viện tư này khám sức khỏe thì rất bình thường, con người ta ăn ngũ cốc hoa màu mà lớn, ai mà không có lúc nhức đầu sổ mũi, nhưng nếu người đi từ ghế lái xuống không phải là Ngô Sắt, cậu đã không thèm nhìn nhiều lấy một cái.

Không biết có phải Ngô Sắt quá tin tưởng vào tính riêng tư của bệnh viện này hay không, hay là không thèm để ý liệu có người nào thấy được mình không, mà xuống xe xong hắn mới mang mũ với đeo kính lên. Nếu người này mà che kín từ trước, thì lấy trình độ nhận diện của Túng Phồn đối với hắn ta mà nói, có khi còn chả nhận ra đấy là ai với ai.

Trái lại Liêu Bảo Song không che chắn nhiều lắm, chỉ đội thêm một chiếc mũ tai bèo màu hồng cam.

Chuyện Liêu Bảo Song, Ngô Sắt và Túng Lãng đợt trước huyên náo ấm ĩ, sau đó bị thay thế bởi những tin nóng khác, rồi im lặng không một tiếng động rút lui khỏi tầm mắt của mọi người. Sau đó chuyện thế nào thì Túng Phồn cũng không quan tâm đến nữa, nếu không phải tình cờ nhìn thấy hai người họ ở đây thì cậu đã quên ráo rồi.

Phí Hành Phong thấy Túng Phồn ngẩn ra nhìn mãi về một hướng bèn nhìn theo, chỉ thấy có hai người đang sóng vai đi. Phí hành Phong không quen thuộc lắm với Liêu Bảo Song và ngô Sắt, nhưng hắn có năng lực đã gặp qua là không quên, cho dù hai người kia đã che kỹ mặt mũi, nhưng muốn nhận ra từ hình thể và dáng đi cũng không khó.

Tiếng còi thúc giục của xe phía sau kéo sự chú ý của Túng phồn về lại, lúc này cậu mới phát hiện xe phía trước đã tiến lên được một đoạn kha khá, vội vội vàng vàng nối đuôi đi theo. Sau đó cậu tự thấy buồn cười, bèn kỳ quái nói: "Có phải do thế giới này quá nhỏ rồi không? Sao lúc nào chúng ta cũng có thể lơ đễnh gặp được người quen vậy?"

Phí Hành Phong cười nói: "Là bởi vì giới này quá nhỏ. Chỉ riêng giới kinh doanh và giới giải trí, ở địa phương này có rất nhiều khi trùng lặp lên nhau, tự nhiên là sẽ dễ gặp phải."

Tình huống của bọn họ hãy còn coi là tốt rồi, lần trước cậu nghe Tống Hưởng buôn chuyện, có chuyện hai ngôi sao lén lút đến bệnh viện phá thai thì đυ.ng mặt, có chuyện vợ cả với "Tuesday" ngồi cạnh bàn nhau trong nhà hàng. Còn có chuyện còn kinh hơn nữa, chính là một đôi vợ chồng giới kinh doanh, ông ăn chả bà ăn nem, ăn thế nào mà vào đúng một cặp vợ chồng khác trong giới giải trí. Có một lần hai bên đi vụиɠ ŧяộʍ bên ngoài, khéo sao mà đặt phòng khách sạn ngay sát vách nhau, ly kỳ hơn nữa là cả hai đều tính về nhà trước giờ cơm tối, thành ra, đi ra khỏi khách sạn cùng một lúc, rồi chạm mặt với nhau.

Giờ nghe Phí Hành Phong kể lại cho mình mấy thúng dưa lê cỡ bự này, miệng Túng Phồn há hốc cả ra, cảm thấy cuộc sống của mình hãy còn quá đơn điệu, cậu cứ tưởng mấy chuyện kiểu như vậy chỉ có trong phim thôi chứ.

"Lần này chị anh bẫy nhà họ Túng một vố, tuy là không nghiêm trọng đến mức làm dứt chuỗi quay vòng vốn của nhà họ nhưng đúng là sẽ thất thoát không ít, báo cáo tài chính cuối năm chắc chắn là sẽ rất "Đẹp". Nhà họ Liêu cũng không thấy ra tay giúp đỡ, có lẽ là vì chuyện lúc trước, quan hệ hai nhà vẫn chưa lắng lại." Phí Hành Phong không phải cố ý nghe ngóng tình hình nhà họ Túng, nhưng mà cho dù hắn không hỏi đến, cũng sẽ có người đưa chuyện làm quà nói lại cho hắn biết. Đặc biệt là những người cùng lứa trong giới, quan hệ với nhau tuy không phải rất tốt nhưng Phí Hành Phong là cậu hai nhà họ Phí, thỉnh thoảng vẫn phải giữ liên lạc với bọn họ, không thể đẩy hết mọi trách nhiệm cho chị gái của hắn được.

"Hai người kia tuyên bố hủy hôn là được rồi, cứ cố níu kéo làm cái gì chứ?" Túng Phồn đúng là không tài nào hiểu nổi cái hành vi "Níu kéo" này.

Phí Hành Phong đoán: "Có lẽ nhà họ Liệu vẫn còn đang quan sát, nhà họ Túng dù sao vẫn chưa phải hoàn toàn sụp đổ, đối với bọn họ vẫn có lợi cũng nên."

"Chậc chậc, cái giới này, thiệt là phức tạp mà." Không phải chỉ có đen và trắng như cậu nghĩ, mà bất cứ chuyện gì, trong cái giới này cũng đều là màu xám cả.

"Phải rồi, hôm nọ anh còn nghe Bách Vũ nói, Túng Lãng đang tích tiền." Phí Hành Phong đội nhiên nhớ ra chuyện này, bèn nói lại cho Túng Phồn biết.

Túng Phồn chớp chớp mắt, cuối cùng họ cũng có thể đi ra khỏi bãi đậu xe của bệnh viện rồi, "Tích tiền không phải chuyện xấu, não Túng Lãng cũng coi như vẫn còn tí nếp nhăn."

"Nhưng tiền cậu ta tích chính là tiền chiết khấu đại lý, đối với nhà họ Túng đây chỉ sợ cũng không phải chuyện tốt lành gì."

___________________

Mũ tai bèo