Không Thể Ký Hiệu

Chương 20

"Bà dám đánh tôi?!" Túng Lãng che đầu, quay người căm tức trừng mắt nhìn dì Chân.

Dì Chân vốn dĩ là beta, không cảm giác được sự áp chế của alpha, cho nên bà không hề sợ hãi, còn lớn tiếng nói: "Đánh mi thì sao? Dám ở trong tiệm nhà bà bắt nạt nhân viên của bà đây, đánh thế là hãy còn nhẹ!"

Trong cái nhìn của dì Chân thì Túng Lãng chính là điển hình cho mấy thằng ranh con không có lễ phép, không được nuôi dạy đàng hoàng.

"Con mụ già này, bà có biết tôi là ai không hả?" Túng Lãng tức giận đến độ tóc tai dựng đứng hết cả lên, dáng vẻ như không thể chịu đựng được chuyện mình bị đối xử như vậy.

Dì Chân giơ chổi, hếch mặt lên trời, lớn tiếng nói: "Con mẹ nó, bà đây quản mi là ai làm cái khỉ gì? Một đứa con riêng còn không biết xấu hổ mà kiêu ngạo như vậy, đúng là mẹ nào con nấy."

"Fuck, bà dám mắng mẹ tôi?" Túng Lãng giơ tay muốn đánh dì Chân.

Túng Phồn vừa thấy thế thì lập tức quơ lấy túi xách mình để trêи bàn đập lên đầu Túng Lãng, cậu sao có thể mặc kệ để Túng Lãng đánh dì Chân được?

Túng Lãng bị cậu đánh thì càng tức giận hơn, vươn tay muốn giựt cây chổi dì Chân đang cầm để đánh trả.

Đừng nhìn dáng người dì Chân trông có vẻ mập mà nhầm, thân thủ của dì cực kỳ linh hoạt, không những không bị Túng Lãng cướp vũ khí mà còn vung tay đánh trúng cậu ta hai phát, còn toàn đánh lên tay, vừa đánh vừa mắng: "Bà mắng mẹ mi đó thì làm sao nào? Làm con giáp thứ mười ba mà còn muốn nói lý à? Cái loại không biết xấu hổ như vậy mà xuất hiện ở đây là bị mọi người nhổ nước bọt cho chết đuối rồi. Còn nghĩ mình ghê gớm lắm chắc, kiếm được mấy đồng tiền bẩn thỉu thì quên luôn hang hốc nhà mình à? Nhanh cuốn xéo ra khỏi đây cho bà, không có bà đây báo cảnh sát tới bắt mi!"

Túng Lãng không cướp được cây chổi, trong cơn tức giận thì quơ cái ghế ở bên cạnh đến muốn đánh dì Chân.

Túng Phồn không có cao to rắn chắc như Túng Lãng, muốn chính diện đánh ngã cậu ta là không thể nào, cho nên cậu chỉ có thể dùng chút kỹ xảo nhỏ huých vào Túng Lãng. Túng Lãng đứng không vững, cả người cả ghế va vào vách tường, đầu cũng bị ghế đập vào, nhất thời sắc mặt tái xanh.

Dì Chân thì vẫn đang không ngừng vung chổi đập túi bụi lên trêи người cậu ta, hoàn toàn không có vẻ gì là sợ hãi: "Thấy nhiều người vô liêm sỉ rồi mà chưa thấy lại vô liêm sỉ được như mi! Dám đến tận đây để ra oai với người ta, sao không nhìn lại xem mình là cái mặt hàng gì, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ à, mi là người đầu tiên đấy!"

Nói gì thì nói Túng Lãng cũng là alpha hàng thật giá thật, tuy là bị đánh đau nhưng tố chất thân thể mạnh mẽ của alpha cũng giúp cậu ta không đến nỗi trọng thương. Bị dì Chân mắng một chập như vậy, đối phương lập tức đứng lên lôi cổ tay Túng Phồn quăng cậu đυ.ng lên giá để đồ.

Túng Phồn có dùng hết khí lực toàn thân thì cũng không phải là đối thủ của Túng Lãng, lần này cả người cậu đều đυ.ng mạnh lên trêи kệ, cậu hít một ngụm khí lạnh, cánh tay âm ỉ đau. Lần đầu tiên cậu cảm thấy buồn bực vì bản thân không phải là alpha, bằng không cậu đã có thể liều mạng đánh một trận rồi.

Hàng xóm hai bên trái phải nghe thấy động tĩnh trong tiệm vội chạy ra xem có chuyện gì, kết quả thấy Túng Phồn ngã nhào trêи mặt đất, Túng Lãng thì đang cố đoạt cái chổi trong tay dì Chân.

Thấy người tới, dì Chân vội hô to: "Nhanh gọi cảnh sát, có người tới gây sự!"

Mấy người hàng xóm phản ứng rất nhanh, mọi người lấy chổi lau sàn, gậy gỗ vọt vào trong tiệm, còn hai người thì rút điện thoại báo cảnh sát.

Nhưng người này đều là beta, Túng Lãng vốn không bận tâm, bắt đầu động thủ với bọn họ. Bình thường mà nói, beta như họ đúng là không phải đối thủ của alpha, nhưng mà nhiều người cùng xông vào đánh như vậy thì chẳng ai đỡ được, người này một đấm người kia một đá cũng đủ cho Túng Lãng no đòn. Cuối cùng vệ sĩ ở bên ngoài phải xông vào mới cứu được Túng Lãng ra.

Dì Chân nâng Túng Phồn dậy, thân thiết hỏi: "Cháu có sao không?"

Túng Phồn mỉm cười an ủi dì Chân: "Cháu không sao, chỉ bị va một chút thôi."

Chắc là sẽ bị bầm tím một chút, nhưng không đến nỗi tổn thương đến gân cốt.

Dì Chân cám ơn mấy người hàng xóm vừa tới giúp đỡ, mọi người cũng hỏi thăm một chút, sau mới biết là đứa con riêng trong nhà tới gây sự với Túng Phồn. Mọi người không rõ lắm tình huống gia đình Túng Phồn là như thế nào, nhưng không cần biết ra sao thì chuyện đi lang chạ bên ngoài xong còn có sản phẩm mang về cũng đủ làm người ta thấy ghê tởm rồi. Mọi người lại an ủi Túng Phồn vài câu, nói sẽ giúp cậu để ý cái tên này, nếu cậu ta dám tới đây thêm lần nào nữa thì sẽ lập tức gọi bảo vệ tiểu khu đuổi người đi.

Túng Phồn nói cám ơn mọi người thêm một lượt nữa, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút khó chịu. Cậu không sợ Túng Lãng đến ra oai với mình, cũng không thèm để ý đến chuyện trong nhà bị người khác biết được, cậu chỉ là đột nhiên nhận ra, bản thân mình là một người vừa A vừa O, không chỉ hình thể mà ngay cả sức lực cũng không thể sánh bằng alpha.

Phí Hành Phong so với Túng Lãng còn cao hơn, cơ bắp trêи người nhìn cũng rắn chắc hơn Túng Lãng, nhưng giữa cậu và Phí Hành Phong chưa bao giờ so kè về sức lực, mà cậu cũng không rỗi hơi tự dưng đi so sánh mình với đối phương làm gì, cho nên bản thân cậu cũng quên đi sự chênh lệch này. Mãi đến hôm nay cậu mới nhận ra, khoảng cách chênh lệch này không hề nhỏ, thậm chí nếu Túng Lãng thực sự có ý dùng vũ lực để uy hϊế͙p͙ thì cậu thực sự khó lòng mà phản kháng được. Cậu cũng chợt nhận ra tại sao mẹ muốn trước khi rời khỏi đây thì tìm được cho cậu một người đáng tin ở bên cạnh, alpha đúng là không thể ra tay đánh omega được, đó chính là hành vi phạm pháp. Nhưng bản thân cậu không được đạo luật này bảo vệ, cho dù có thì cũng chỉ có một nửa. Giống như tình huống hôm nay vậy, nếu Túng Lãng thật sự mang người tới gây chuyện thì chỉ bằng mấy vị hàng xóm qua giúp đỡ chắc gì đã có thể giải quyết nhanh như vậy được? Nếu cậu bị thương, liệu Túng Lãng có phải chịu trách nhiệm hình sự theo đạo luật omega quy định không?

Ở trong lòng âm thầm thở dài một hơi, Túng Phồn cảm thấy rầu rĩ vô cùng, vốn hôm nay cậu đã đang thấy hơi khó chịu trong người rồi, lại gặp phải cái chuyện rắc rối này nữa, tuy là nói mình không chịu thiệt gì, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên.

Sau khi cảnh sát tới, hỏi qua tình hình thực tế, Túng Phồn cũng không bận tâm gì nữa, cứ thế nói toạc hết thông tin của Túng Lãng mà mình biết ra. Bởi vì không có gây ra thương tích, đồ đạc trong tiệm cũng không bị hư hao cho nên có tìm Túng Lãng thì cũng chỉ phê bình giáo ɖu͙ƈ đối phương một chút, chả có tí tác dụng thực tế nào.

Dì Chân cũng không hỏi tới chuyện nhà của Túng Phồn, chỉ nghe ý tứ trong lời nói của Túng Lãng với cậu thì đoán Túng Lãng là con ngoài giá thú, Túng Phồn là rời nhà trốn đi. Bản thân bà cũng là vợ là mẹ, ba đương nhiên hiểu nỗi căm tức khi gia đinh bị phá hoại, cũng có thể hiểu nỗi uất ức khi đứa nhỏ trong nhà bị con riêng đè đầu cưỡi cổ. Bà đã từng gặp mẹ của Túng Phồn rồi, biết người ta là omega, lại thấy bộ dạng hung dữ xấu xa hồi nãy của Túng Lãng thì đã tự tưởng tượng ra cảnh mẹ con Túng Phồn bị con giáp thứ mười ba và đứa con riêng kia diễn kịch bắt nạt, chẳng trách bà chưa bao giờ nghe thấy Túng Phồn nhắc đến ba mình. Càng nghĩ lại càng thấy đồng tình với Túng Phồn, nếu cậu đã làm việc cho bà rồi thì chắc chắn bà phải có trách nhiệm che chở cho nhân viên của mình, không thể để cậu lại bị người khác bắt nạt nữa.

Xảy ra chuyện như vậy làm cho tâm tình của Túng Phồn xuống dốc không phanh, nhưng mà chuyện cần làm thì vẫn phải làm cho tốt, Túng Phồn cả trưa đều ở trong phòng của mình sửa sang lại quần áo cho khách, thiết kế riêng của cậu thì không động đến tí nào, giờ thực sự không có tâm trạng để làm cái đó.

Buổi trưa, Túng Phồn nhận được điện thoại của Trình Tịnh, hỏi cậu trưa mai có thể rút ra khoảng hai, ba tiếng qua lấy số đo cho Thang Giai Đóa được không, bà cũng muốn làm quần áo, coi như ủng hộ Túng Phồn, thuận tiện cùng ăn một bữa cơm luôn.

Thời gian nghỉ trưa trong tiệm rất dài, Túng Phồn không cần phải xin nghỉ với dì Chân nên cậu nhận lời ngay. Cũng mấy ngày rồi cậu không có gặp mẹ, cùng nhau ăn một bữa cũng tốt.

*

Lúc Phí Hành Phong đang ngồi trong văn phòng duyệt kịch bản thì nhận được điện thoại của chị gái mình.

Phí Thiên đi thẳng vào vấn đề luôn, hiển nhiên là không có thời gian nói chuyện dong dài với Phí Hành Phong: "Hồi nãy chị mới gọi điện nói chuyện với Vi Nguyệt, cô ấy nói lễ phục hôm qua của mình là được Túng Phồn sửa cho, Tùng Phồn này là cái người mà chị biết đấy à?"

Phí Hành Phong ném tập kịch bản máu chó đến không thể máu chó hơn, khiến người ta cả lời trào phúng cũng không thể nói nổi ra miệng trong tay xuống, đáp: "Đúng là người đó đấy."

"Không nghĩ tới thằng nhóc đó cũng có chút tài năng đấy chứ." Phí Thiên cười nói, "Cậu ta nếu đã giúp Vi Nguyệt thì sau này có vấn đề gì cần chị giúp thì em cứ nói với chị một tiếng."

Phí Thiên và Diêu Vi Nguyệt là chị em gái thân thiết với nhau, tuy một người là alpha một người là omega nhưng bình thường rất hiểu nhau, tình cảm giữa hai người cũng tốt, nếu có thể tiến thêm một bước thì cũng không phải là chuyện xấu. Không biết sao mà cả hai người đều không cân nhắc đến phương diện này, cho nên Phí Hành Phong cũng chỉ coi Diêu Vi Nguyệt như chị em tốt của chị gái mình mà thôi.

"Em biết rồi." Hắn không nói chuyện mình nợ Túng Phồn ân tình làn này, hắn là hắn, chị gái là chị gái, chuyện chị hắn vì chị em tốt của mình mà muốn trả ơn cho người ta thì hắn không định xen vào.

Phí Thiên cũng không còn chuyện gì khác nữa bèn nói với Phí Hành Phong: "Được rồi, mẹ có chuyện muốn nói với em đó, chị chuyển máy cho mẹ nhé."

Phí Hành Phong đáp một tiếng, cầm lên một tập kịch bản nữa, nếu mấy cái kịch bản này mà trông hay ho được bằng một nửa lúc Túng Phồn sửa quần áo thì hắn sẽ bớt cảm thấy mình đang lãng phí thời gian hơn chút.

*

Trưa hôm sau, Trình Tịnh lái xe đến tiệm may Chân Mỹ Lệ đón Túng Phồn, hai mẹ con cùng nhau đi tới chỗ hẹn, Túng Phồn khoác chiếc túi vải chẳng đang mấy đồng của mình lên vai, còn đặc biệt nhét thêm một cuộn thước dây vào bên trong.

Để tiện cho việc lấy số đo, Thang Giai Đóa hẹn mọi người đến nhà mình. Chồng bà đang đi công tác ở nước ngoài bàn hợp đồng làm ăn, con trai cũng đi cùng, thành ra trong nhà chỉ còn mỗi một mình bà, hẹn bạn bè đến nhà ngồi chơi một chút cũng thoải mái. Với lại bà cũng muốn gặp mặt trực tiếp Túng Phồn một lần xem sao, như vậy mới có thể giới thiệu người phù hợp nhất cho thằng bé, không phụ sự nhờ vả của chị em tốt nhà mình.

Biệt thự nhà họ Hứa được trang trí rất đẹp, từ cửa chính vào đến trong phòng đâu đâu cũng được trang trí bằng cây xanh, mùa này rồi mà vẫn một mảnh xanh biêng biếc, không thấy có chút héo úa nào. Trong sân còn có hồ tiểu cảnh nhỏ ước chừng rộng khoảng một mét vuông, bên trong trồng các loại hoa súng, giờ còn có mấy đóa đang nở rộ, lúc đi ngang qua có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng, khiến Túng Phồn nhìn cũng muốn học theo, trồng một chậu nhỏ ở nhà.

"Tới rồi à?" Thang Giai Đóa đi ra đón, vui vẻ bắt chuyện rồi dẫn hai người đi vào trong nhà, vừa đi vừa âm thầm quan sát Túng Phồn.

Hôm nay Túng Phồn ăn mặc khá là tùy ý, trong ấn tượng của Thang Giai Đóa thì đây là lần đầu tiên bà trông thấy cậu mặc quần áo kiểu này. Trước kia nếu có gặp thì Túng Phồn đều bận âu phục giày da, vừa cứng nhắc, vừa nhàm chán, cho dù có tình cờ đυ.ng phải lúc đi ăn, bà cũng chưa từng thấy cậu mặc áo phông với quần bò bao giờ cả. Hôm nay nhìn thế này, thì thấy không khác gì quần áo ngày thường con trai nhà bà hay tiện tay tròng lên người, đều không phải quần áo của các thương hiệu đắt tiền, người trẻ tuổi mà, đâu cần cố ý dùng mấy thứ đồ đắt đỏ để chứng minh giá trị của bản thân chứ, tuổi trẻ đã đủ đẹp mắt rồi.

Hiểu biết của Túng Phồn về Thang Giai Đóa là nhờ cuộc gọi hôm nay của mẹ mình mới nắm được một chút, còn nguyên chủ hẳn là đã không ít lần gặp được Thang phu nhân tại các buổi tiệc rượu xã giao rồi.

"Chào dì Thang." Túng Phồn lên tiếng chào hỏi, trêи mặt là nụ cười ôn hòa. Không nói đến những cái khác, chỉ riêng chuyện người chuyển khoản cho cậu mượn tiền và người gửi chìa khóa nhà cho cậu lúc trước chính là Thang Giai Đóa cũng đủ để Túng Phồn có ấn tượng cực tốt với bà rồi.

"Cũng lâu không nhìn thấy cháu rồi." Một tay Thang Giai Đóa kéo Trình Tịnh, một tay đặt sau lưng Túng phồn, giống như đang ôm đứa nhỏ nhà mình đẩy vào nhà vậy, "Nghe mẹ cháu nói cháu tìm được công việc mới, dì thấy khá tốt. Có thể tự lập cũng là một cách rèn luyện bản thân, kinh nghiệm thì tuổi nào cũng cần, đó mới là tài sản theo mình suốt đời."

"Vâng, cháu cũng nghĩ như vậy." Túng Phồn đáp. "Tự lập về kinh tế thì có thể sống thoải mái theo ý mình, không cần dựa dẫm vào bất cứ ai cả."

Thang Giai Đóa nghe thế thì càng tán thưởng Túng Phồn hơn, cảm thấy đứa nhỏ này cuối cùng cũng thực sự trưởng thành: "Không sai. Dựa núi núi đổ, dựa người người đi, chỉ có tự dựa vào bản thân mình mới là hữu dụng nhất."

Lời này của Thang Giai Đóa không phải để an ủi Túng Phồn, cũng không phải rót mấy lời súp gà rỗng tuếch cho cậu, mà bản thân bà chính là như vậy, đối với con trai mình cũng dạy dỗ cũng y như vậy. Cho nên hiện tại bà vẫn duy trì sự nghiệp của riêng mình, tuy là không thể kiếm nhiều được bằng chồng bà, nhưng tiền của mình muốn mua cái gì thì mua cái ấy, muốn tiêu thế nào thì tiêu thế ấy vẫn sướиɠ hơn. Con trai của bà cũng tự mở công ty riêng của mình, chỉ là thỉnh thoảng sẽ trở về giúp ba mình một tay, là niềm kiêu ngạo của bà và chồng bà.

Nhà họ Hứa trang trí vô cùng lộng lẫy, không khác gì phòng mẫu được đăng lên tạp chí, chỉ là so với gian phòng mẫu thì có cảm giác không khí gia đình hơn nhiều, mấy thứ đồ trang trí nho nhỏ được tiện tay đặt lên cũng khiến cả căn nhà trở nên ấm áp, có cảm giác vô cùng thoải mái.

"Cứ ngồi tự nhiên đi, đừng khách sáo." Thang Giai Đóa kéo Trình Tịnh ngồi xuống, "Tôi không biết Tiểu Phồn thích uống gì, nên mấy món đồ uống có trong nhà đều mang lên mỗi thứ một chút. Tiểu Phồn thích gì thì tự lấy nhé, không phải khách sáo với dì đâu."

Túng Phồn nói cám ơn rồi chọn một lon coca, đồ uống truyền thống nhất trong đám chai lọ được sắp trêи bàn.

"Bách Vũ không có ở nhà, nếu không thì còn kéo nó ra tiếp khách được, Tiểu Phồn cũng có một người đồng trang lứa để tán gẫu." Lúc Thang Giai Đóa quyết định mời khách tại nhà đúng là không để ý nhiều như vậy, đến tận ngày hôm qua lúc chọn xem buổi trưa sẽ ăn gì với nhà bếp mới nghĩ tới cái này, để Túng Phồn nghe mấy bà mấy mẹ bọn họ nói chuyện e là sẽ khiến cậu thấy nhàm chán.

"Không sao đâu ạ." Túng Phồn thong thả nói, "Cháu hôm nay tới chủ yếu là để lấy số đo cho dì mà, lấy được số đo là không chán nữa rồi."

Thang Giai Đóa phá lên cười, cảm thấy tính tình Túng Phồn bây giờ thực sự là dễ mến hơn ngày trước nhiều: "Vậy bây giờ chúng ta đi lấy số đo luôn đi, dì sợ lát nữa ăn cơm xong thì vòng eo lúc đó không còn là vòng eo bây giờ nữa rồi."

Trình Tịnh cười cười trêu chọc đối phương: "Bà chuẩn bị ăn bao nhiêu vậy chứ?"

Thang Giai Đóa cực kỳ kiêu ngạo nói: "Không nói cái khác, heo quay, sườn nướng tôi chuẩn bị tận ba phần đấy, bà thấy sao?"

Trình Tịnh lắc đầu một cái, hoàn toàn bó tay.

Túng Phồn lấy thước dây từ trong túi xách ra, miệng ngọt như mía lùi nói: "Dì lo xa rồi, cháu nhìn dáng người dì thế này là chuẩn của kiểu người ăn hoài không mập mà."

Vóc người của Thang Giai Đóa trong số những người cùng tuổi đã coi như rất cân đối rồi, cho dì mặc váy ôm sát body cũng sẽ không hề có khuyết điểm.

Thang Giai Đóa nghe thế thì hí hửng cười: "Đấy là cháu chưa thấy lúc dì phải ăn kiêng, suốt ngày rau rau rau đấy thôi."

Nói xong, Thang Giai Đóa dẫn Túng Phồn lên phòng để đồ của bà để lấy số đo, trong phòng để quần áo có một cái bàn nhỏ, Túng Phồn ghi lại số liệu cũng dễ dàng hơn.

Ba người ở trong phòng đựng quần áo vừa lấy số đo vừa nói chuyện phiếm, Túng Phồn hỏi xem bà muốn kiển áo như thế nào. Thang Giai Đóa nói bà muốn một cái áo sơ mi giống cái lần trước Túng Phồn làm cho Trình Tịnh, thêm một cái váy đơn giản để có thể mặc khi đi dạo phố.

Lúc Túng Phồn lấy số đo chi tiết cũng hòm hòm rồi thì dì giúp việc trong nhà đi vào báo: "Bà chủ, bà Phí tới rồi."

Thang Giai Đóa cười nói: "Nhanh dẫn chị Mạc vào đây."

Túng Phồn hãy còn đang bận nghĩ, không biết "Bà Phí" này có phải người mà cậu đang nghĩ tới không thì đã thấy Mạc Y và Phí Hành Phong đi vào —— Hay lắm, lại gặp mặt rồi.

____________________