01/01/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Hôm sau, tiệm vừa mới mở cửa, Tống Hưởng đã mang thiết bị phát sóng trực tiếp sang cho Túng phồn, có camera độ phân giải cao, đèn hắt sáng, micro và cả máy tính.
"Anh Phồn, máy tính là camera đều đã được cài đặt hết rồi, có thể dùng luôn được đấy, lát nữa em giúp anh thử đèn." Tống Hưởng vừa nhiệt tình vừa hăng hái nói.
"Được, cám ơn cậu." Có Tống Hưởng giúp, quả thực có thể giúp cậu bớt rất nhiều chuyện, hơn nữa nhìn thao tác của Tống Hưởng, hẳn là có kinh nghiệm lắp đặt thiết bị kiểu này.
Dì Chân không để lắm đến kiểu livestream như thế này, dì cùng lắm cũng chỉ lướt mạng xem mấy clip ngắn, nên cũng mặc kệ bọn họ, để hai người tự mà mò mẫm.
"Anh Phồn, anh muốn dùng ứng dụng livestream nào?" Tống Hưởng hỏi. Giờ có không ít công ty cung cấp nền tảng phát sóng trực tiếp, muốn làm tốt cho kênh của mình thì nhất định phải tìm ứng dụng có nhiều kênh phát sóng tương tự, như vậy mới dễ quảng bá kênh của mình đến người xem.
"Vẫn chưa nghĩ ra, cậu có cái nào muốn đề cử à?" Túng Phồn đến bây giờ vẫn còn chưa biết ở đây có những ứng dụng livestream nào.
Cái này thì Tống Hưởng có thể coi như dân bán chuyên nghiệp, câu ta lập tức nói: "Bây giờ ứng dụng phát sóng trực tiếp cũng chia thành rất nhiều loại, trọng tâm hoạt động cũng không giống nhau, đại đa số các chủ kênh trêи ứng dụng đều thực hiện live về game trực tuyến, một số ít thì live về tay nghề thủ công làm lúc rảnh rỗi. Chủ đề phát sóng của anh có thể tính vào thể loại liên quan đến sinh hoạt, ở phương diện này, em cảm thấy "New Live" là một lựa chọn rất tốt."
"Vậy để tôi lên ứng dụng nhìn qua một lượt trước." Túng Phồn nói. Muốn đứng vững ở một ứng dụng phát sóng trực tiếp như thế này, đầu tiên cần hiểu rõ phong cách của bọn họ, nếu phù hợp với phong cách của mình thì lúc livestream mới có thể nhẹ nhàng thoải mái hơn, cũng dễ thu hút người xem.
"New Live" nhìn thì có vẻ là một ứng dụng mới, nhưng thực ra nó đã tồn tại được năm năm, đối với người thích xem live game thì New Live không thể thỏa mãn nhu cầu của họ, nhưng đối với những người thích xem live về sinh hoạt hàng ngày thì nó là là một lựa chọn vô cùng tốt.
Túng Phồn nhìn qua phân loại kênh trêи ứng dụng, có live mukbang, nấu ăn, vẽ tranh, làm đồ thủ công mỹ nghệ, v...v... Thậm chí có cả live nói chuyện đơn thuần, tóm lại là một nền tảng phát sóng có đủ các thể loại kênh, y như một nồi lẩu thập cẩm vậy, mà lưu lượng người xem cũng khá cao. Lưu lượng lớn nghĩa là có nhiều khán giả, tương tự, canh tranh cũng lớn hơn, có thể giữ chân người xem hay không thì phải nhìn bản lĩnh của chính mình.
"Sau cứ live luôn ở đây đi, nhìn chuyên nghiệp hơn." Túng Phồn quyết định.
Tới chạng vạng, công việc trong cửa hàng đã làm xong hết, dì Chân cũng là người làm việc có chừng mực, làm xong việc trong ngày rồi thì sẽ không giao thêm nữa. Lúc ăn cơm tối, dì Chân hỏi Túng Phồn: "Lúc nào cháu bắt đầu phát sóng trực tiếp thế?"
"Chờ ăn cơm xong cháu sẽ làm ạ." Túng Phồn thấy hơi ngại, "Dì Chân, nhà cháu hơi bé, chỉ có thể phát sóng trong tiệm của dì thôi."
"Ây dà, cháu làm việc trong tiệm của dì, phát sóng trực tiếp ở đây không phải là chuyện bình thường à? Với cả, nếu cháu phát sóng mà khiến nhiều người hiểu rõ hơn về công việc này thì dì cũng cảm thấy rất vui nữa." Trước đây làm nghề này thì chỉ gọi đơn giản là thợ may, bây giờ thì phân thành nhiều loại hơn, cái gì mà nhà thiết kế, người làm rập... nghe thì hoa mỹ, nhưng dì Chân thấy, tóm lại vẫn chỉ là thợ may mà thôi.
"Cháu sẽ cố gắng hết sức." Là một người mới bắt đầu thử làm live, bước lên con đường này, rất khó để nói cậu có thể đi tiếp hay phải dừng lại ngay từ đầu.
Buổi tối, đúng sáu rưỡi Túng Phồn bắt đầu phát sóng, cậu đặt ID là "Fan Phồn" còn tên kênh là "Cùng làm thợ may", đơn giản trực tiếp, tuy là không sáng tạo nhưng Túng Phồn thấy vẽ vời ra còn không bằng nói thẳng, đặc biệt là ở trong tình huống cậu là một người mới toanh.
Ống kính không nhắm thẳng lên mặt Túng Phồn mà hướng xuống phía dưới tay, hôm nay cậu định sẽ thêu mấy thứ đồ, quay lên mặt chả để làm gì, huống hồ Túng Phồn cũng tạm thời chưa có ý định lộ mặt.
Mới bắt đầu vẫn chưa có ai vào xem, Túng Phồn cũng cắt luôn phân đoạn chào hỏi, luyện tay mấy ngày nay rồi, hôm nay cậu định trêu hoàn chỉnh một bức tranh. Vải nền dùng loại màu đỏ thẫm, đầu tiên Túng Phồn lấy bút vẽ hình hoa tử đằng lên vải trước để làm mẫu, cái này đối với người biết vẽ như cậu là hết sức dễ dàng.
Làm việc trong tiệm may chỗ tốt chính là có sẵn rất nhiều vải cùng các loại chỉ màu, cậu dùng hết bao nhiều thì dì Chân chỉ tính cho cậu theo giá gốc. Những loại phụ liệu không có sẵn, cậu có thể tự đi mua, nhưng đồ có ở tiệm cũng rất nhiều rồi, cái này giúp cậu tiết kiệm được không ít thời gian.
Túng Phồn lặng lẽ ngồi thêu, không vì có thêm camera chĩa vào mà cảm thấy căng thẳng, có lẽ là vì chưa có người nào vào xem, có hồi hộp cũng bằng thừa.
Người mới lần đầu live, ứng dụng sẽ có hình thức hỗ trợ riêng, ở New Live thì là cơ hội được phát ngẫu nhiên trêи trang chủ trong mười phút.
Túng Phồn phát sóng được nửa tiếng, số người xem bắt đầu tăng lên, trước chỉ có mấy người ấn đại vào, vừa vào đã thoát ra, nhưng giờ lượt view bắt đầu ổn định lại.
[Chủ kênh đang thêu à?]
[Mẫu thêu này đẹp thật đấy, không giống mấy kiểu thêu chữ thập được quảng cáo trêи mạng chút nào.]
"Mấy ngày này tôi sẽ thêu hoa văn trước, chờ xong rồi sẽ bắt đầu may áo."
"Phải, đây là kiểu thêu nổi, kiểu thêu này khá phổ biến, hay được dùng trêи quần áo."
Có người tương tác, Túng Phồn cũng vui vẻ trả lời, Phong cách phát sóng trực tiếp của cậu cùng kiểu ồn ào của các kênh khác hoàn toàn khác biệt, cho dù xuất phát từ hiếu kỳ hay là những khán giả thích sự yên tĩnh này đều sẽ dừng lại xem một lúc.
[Giọng của anh trai nghe hay ghê OWO.]
[So với giọng nói, tay của anh trai càng đẹp hơn ~]
[Chủ kênh là thợ thêu chuyên nghiệp à?]
[Cái này hình như là muốn thêu hoa tử đằng phải không?]
"Cái này tôi chỉ học qua thôi, không thể nói là chuyên nghiệp được, thêu tay của nước mình càng thực ra càng đẹp mắt hơn, hình thêu ra cũng rất tinh xảo lộng lẫy, là cấp bậc mỹ nghệ rồi, không luyện tập thường xuyên và có kinh nghiệm lâu năm thì sẽ không thể thêu ra được. Công việc của tôi là nhà thiết kế thời trang, cần phải biết thêu căn bản."
"Đúng là hoa tử đằng."
[Ghét nhất cái loại đã không phải dân chuyên lại còn đòi thêu tay, tưởng thêu được hai cái là nghĩ mình giỏi lắm rồi chắc, đừng có tự làm mình mất mặt.]
[Con trai mà lại livestream thêu hoa, có khi lại là omega cũng nên.]
[Chả có gì đặc sắc, thêu như vậy thì tôi cũng thêu được, có gì hay ho đâu, lại còn livestream.]
[Ứng dụng nên lọc lại nội dung đi, cái nội dung ngu ngốc như thế này mà cũng cho phát sóng.]
[Kϊƈɦ chuột repost xong, kỳ thị omega, chúc nhà mi bị ban nick vĩnh viễn.]
Đối với mấy lời châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ kiểu này, Túng Phồn tuân thủ nguyên tắc "Ngoài mặt tươi cười, trong lòng chửi má nó", trong lòng tự an ủi mình, ngoài mặt thì làm như không có chuyện gì, bỏ qua cái đề tài không dễ chịu này, nói: "Tôi sẽ phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình hoàn thiện một bộ trang phục, hoặc là sửa chữa lại một số quần áo, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ hướng dẫn cho mọi người làm một số đồ vật đơn giản, ví dụ như túi xách và những thứ tương tự. Nếu mọi người cảm thấy hứng thú có thể follow kênh của tôi. Hôm nay là ngày đầu tiên live, chủ yếu là thêu mẫu họa tiết hoa tử đằng này."
Cậu không ngán việc tranh cãi với mấy kẻ ngu ngục kia, nhưng cậu không muốn sự nghiệp streamer của mình mới bắt đầu đã phải chết yểu chỉ vì cái đề tài "Chủ kênh chửi nhau với anti, ai hơn ai", thế nên chỉ có thể nhẫn nhịn, có câu "mài sắt thành kim", thành kim được không thì cậu không biết, nhưng mà "Việc lớn muốn thành phải nhẫn việc nhỏ*" — Vậy mới có thể trở thành siêu sao streamer, kiếm miếng cơm trong lĩnh vực này được.
*Đây là câu nói của Hàn Kỳ, tể tướng thời Bắc Tống, ông nổi tiếng với tính tình chất phác, đôn hậu, lòng dạ rộng rãi, luôn khoan dung độ lượng đối xử với mọi người.
[Tôi có thể vừa xem live vừa làm bài tập! Hiếm lắm mới kiếm được phòng phát sóng trực tiếp nào yên tĩnh như thế này.]
[Dẫn tôi theo với, tôi cũng muốn thử.]
[Chủ đề này tôi có thể xem một năm cũng không ngán, tôi tuyên bố từ giờ sẽ cắm cọc ở đây.]
[Xem chủ kênh thêu hoa, tự nhiên tôi cũng muốn thử một chút.]
[Tự mình làm cái gì đó, có cảm giác như chất lượng cuộc sống của mình thăng lên một tầm cao mới vậy.]
Túng Phồn mỉm cười: "Có thể nâng cao chất lượng cuộc sống thay không thì tôi không biết, nhưng mà nếu làm được nhất định sẽ có cảm giác thành tựu."
Có thể do bị người xem repost, cũng có thể do kênh livestream của cậu không đông người, làm trò con bò không thú vị nên mấy tên thích phát ngôn ngu ngốc vừa nãy không thấy xuất hiện nữa.
[Ây da, khung cảnh phía sau sao quen vậy nhỉ? Giọng nói của chủ kênh nghe cũng quen nữa.]
"Có lẽ là do giọng của tôi quá phổ thông." Túng Phồn tùy ý nói, vẫn không ngừng tay thêu, "Nếu mọi người thấy thích, hôm nào tôi sẽ dạy vài kiểu thêu đơn giản hơn cho mọi người, mọi người muốn thêu cái gì cũng dễ."
[Được đó, được đấy, thật mong mình có thể trở thành nghệ nhân thêu thùa!]
[Lầu trêи có thể thành nghệ nhân hay không thì tôi không biết, tôi chỉ muốn hỏi một câu, nhà cậu có kim à?]
[Lão già đáng ghét, chọc trúng chỗ đau của người ta!]
[A! Tôi nhớ ra rồi! Đây không phải anh giai hoàng tử trong lòng các cô bé ở tiểu khu nhà chúng ta à!?"
[????]
Phía dưới phần bình luận là một hàng dấu chấm hỏi chỉnh tề.
[Đây là biệt danh kiểu gì vậy? Nghe xong đúng là không biết phải nói gì!]
[Tôi không nhận sai đâu, là anh giai ở tiệm may CML (Chân Mỹ Lệ) đúng không?]
Túng Phồn không ngờ trêи ứng dụng livestream có nhiều chủ đề phát sóng như vậy mà cậu cũng có thể gặp được người quen.
Dưới phần bình luận lại là một loạt các dấu chấm hỏi, chẳng qua lần này là vì không hiểu "CML" là cái gì, sao đột nhiên có cảm giác mình không phải người trái đất thế này?
Túng Phồn không phủ nhận, cậu lắp đặt thiết bị livestream ở đây, khách hàng thường xuyên ghé cửa tiệm sớm muộn gì cũng sẽ biết, với cả sau này cậu còn muốn nhờ mấy vị hàng xóm này chiếu cố việc kinh doanh của mình.
[Xin chào, không ngờ lại có người nhận ra.] Túng Phồn cười nới, thái độ vẫn thong dong thoải mái y như trước.
[Ha ha ha, con gái tôi suốt ngày treo tên cậu trêи miệng đây.]
"Ha, ha..." Cậu có thể nói cái gì đây, cám ơn đã nhớ đến hả?
[Ai giải thích hộ chút được không, cái tình huống gì đây?]
[Anh giai hoàng tử có nghĩa là sao?]
Túng Phồn giải thích: "Không có gì, chính là mấy bé gái trong khu nhà đều thích tôi làm váy cho mấy nhóc thôi."
[Anh giai hoàng tử chỗ chúng tôi may váy siêu đẹp, chất vải được dùng cũng rất thích hợp với trẻ nhỏ, phụ huynh chúng tôi rất yên tâm.]
[Muốn xem váy nhỏ.]
[Muốn xem chủ kênh làm váy.]
[Váy cưới, váy dạ hội... Mấy loại váy này càng cầu kỳ, bắt mắt hơn đúng không? Lúc nào cậu tính làm mấy cái đấy?]
Túng Phồn thỉnh thoảng lướt xem comment, nói: "Sau này có cơ hội sẽ làm cho mọi người xem, nhưng bây giờ thì tất cả vẫn chỉ có thể nhìn tôi thêu hoa thôi."
[Tốt lắm, chủ kênh không quan tâm hơn thua, chỉ làm cái mình muốn làm, follow, follow!]
Thoải mái chuyện trò như vậy một lúc, Túng Phồn để ý số người theo dõi kênh của mình đã tăng từ không đến hơn hai trăm người, số người đang xem live cũng đạt khoảng tám trăm người, số lượt view này đối với một streamer mới mà nói đã là rất ổn rồi.
Đúng tám giờ rưỡi tối, Túng Phồn kết thúc buổi livestream. Bởi vì nội dung live hôm nay khá đơn điệu, nếu xem thời gian quá dài thì rất dễ có cảm giác mệt mỏi, lúc đó lại mất fan, phải nắm giữ được nhịp điệu mới có thể tranh thủ trong thời gian được ứng dụng hỗ trợ thu hút được càng nhiều fan.
Về đến nhà, Túng Phồn tắm xong liền ngã xuống giường, nhưng cậu không đi ngủ ngay mà lên mạng tìm kiếm vài video về các show trình diễn thời trang để xem. Thiết kế thời trang là ngành nghề đòi hỏi người ta phải không ngừng học tập, mỗi một năm, thậm chí là mỗi một quý, người làm nghề đều cần phải biết chất liệu vải và màu sắc đang hot là gì. Túng Phồn hiện giờ không công tác tại các công ty lớn, thông tin về những phương diện này chỉ có thể tự mình tìm tòi, nghiên cứu, cũng cần để tâm tới nhiều vấn đề hơn.
Đang xem thì điện thoại thông báo mẹ cậu gửi tin nhắn âm thanh tới.
Túng Phồn tạm dừng video, mở tin nhắn của mẹ gửi ra trước.
Trình Tịnh: "Tiểu Phồn, mẹ muốn về nước thăm con một chuyến, một mình con ở đó mẹ thấy không yên tâm. Vé máy bay mẹ đã mua rồi, chiều ngày kia sẽ về đến nơi, con không cần ra sân bay đón mẹ đâu, mẹ sẽ về thẳng nhà luôn."
Nghe vậy Túng Phồn biết giờ có phản đối cũng là vô ích, vì vậy gửi lại cho đối phương một tin nhắn âm thanh.
Túng Phồn: "Được ạ, buổi chiều con còn chưa tan làm, mẹ tới "tiệm may Chân Mỹ Lệ" ở trong tiểu khu tìm con đi."
Trình Tịnh: "Con tìm việc làm à?"
Túng Phồn: "Vâng, giờ nói không rõ ràng, chờ mẹ về chúng ta gặp mặt nói chuyện."
Túng Phồn nghĩ, ngày mai xin dì Chân cho cậu nghỉ một buổi, chiều về sớm một chút dẫn mẹ đi ăn một bữa. Tuy là dùng tiền của mẹ để mời, nhưng mà hiện thực tàn khốc, nào có ai không phải cúi đầu, hết cách rồi!
__________________