Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu

Chương 53

Chương 53.

Thật khó dùng một từ để có thể nói hết về những ngày gần đây của Tiểu Vũ.

Cô hiện tại thật sự sợ Nguyễn tổng...cũng không biết người này lại có thể nhiều...sức sống như vậy.

Mỗi buổi tối giờ đây gần như đều là những đêm không ngủ.

Thật vất vả có thể nghỉ ngơi một ngày, cũng là Tiểu Vũ năn nỉ ỉ ôi các loại làm nũng cầu xin.

Quan trọng là, hai người cùng thức đêm, Tiểu Vũ ngáp ngắn ngáp dài, trên mắt còn có quầng thâm, mà Nguyễn tổng lại phấn chấn tinh thần, trạng thái đặc biệt tươi tỉnh.

Thời điểm ăn cơm, A Luân nhịn không được lôi kéo Tiểu Vũ hỏi: "Ai, em hiểu Nguyễn tổng nhất, gần đây có phải em ấy đổi mỹ phẩm dưỡng da gì không? Như thế nào mà lột xác như trứng gà thế?"

Tiểu Vũ bất lực đứng pha cà phê, hai mắt không còn ánh sáng như con cá chết.

Lý Yên tinh mắt tóm lấy A Luân: "Đừng nói bừa, mau tới đây ngồi xuống."

Mỹ phẩm dưỡng da tốt nào mà Nguyễn tổng có nhưng Tiểu Vũ lại không dùng được?

Xem hai cô một người tinh thần tốt, một người như hết hơi, Lý Yên là người từng trải, hiển nhiên là túng dục quá độ.

Chỉ là...

Lý Yên đồng tình nhìn Tiểu Vũ, cô biết thực lực cùng năng lực của Nguyễn tổng, nếu cô ấy đã muốn gì, không ai có thể chạy thoát.

Cũng may, Tiểu Vũ cùng Nguyễn tổng đã nói cuối tuần bàn giao xong công việc sẽ cùng về nhà mẹ đẻ.

Đây là điều duy nhất Tiểu Vũ tin.

Tốt xấu gì về nhà cũng là địa bàn của cô, Nguyễn tổng muốn làm bậy cũng sẽ có điều kiêng kị, đến lúc đó cô nhất định phải báo thù, rửa mối nhục xưa!

Nhưng chưa được mấy ngày, lại có chuyện.

Nguyễn Ức vừa mới ra viện, Mục Tâm lại đi vào.

Thân thể Mục Tâm so với Nguyễn Ức vẫn luôn tốt hơn, nhưng trong khoảng thời gian này thể xác và tinh thần cũng bị tiêu hao quá mức.

Biết được Tiểu Vũ cùng Chính Trực đã ở bên nhau, khổ sở trong lòng đến cực điểm, lại không thể ngụy trang.

Cảm xúc đều chuyển vào công việc, không biết ngày đêm, nhưng cô không như Chính Trực thể chất đặc thù, ngâm lâu rồi nghỉ ngơi điều trị liền từ từ khỏe lên.

Cuối tuần, cô có chút hoảng loạn, lúc lái xe không chú ý xảy ra sự cố.

Cũng may chỉ là va chạm nhỏ, trên đầu bị thương ngoài da, chụp chiếu không có tổn thương lớn.

Nguyễn Ức biết tin này sau trầm mặc hồi lâu, không nhúc nhích.

Tiểu Vũ biết tâm tư của cô, đi qua ôm Nguyễn Ức từ phía sau: "Chúng mình đến thăm chị ấy, được không?"

Trong khoảng thời gian này, để tránh cho Nguyễn tổng lại "tinh thần tỏa sáng", Tiểu Vũ rất ít khi chủ động thân cận cô.

Nguyễn Ức không nói lời nào, sâu kín nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiểu Vũ hôn lên cổ cô: "Đừng như vậy, là chị ấy mà, cậu sẽ không lo lắng sao?"

Lo lắng?

Thời điểm biết tin này, Nguyễn Ức có một giây hoảng loạn, nhưng ngay sau đó, cô nhịn không được hoài nghi không biết liệu có phải Mục Tâm cố ý?

Khi còn ở cao trung, cô cùng Mục Tâm cãi nhau vì chút việc nhỏ, cả cuối tuần không nói chuyện với nhau.

Mục Tâm khó chịu trong lòng, khi chạy bộ trên sân thể dục, trực tiếp văng người ra ngoài, bầm tím cả thân mình.

Nguyễn Ức đến thăm, Mục Tâm nhìn chằm chằm cô, hai mắt đỏ bừng: "Em chịu đến gặp tôi rồi?"

Nguyễn Ức thời dậy thì càng lạnh nhạt hơn hiện tại, không nói lời nào xoay người.

Mục Tâm lại gọi: "Chính Trực, em biết vì sao tôi bị thương không?"

Nguyễn Ức ngừng bước chân.

Mục Tâm cười lạnh: "Là vì em."

Nguyễn Ức quay lại nhìn Mục Tâm.

Mục Tâm nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô: "Em đã gần một tháng không nói chuyện cùng tôi, em biết không? Còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ điên mất."

Cho nên liền làm chính mình bị thương?

Trong lòng Nguyễn Ức lạnh toát, nhìn Mục Tâm trong chốc lát, quay người đạp cửa rời đi.

Mãi cho đến khi người đi rồi.

Nước mắt Mục Tâm mới chảy xuống, nơi bầm tím cũng rất đau, cô nhìn trần nhà sâu kín nói: "Tôi chỉ là...không biết làm sao bây giờ..."

Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Ức luôn lạnh nhạt với cô, dù cho cô nói gì, em ấy cũng sẽ không nghe, không trả lời.

Nhưng cô chịu không nổi.

Cô chịu không nổi sự lạnh nhạt ấy, cho dù Chính Trực oán hận mình, cho dù Chính Trực phẫn nộ tức giận, chỉ cần em ấy nói với mình một tiếng là được.

Vẫn là trần nhà trắng xóa như cũ.

Mục Tâm ngửa đầu nhìn, trên tay là băng gạc vừa được tháo, trên đầu lại là vết thương mới.

A Sâm đứng một bên không dám nói lời nào.

Qua nửa ngày, Mục Tâm mới nhìn sang: "Cậu đi ra ngoài đi."

Cô muốn ở một mình yên tĩnh một chút.

Trước kia mỗi khi sinh bệnh khổ sở, cô đều sẽ đi tìm Chính Trực, muốn em ấy thấy mặt yếu ớt nhất không muốn người khác biết của mình, cho dù là mất mặt, cho dù không còn tự tôn.

Nhưng chỉ cần Chính Trực nói một câu, cho cô một ánh mắt, vậy là đủ rồi.

Nhưng hiện giờ, Mục Tâm chỉ muốn đợi một mình.

Buổi chiều, hai bà đến thăm.

Mục Tâm vẫn luôn nằm trên giường nhắm mắt, có lẽ đã ngủ rồi.

Hai bà lão nhìn nhau, đều là người từng trải, làm sao không thấy được Mục Tâm giả vờ ngủ.

Ngồi một lát, Nguyễn Thu dặn dò A Sâm vài điều rồi đi.

Bà biết, có lẽ Tiểu Tâm cần một ít thời gian điều chỉnh bản thân.

Nhưng bà cùng phu nhân vẫn lo lắng tinh thần của cô.

Vết thương trên người có thể chậm rãi chữa lành, dần dần khỏe lại, nhưng trong lòng thì sao?

Con người, mỗi khi hậm hực thống khổ, sẽ giống như một con tằm, phong tỏa chính mình không cho bên ngoài tiến vào, cuối cùng thành mua dây buộc mình.

Nguyễn Ức lại có một đêm không ngủ.

Lăn qua lộn lại trên giường, Tiểu Vũ nửa đêm đã tỉnh, vươn tay ôm Nguyễn Ức vào trong lòng: "Không ngủ được?"

Nguyễn Ức nhìn cô, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Không ngủ được.

Tuy rằng oán hận Mục Tâm, chưa bao giờ cho cô ấy một chút hòa nhã.

Nhưng suốt nhiều năm như vậy, kỳ thật ở nơi sâu nhất trong nội tâm, cô đã sớm coi cô ấy là người nhà.

Chỉ là...tính cách Mục Tâm lại mạnh mẽ đến mức làm người khác giận sôi, Nguyễn Ức có thể thừa nhận, một khi có Tiểu Vũ, cô không còn là người không sợ gì trước kia, cô sợ hãi, sợ hãi có một ngày, Tiểu Vũ phải chịu liên lụy.

"Không cần nghĩ nhiều như vậy, mai chúng mình đến thăm chị ấy."

Tiểu Vũ không giống Nguyễn tổng lòng vòng như vậy, cô luôn đơn giản thẳng thắn.

Nguyễn Ức nhìn cô nửa ngày, Tiểu Vũ chọc chọc mũi: "Nếu không muốn đến mà chúng mình cứ đi, cậu cũng sẽ không kiên định."

Nhiều lời rơi vào trong lòng Nguyễn Ức, cô nhìn Tiểu Vũ: "Có phải cậu nhìn thấu lòng mình đúng không?"

Tiểu Vũ mỉm cười đang muốn trả lời, đột nhiên một tiếng sấm rền vang bên tai, giật mình nhìn ra bên ngoài, mẹ ơi, không phải chứ?

Nguyễn Ức cũng nhìn theo, cơn mưa này, muốn đổ xuống là đổ xuống không báo trước, tay cô chui vào áo ngủ của Tiểu Vũ, sâu kín: "Sao trời lại mưa nhỉ?"

Tiểu Vũ:...

Ngày mưa bắt nạt Tiểu Vũ, dường như đã thành thông lệ của Nguyễn tổng.

Cô phát hiện Tiểu Vũ đúng là cục cưng, càng ngày càng hiểu cô, càng ngày càng có thể nhìn thấu cô.

Nguyễn Ức đã từng cho rằng chính mình ngụy trang rất tốt, cái gì cũng không để người khác nhìn ra, vô luận là tâm sự gì trong lòng, chẳng sợ quá lớn ép cô không cách nào thở được, nhưng chỉ cần nhịn một chút liền chịu đựng đi qua.

Nhưng giờ đây, có Tiểu Vũ, hết thảy đều không còn như cũ.

Cậu ấy sẽ nhìn thấu mọi chuyện, sẽ nói với mình: "Chính Trực, trong lòng cậu có hòn đá, cậu không cần sợ, mình và cậu cùng nhau dọn dẹp."

Tiểu Vũ không chỉ nói, mà thật sự nỗ lực giúp Chính Trực cùng dọn hòn đá kia đi.

Trước kia, Nguyễn Ức không vui hay khó chịu, sẽ một mình ngồi xếp lego, như thể có thể đem đầy bụng tâm sự ném vào đấy.

Nói thật, thả lỏng ngắn ngủi, nhưng lúc sau, càng thêm mệt lòng mệt não.

Nhưng hiện giờ...

Nguyễn Ức dường như đã phát hiện ra cách khác để phóng thích.

Cô nhìn cần cổ căng thẳng của Tiểu Vũ, để lại từng dấu hôn lên xương quai xanh.

Nhìn cô ấy nức nở, nhìn cô ấy xin tha, nhìn cô ấy nói đừng rồi lại ôm mình thật chặt.

Cảm giác...giống như thiên đường.

Tiểu Vũ tỉnh lại đã là giữa trưa hôm sau.

Cả người cô như bị cao thủ võ lâm bẻ gãy, toàn thân không có chỗ nào không khó chịu.

Nguyễn tổng đã ra ngoài, để lại cho cô một tờ giấy bên cạnh.

--- Mình đi thăm Mục Tâm, cậu từ từ nghỉ ngơi.

Từ từ nghỉ ngơi.

Ai ôi ông trời ơi.

Tiểu Vũ xoa eo như bà bầu, mắt mang ánh nước, muốn phát tiết lại không dám, cuối cùng chỉ có thể cắn răng dựng ngón giữa lên trời.

Ai cho mưa mà mưa?

Đáng ghét!

Tiểu Vũ cũng không nghỉ ngơi.

Cô không yên tâm Chính Trực, càng không yên tâm Mục Tâm.

Lấy tính tình hai người đấy, quả thực...thiên lôi địa hỏa, cũng không phải không có khả năng sẽ đánh lộn ở bệnh viện.

Tiểu Vũ tắm rửa xong, thả lỏng cơ thể một chút rồi chạy đến, liền thấy được một cảnh quỷ dị.

Trong phòng bệnh.

Mục Tâm vậy mà đưa lưng về phía Nguyễn Ức.

Nguyễn Ức cũng không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh gọt táo.

Quan trọng là, ở trên bàn....

Một quả, hai quả, ba quả...bày một đống táo đã gọt vỏ, thậm chí có quả đã bị phơi ngoài đến hóa đen.

Cậu ấy đã đến bao lâu?

Mục Tâm không nói lời nào.

Nguyễn Ức cẩn thận gọt táo, mỗi khi xong một quả, cô đều nhàn nhạt hỏi: "Ăn không?"

Mục Tâm không động đậy.

Nguyễn Ức cũng không nói lời nào, tay vung qua, "đông" một tiếng, quả táo yên vị trên bàn.

Lại tiếp tục.

Thân mình Mục Tâm căng thẳng, cô cắn môi, lúc này đây, có chết cô cũng sẽ không nhìn Chính Trực, không bao giờ cúi đầu.

Nhưng đống táo kia, chờ Chính Trực đi rồi, cô sẽ ăn hết.

Còn hiện tại, cô không muốn gặp cô ấy.

Tiểu Vũ trợn mắt há mồm, nhân tài, Nguyễn tổng nhà cô đúng là một nhân tài.

Thấy một rương táo sắp không giữ nổi, Tiểu Vũ đẩy cửa vào, giữ chặt Nguyễn Ức nhỏ giọng nói: "Cậu làm gì đấy?"

Nguyễn Ức giương mắt nhìn Mục Tâm trên giường, giọng như chuông lớn: "Chị ấy không để ý đến mình, tính tình như trẻ con."

Tiểu Vũ:...

Cô lại thấy cả hai đều giống trẻ con.

Người trên giường vẫn không nhúc nhích.

Để hòa hoãn không khí, Tiểu Vũ ngồi xuống khuyên giải: "Ai da, dù sao cũng là ở bệnh viện, thân thể không khỏe cũng dễ khiến tâm tình không tốt, ăn không vào cũng là bình thường mà, nếu không, cậu kể chuyện nhẹ nhàng có lẽ sẽ làm tâm tình tốt muốn ăn hơn?"

Rõ ràng là đã cho hai bên bậc thang đi xuống.

Nguyễn Ức nhìn chằm chằm Mục Tâm trên giường, lạnh lùng: "Được."

Tiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi còn lo lắng Chính Trực phát giận, không nghĩ nhanh như vậy đã đáp ứng, rốt cuộc vẫn là tình chị em nồng thắm.

Nguyễn tổng nghĩ ngợi, mặt không biểu tình nói: "Mình kể chuyện cười đi."

Hai mắt Tiểu Vũ phát sáng, tràn đầy chờ mong: "Được được."

Oa, lại có thể nghe Nguyễn tổng kể chuyện cười, thật đáng chờ mong!

Mục Tâm trên giường tuy không nhúc nhích, nhưng rốt cuộc cũng dựng tai muốn nghe.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ nghe thấy Nguyễn Ức kể chuyện cười, không khỏi cũng có chút tò mò.

Nguyễn tổng lên giọng, bắt đầu cảnh vạn chúng chờ mong: "Ngày xửa ngày xưa, có một người chị gái nằm viện, cô em gái đến thăm. Em gái đau lòng chị, gọt táo cho chị, chị lại làm bộ như không nhìn thấy không thèm để ý. Chờ đến khi em gái đi rồi, chị gái mới ăn hết một đống táo em đã gọt. Sau đó, chị gái sặc chết."

Tiểu Vũ:...

Mục Tâm:...

--------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Vũ: Đây là tình chị em nồng thắm kiểu gì vậy?