Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu

Chương 21

Chương 21.

A Luân có xuất thân thế nào?

Cô từ nhỏ đã bị Nguyễn Thu nhìn trúng .

Vì thân thể Nguyễn Ức không tốt, từ nhỏ ốm đau liên miên, bà chủ tịch không thể không phòng ngừa chu đáo, tận dụng khả năng bồi dưỡng phụ tá đắc lực cho cô.

Cho nên, Nguyễn tổng được dạy dỗ thế nào, A Luân liền được dạy dỗ thế đấy, thậm chí, so với Nguyễn tổng còn học thêm các loại võ phòng thân.

Nguyễn tổng không phải người sẽ biểu lộ, tuy rằng không nói, nhưng nội tâm cô vẫn luôn chứa áy náy nhất định đối với A Luân.

Cô cảm thấy bởi vì cô, thơ ấu tốt đẹp nên có của A Luân đã bị hủy hoại.

Từ lúc còn rất nhỏ, A Luân đã được đưa đến bên cạnh cô, cho nên, những lời người khác không dám nói với Nguyễn Ức, A Luân lại dám nói, những chuyện người khác không dám làm, A Luân lại dám làm.

Đương nhiên, A Luân cũng thể hiện không tồi, mấy năm nay vì Nguyễn Ức cắm rễ ở Ức Phong đã trả giá rất nhiều, trên đùi phải còn có vết sẹo dao đâm để lại.

Có thể nói, A Luân như người liếʍ máu trên mũi đao đi tới, việc nhỏ cô sẽ không quản, nhưng một khi đã quản thì đều là những chuyện quan trọng được Nguyễn tổng khâm điểm.

Mà bây giờ thì sao, thế mà lại phải ở đây ôm quạt gió?

A Luân đau khổ, ngậm cỏ nhìn trời, nỗ lực giữ vững cánh tay đã đau nhức.

Trời xanh à, cầu ngài mở mắt ra nhanh lên, mau làm đồng chí Tô Tiêu Vũ khăng khăng một mực yêu Nguyễn tổng của chúng ta đi.

Trong phòng.

Ánh mắt sáng ngời của Nguyễn Ức nhìn Tô Tiêu Vũ, khiến cô đỏ mặt, cúi đầu nuốt nước miếng, hai tay bất an nắm chặt

Cô cong môi: "Như thế nào, tôi gọi cậu không nghe thấy sao?"

Tiểu Vũ làm sao dám ngẩng đầu.

Cô rất sợ chính mình giây tiếp theo sẽ nhào lên.

"Ăn một chút đi, Nguyễn tổng, tôi có nấu canh."

Tim Tô Tiêu Vũ "phịch phịch" nhảy đến lợi hại, cô cúi đầu đùa nghịch bát đũa, nào dám đi qua.

Nguyễn Ức thấy cô không đến, cười cười, đứng dậy từng bước chậm rãi đến gần Tô Tiêu Vũ.

Mùi đàn hương nhàn nhạt độc hữu trên người cô xông thẳng vào mũi, Tô Tiêu Vũ hoảng loạn ngẩng đầu, Nguyễn Ức nhìn cô, môi tím khẽ mở, "Tôi rất đáng sợ sao? Cậu cũng không dám nhìn tôi."

Lời này không giống phong cách bình thường của Nguyễn tổng.

Ngày thường Nguyễn tổng nói chuyện cực kỳ kiên cường, nếu nói ra những câu thế này, khẳng định sẽ mang theo màu sắc nghi ngờ.

Nhưng hôm nay...

Tiểu Vũ vậy mà nghe ra quyến rũ nhẹ nhàng trong thanh âm mềm mại ấy, thân mình cô có chút nóng lên, cắn môi: "Ừ, cậu rất đẹp."

Đây là lời nói thật.

Nguyễn Ức nghe xong cười, cô ngồi xuống, ánh mắt vẫn dừng trên người Tô Tiêu Vũ, "So với vị Hoàng Hậu kia của cậu thì thế nào?"

Tiểu Vũ ngẩn người, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Nguyễn Ức.

Nguyễn tổng sao lại biết?

Cô chưa từng nói chuyện về học tỷ với bất kỳ ai, kể cả Lý Yên.

Ánh mắt Nguyễn Ức có chút thay đổi, thanh âm lạnh người: "Trong lòng thường xuyên tưởng niệm một người, không cần nói ra cũng sẽ bị nhìn thấy."

Sẽ sao?

Tô Tiêu Vũ vẫn không tin, Nguyễn Ức nhìn thẳng vào mắt cô: "Tôi cùng cậu giống nhau, không." Cô lắc đầu: "Tôi so với cậu càng tưởng niệm một người nhiều hơn."

Tô Tiêu Vũ giật mình, không nói chuyện nữa, cúi đầu xuống.

Nguyễn tổng cùng học tỷ sao?

Hai người không hề giống nhau, Nguyễn tổng sắc bén khí phách, mà học tỷ luôn dịu dàng hay cười.

Ánh mắt của Nguyễn Ức lạnh xuống, cô nhìn Tô Tiêu Vũ, thật sự có một loại ý nghĩ muốn lôi tên này ra ngoài chém.

"Cậu giỏi lắm, Tiểu Vũ."

Đối với lời khích lệ đột ngột của Nguyễn tổng, Tiểu Vũ hoảng sợ, cô nhìn Nguyễn Ức, muốn nói cô ấy hãy nhanh uống canh.

Nguyễn Ức nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Từ nhỏ đến lớn, cậu là người duy nhất tôi muốn đến gần, vậy mà còn sung sung sướиɠ sướиɠ triệt triệt để để đem tôi quên mất."

Tô Tiêu Vũ:...

Đây là cách Nguyễn tổng khích lệ sao?

Sắc mặt bà chủ luôn biến đổi thật nhanh, Nguyễn Ức lúc đầu còn như yêu cơ câu người, bây giờ canh vẫn không uống liền đi rồi, còn lạnh băng lên tiếng: "Dọn đi."

Tô Tiêu Vũ:...

Trở lại trong phòng.

Nguyễn Ức hít một hơi thật sâu, nỗ lực khắc chế lửa giận nơi đáy lòng.

Bà nội nói thích, kỳ thật làm sao cô lại không hiểu?

Con người, đôi khi lại không nên quá mức thông minh, Nguyễn Ức hiểu rất rõ, Tiểu Vũ thích mình.

Nhưng cũng chỉ giới hạn trong thích.

Giống như rất nhiều cả trai lẫn gái bị bộ dáng tài hoa của mình hấp dẫn.

Quá mức dễ hiểu, giống như gió thổi qua bờ liền không thấy, lấy tính cách của cô, con đường tương lai phải từ từ, nếu thật trở thành Hoàng Hậu, rồi lại có vị hậu cung nào đó đến tìm, liệu có phải cậu ấy sẽ rất nhanh lại thích người khác?

Nguyễn Ức cười lạnh.

Cô thích Tô Tiêu Vũ muốn ngừng mà không được.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng "thịch thịch", Nguyễn Ức ngẩn người, cô đi qua, thấy khuôn mặt phóng đại của A Luân dán vào cửa sổ, khóc lóc: "Ư ư, Nguyễn tổng, trọng sắc khinh bạn cũng không cần như vậy đi? Tôi đã phải ôm quạt gió suốt một tiếng đấy!"

Nguyễn Ức không hé răng, cau mày nhìn cô.

A Luân sửng sốt một chút, cẩn thận hỏi: "Tiến triển như thế nào rồi?"

Ai biết, một câu này đổi lấy Nguyễn Ức hung tợn rít gào: ""Giục nợ! Đi giục nợ cho tôi, bạo lực giục nợ!"

A Luân:...

Nhìn dáng vẻ này tức là chưa đi đến đâu rồi.

Hôm nay không chỉ có Nguyễn tổng lại không ngủ, mà Tiểu Vũ cũng nặng nề tâm sự, cô đơn thuần nhưng không ngốc nghếch, tự nhiên có thể cảm giác được Nguyễn tổng đối với mình khác đi.

Nhưng cô lại có chút mê man.

Rốt cuộc tình cảm khi còn nhỏ là vì cái gì?

Nếu là bởi vì khi còn nhỏ, thì cô thấy rất cần phải thành thật nói, cô đã không còn nhớ nhiều điều, nếu không phải nói...cô...thực sự có thể xứng với Nguyễn Ức sao?

Cô không còn là trẻ con, không thể như khi còn nhỏ thích ai liền nói thẳng, trêu đùa người ta xong liền cho qua.

Nguyễn Ức sau nhiều năm vẫn có thể nhớ rõ ràng như vậy, nhất định là một người trọng tình cảm.

Đối với đoạn cảm tình này, cô thấy cần phải nghiêm túc.

Sớm hôm sau, vừa lúc là ngày chủ nhật, Tiểu Vũ còn tưởng không phải làm gì, cửa bị gõ vang lên.

Tiểu Vũ mở cửa, đầu tiên là thấy một bó hoa hồng to đại, một người đàn ông cao lớn đi đến, mặt đầy tươi cười: "Tiểu Vũ, cô ấy có ở đây không?"

Tiểu Vũ biết người này, là lần đầu tiên thấy Nguyễn tổng thôi miên, Tống tổng.

Tiểu Vũ gật đầu, đang muốn nói gì, Nguyễn tổng từ trong phòng đi ra, ánh mắt đầu tiên không phải xem hoa, mà là nhìn Tiểu Vũ.

Tô Tiêu Vũ cúi đầu.

Nguyễn Ức mím môi, ngược lại nhìn Tống tổng: "Sao ông lại đến đây?"

Tống tổng cười, một đôi mắt sáng ngời đầy cảm kích: "Đến cảm ơn em giúp tôi có một cuộc sống mới, đêm qua, tôi đã có thể ngủ mà không cần dựa vào thuốc."

À.

Cũng không ngoài ý muốn, mấy năm nay, qua tay Nguyễn Ức, không ít người đã được trị khỏi.

Trong lòng vạn chữ đau khổ, nhưng cuộn len lộn xộn cùng có đầu dây, chỉ cần cẩn thận chải vuốt, ắt có thể gỡ ra.

Nguyễn Ức ngồi trên sô pha nghe Tống tổng nói cảm ơn, Tiểu Vũ thật trầm mặc, rót trà cho Tống tổng: "Nguyễn tổng, tôi ra ngoài một lát."

Nguyễn Ức nhìn cô, khẽ gật đầu.

Tống tổng đang hận không thể bảo Tiểu Vũ rời đi, trong mắt dâng lên tình yêu như muốn trào ra, lăn lộn muốn dùng lời bày tỏ.

Nguyễn Ức lại không có tâm tình, nhàn nhạt: "Tống tổng, người bệnh đối với nhà trị liệu, vô luận là thân thể hay tâm lý, đều có sự ỷ lại nhất định, Tôi hy vọng ông có thể phân rõ ranh giới bản thân, tiếp tục yêu thương vợ mình."

Một câu này khiến Tống tổng đổ đến vững chắc, ông ta nghẹn lại nửa ngày, nhìn dung nhan xinh đẹp của Nguyễn Ức, lại luyến tiếc buông bỏ: "Nếu có thể, tôi sẽ cùng bà ấy ly hôn, tôi thật sự yêu em."

Nguyễn Ức nghe xong cười lạnh, mặt mày sắc bén lên, "Tình yêu như vậy, tôi thật khinh thường."

Làm sao cô có thể yêu một người như vậy?

Cô nhất định phải yêu một người thuần túy hoàn chỉnh.

Người cô yêu cần hoàn toàn chỉ thuộc về một mình cô.

Tống tổng giãy giụa hai câu, "Nếu có thể, cổ phần cùng tài sản của tôi ---"

"Đủ rồi."

Nguyễn Ức đứng dậy, có chút bực bội: "Tống tổng, hãy để lại cho chính mình một con đường sống."

Thái độ của cô vững chắc cự tuyệt, đem tất cả những lời Tống tổng muốn nói đều chặn lại.

......

Tiểu Vũ khuấy cà phê, nghe Tô Anh đĩnh đạc nói chuyện, Tô Anh hôm nay hiếm khi mặc một bộ đồ công sở nghiêm túc, áo sơ mi trắng còn nhét vào trong quần, mái tóc lượn sóng cũng búi lên: "Ha ha, tôi chịu không nổi đám người bảo thủ kia, muốn họp thì họp đi, còn làm trịnh trọng như vậy cái gì." cô khảy một chút móng tay đẹp: "Tiểu Vũ, tôi đang nói chuyện cùng em đấy."

Tiểu Vũ ngẩng đầu.

Tô Anh cạn lời: "Em xuất thần cái gì? Chị đây xinh đẹp như vậy ngồi trước mặt, vậy mà lại nghĩ đến người khác."

Tiểu Vũ:...

Thân mình Tô Anh lùi về phía sau, híp mắt nhìn cô, đôi mắt cô vốn dĩ quyến rũ mê hoặc, nhíu lại càng như muốn trêu người: "Nói thật, Tiểu Vũ đến đây đi, đến bên cạnh tôi, chị đây nghĩ kỹ rồi, đến chỗ của tôi, đi chơi khắp trời Nam biển Bắc, đi gặp khách hàng, liên hệ cảm tình, không ai có thể nói gì em."

Tô Tiêu Vũ lắc đầu: "Không được, chị, tôi là người tốt, muốn tích cực hướng đến phía trước, rèn luyện năng lực."

Tô Anh vừa nghe liền cười, thân mình nghiêng về phía trước, quấn một lọn tóc: "Em lại lấy chuyện ma quỷ này lừa chị đây? Em chính là luyến tiếc Nguyễn tổng nhà em đi."

Tiểu Vũ:...

Ánh nắng buổi sáng vừa lúc dừng trên mặt Tiểu Vũ, trắng đến sáng ngời, cô cắn môi: "Tiểu Vũ, kỳ thật nếu thích liền theo đuổi đi, em có một loại..."

Đôi mắt Tiểu Vũ sáng lấp lánh: "Cái gì?"

Có phải lại muốn khen lại muốn liếʍ mặt?

Thanh âm Tô Anh mang theo một tia du͙© vọиɠ: "Một loại cảm giác muốn đè dưới thân say mê trầm luân."

Say mê trầm luân nghe khá ổn đấy...

Nhưng bà chị này, tại sao lại là tôi ở dưới?

Tô Anh là người sảng khoái, cô ném cho Tiểu Vũ mấy ngày tự hỏi, liền rời đi rồi.

Mưa nhỏ tay cầm theo một ly cà phê dạo tới dạo lui, giữa trưa mới nghĩ về nhà nấu cơm cho Nguyễn tổng, vừa vào cửa, thấy Lý Yên cũng đến, mới vừa báo cáo công việc cùng Nguyễn tổng, thấy Tiêu Vũ liền đưa cho cô một phong thư: "Tiểu Vũ, có chuyển phát nhanh cho em, tôi vừa tiện mang đến, Nguyễn tổng đang bận trong phòng, a đúng rồi, cô ấy dặn em trở về liền nghỉ ngơi không cần nấu cơm, cô ấy để đầu bếp làm."

Tiểu Vũ gật đầu, nhận lấy phong thư, là địa chỉ ở quê.

Khẳng định là cha mẹ gửi bưu điện đến.

Lý Yên nhìn cô kỳ quái: "Em sao vậy, Tiểu Vũ, tâm tình không tốt sao?"

Tiểu Vũ xấu hổ cười: "Không có việc gì đâu, chị."

Cô không phải tâm tình không tốt, chỉ là có chút rối rắm do dự.

Lý Yên không nói nhiều, gật đầu chạy lấy người, Tiểu Vũ ngồi lên sô pha phòng khách mở phong thư.

Mẹ vẫn như thường, kể lại những thay đổi gần đây trong nhà, mẹ rốt cuộc lớn tuổi, tuy rằng hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng, nhưng vẫn thích viết thư tay.

Đơn giản dặn dò một chút Tiểu Vũ phải chú ý thân thể, cuối cùng để thêm một câu.

--- Mấy ngày trước mẹ cùng cha con dọn phòng, tìm thấy ảnh chụp với nhẫn trong hộp văn phòng phẩm cũ của con.

Tiểu Vũ ngẩn người, lật ngược phong bì, từ bên trong rơi ra một tấm ảnh cùng một chiếc nhẫn.

Ảnh chụp cô cùng Chính Trực...chính là Nguyễn tổng hiện tại.

Trong ảnh, Tiểu Vũ mặc váy con bướm miệng ngậm kẹo que, ăn mặc cũng không thành thật, giơ tay ngây ngốc chọc bím tóc nhỏ của Chính Trực.

Chính Trực không cười, chỉ nhìn Tiểu Vũ.

Lúc ấy không hiểu gì...

Hiện tại Tiểu Vũ nhìn Chính Trực, vậy mà thấy được trong mắt cô ý cười cùng yêu thích.

Đây là Nguyễn tổng khi còn nhỏ, so với hiện tại tươi đẹp vui vẻ hơn nhiều.

Mà chiếc nhẫn kia đã có chút cũ.

"Cậu vẫn giữ."

Nguyễn Ức không biết ra khỏi phòng từ lúc nào, cô vừa mới tắm xong, tóc còn nửa ướŧ áŧ, sâu kín nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia.

Đó là đồ vật đầu tiên cô chính mình làm ra, là mẹ tự mình đưa cô đi.

Hiện tại nhìn xem, khi đó đều là trẻ con, trên nhẫn khắc chữ RLS*, Nguyễn yêu Tô, quanh thân còn khảm lên vụn kim cương tinh tế.

* Ruăn loves Su

Nguyễn = Ruăn, Tô = Su.

Tiểu Vũ nhìn nhẫn, lại nhìn ảnh, trong lúc nhất thời, rất nhiều ký ức sôi nổi hiện lên.

--- Tiểu Vũ, trí nhớ của mình rất tốt.

Mình biết nha.

Mình sẽ nhớ cậu cả đời.

Mình cũng sẽ nhớ cậu cả đời.

......

Nhưng cuối cùng thì sao?

Rất nhiều năm sau, Tô Tiêu Vũ vẫn là cô bé vui tươi như vậy, gặp đủ loại trắc trở cũng không ngã xuống, nhưng Nguyễn Ức lại luôn lẻ loi một người đứng tại chỗ.

Cô luôn đơn độc như vậy, tịch mịch như vậy, linh hồn phiêu phiêu đãng đãng không nơi dừng chân.

Tô Tiêu Vũ nhìn bé Chính Trực trong ảnh, đôi mắt đột nhiên hơi đau.

Một khắc đó, trong lòng vang lên thanh âm.

--- Ngươi đã quên Chính Trực một lần, từ nay, vĩnh viễn không được quên cậu ấy nữa.

Cậu ấy thật cô đơn.

Đôi mắt Tiểu Vũ đau lên, vì sợ Nguyễn Ức nhìn ra, cô chỉ lên ảnh: "Nguyễn tổng, cậu xem khi còn nhỏ chúng ta đáng yêu cỡ nào, nhìn bím tóc nhỏ của cậu này."

Nguyễn Ức không thèm nhìn, nhàn nhạt: "Trẻ con."

Cô là tổng giám đốc.

Là lãnh đạo của Ức Phong, đứng trên vạn người trong tập đoàn.

Cô đã sớm hình thành thói quen chôn chặt mọi thứ trong lòng, biến hóa hôm nay của Tiểu Vũ, sao cô lại không cảm thấy được.

Rất nhiều chuyện, Nguyễn Ức có thể khống chế trong lòng bàn tay, chỉ có duy nhất Tiểu Vũ là không.

Đi hay ở, quyền sinh sát đều nằm trong tay cô.

Sáng hôm sau, Tiểu Vũ đã nghĩ thông suốt tâm tình vui vẻ, ngâm nga khúc nhạc ăn cháo, thường thường nhìn ảnh chụp một cái.

Thấy Nguyễn Ức ngó qua, Tiểu Vũ tốt bụng hỏi: "Nguyễn tổng, cậu cũng muốn xem sao?"

Nguyễn Ức nhàn nhạt: "Tôi mới không cần xem."

Tiểu Vũ không đáp lại cô, thẳng lăng nhìn chăm chú ảnh chụp. Vẫn là Nguyễn tổng khi nhỏ đáng yêu, Chính Trực của cô khi đó có hai bím tóc nhỏ cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa quần áo màu hồng thật đáng yêu, đặc biệt hoạt bát, bất đồng với Nguyễn tổng hiện tại luôn thích màu đen, đáng yêu vô cùng.

Nguyễn Ức lườm cô một cái, không rõ ảnh chụp kia có gì đẹp, không phải chỉ là hai đứa trẻ con sao, xem gì mà lâu như vậy?

Sáng nay có một cuộc gặp với khách hàng quan trọng, Tiểu Vũ không cần đi cùng.

Nguyễn Ức thay một bộ váy âu chỉnh tề, sửa sang lại cổ áo, nhìn tiểu Vũ xinh đẹp cất kỹ ảnh chụp trong túi, bất động thanh sắc: "Lại đây, giúp tôi xem nút thắt phía sau."

Tiểu Vũ chạy đến, giúp Nguyễn Ức sửa sang lại quần áo, ngửi thấy mùi hương trên người Nguyễn tổng, tinh thần có chút không yên.

Khóe môi Nguyễn Ức cong lên, thời điểm quay người thậm chí còn nắm lấy bả vai cô: "Làm việc chăm chỉ."

Trời ơi!

Tiểu Vũ được sủng ái mà lo sợ.

Cậu ấy...vừa mới làm gì?

Nguyễn tổng vậy mà chủ động chạm vào mình! Nguyễn tổng vậy mà...chủ động chạm vào mình!

Tiểu Vũ mơ màng, hoàn toàn đắm chìm trong bất ngờ sáng sớm.

Bên ngoài, trên sân.

A Luân dựa vào xe chờ đợi, nhìn Nguyễn Ức mặt không biểu tình đi ra, mở cửa xe ngồi vào.

A Luân cũng vào theo ngồi lên ghế điều khiển, đang muốn nói chuyện, đột nhiên thấy Nguyễn tổng thở phào một hơi, sau đó từ trong tay áo trượt ra một tấm ảnh, cô hạ giọng phân phó: "Cầm cái này sao chụp cho tôi."

A Luân: ?

Trên trán hiện lên đầy dấu chấm hỏi, A Luân cầm ảnh chụp, nhìn Nguyễn Ức, lại nhìn em bé hai bím tóc trên ảnh: "Đây là Na Tra cùng ai?"

Trầm mặc.

Trong không khí yên lặng mà hỗn loạn muốn chết.

Nguyễn Ức nhìn A Luân chằm chằm, đôi mắt bắt đầu phi dao.

Piu piu piu piu ~

A Luân chấm hỏi?