Có một ngày anh hoảng hốt khi thấy JiHyo khóc nức nở giữa nhà, hơn nữa còn luôn miệng nói:
– Thì ra anh lấy tôi chỉ vì thương hại sao? Tôi hận anh, thật sự hận anh.
– Vợ à, anh có thương hại anh đâu? Anh thương em bằng trái tim mà. Đừng hận anh. Huhu ╥﹏╥ *đau khổ mod*
– Tôi không thể bỏ qua cho anh được, cút đi.
– Em nỡ nào làm thế? Chúng ta đã lấy nhau 4 tháng rồi đấy – Đôi mắt nhỏ bé mở to hết cỡ :v
– Tôi nói anh biến đi.- JiHyo vừa khóc vừa nói.
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Kookie bực bội gào lên:
– Rốt cuộc anh làm gì sai??
JiHyo phì cười, dùng khăn lau nước mắt.:”Chồng à, không ngờ lời anh nói lại giống trong kịch bản tới vậy. Cảm ơn đã là diễn viên đóng thế giúp em tập luyện.”
“Mố?”
“Thế nào? Diễn đạt chứ?”
Kookie chỉ biết gật như cái máy.
Đó là lần đầu tiên anh quên mất vợ mình là diễn viên…