Chủ Nhà Ơi Cúp Nước Rồi

Chương 24: Người trong lòng dỗ dành

"Ơ? Đàn anh?" Tôi diễn trò.

Diễn xuất ổn, hình thể ổn, thấy biến không sợ. Get!

"Quào, đàn anh, anh cắt tóc rồi hả?" Đàn anh học nghệ thuật cho nên anh ấy luôn dưỡng tóc dài như nghệ sĩ.

"Sau khi tốt nghiệp là anh cắt ngay." Đàn anh nói. "Còn em, dạo này như thế nào?"

"Em khá ổn."

"Nhìn cách ăn mặc của em, xem ra em hòa nhập không tệ, rất tốt."

"Đàn anh, anh đừng nói vậy, bây giờ em vẫn còn ở nhà thuê." Tôi nói. "Em ăn xài phung phí, nhìn thấy cái gì thích là mua ngay."

"Em vẫn y như lúc học đại học, tươi sáng." Đàn anh mỉm cười. "Số điện thoại di động có lưu cũng không gọi được mấy lần, bọn mình trao đổi weixin đi."

"Được, được." Tôi cũng không muốn nhưng vẫn mở weixin của mình lên, ngay lúc đó tin nhắn của A Hiểu gửi đến. Mặc dù, tôi nhanh tay lẹ mắt nhưng đàn anh vẫn kịp nhìn màn hình của tôi.

Lúng túng.

"A Hiểu trốn ở chỗ em?"

"Ấy... Không có..."

Đàn anh cười nhạo. "Cậu ta vẫn như lúc học đại học, không có gì thay đổi."

"Đàn anh... Thực ra em có thể giải thích, A Hiểu, cậu ấy thật sự không có cưới giả... Chẳng qua người nhà của cậu ấy..."

"Anh không muốn nghe từ em, anh muốn cậu ta nói rõ lí do với anh."

"Đã qua lâu như vậy... nhưng A Hiểu vẫn cảm thấy áy náy..." Có thể? Nếu không vì sao lâu như vậy, cậu ấy không nói chuyện yêu đương? Mặc dù, ngoài miệng cậu ấy nói ngày mai thoát khỏi cuộc sống độc thân, tối nay thoát kiếp ế nhưng tôi có thể hiểu rõ A Hiểu. Trong lòng cậu ấy có một gút mắc, đó là đàn anh. Bởi vì cậu ấy phụ lòng người khác nên cậu ấy luôn hoài nghi bản thân không chung tình.

Trong lòng tôi mạnh dạn đưa ra một giả thiết, có thể những năm gần đây, A Hiểu vẫn chưa quên được đàn anh?

"Đừng nhắc đến cậu ta, cậu ta rời bỏ tôi nhiều năm như vậy, ngay cả một câu già mồm cãi láo đều không có." Đàn anh nói. "Anh muốn gặp cậu ta, làm phiền em mời cậu ta ra giúp anh."

"Việc này? Vậy em có cần gọi 120 trước không đây?"

"Yên tâm, anh sẽ không đánh cậu ta." Đàn anh nói. "Em gọi thẳng cho 110 đi. Khám nghiệm tử thi lấy bằng chứng."

"..." Tôi có chút đau đầu.

Sau khi đi công tác xong, tôi về đến nhà, kể việc mình gặp đàn anh ở sân bay cho A Hiểu nghe. Tôi cảm thấy mình phải nói chuyện với cậu ấy, ai bảo tôi là một nửa mẹ của bọn họ chứ. Quả nhiên, tôi vừa nhắc đến đàn anh, cậu ấy đã bắt đầu dọn dẹp hành lý rồi.

"A Hiểu, cậu dừng lại! Hãy nghe mình nói, anh ấy đã biết vị trí của cậu. Anh ấy đang trên đường đến đây, cậu không muốn phơi thây đầu đường chứ?"

A Hiểu lau khóe mắt, một tên đàn ông cao to bắt đầu xấu hổ. "Mình chỉ nói vài câu với chủ nhà của cậu thôi mà?"

Tôi ngẩn người. "Cậu nói gì với chủ nhà?"

"Cũng không có gì... chỉ kể chút chuyện cũ khi cậu còn bé..."

Tôi giúp A Hiểu thu xếp hành lý. "Được, cậu đi chết đi."

"Chủ nhà cậu còn cười. Thật đó, chị ấy còn khen cậu đáng yêu."

Dĩ nhiên, tôi biết tuổi thơ của  mình điên khùng cỡ nào. Chẳng hạn như tôi chùm cái màn lên đầu giả làm Bạch nương tử - Xà tinh. Hay tôi nằm ở đầu giường nắm chặt cái gối sắp rơi xuống đất, miệng hô lớn muốn chết thì cùng nhau chết, ngươi đừng bỏ rơi ta,... Nghĩ đến A Hiểu nói ra toàn bộ, cô gái kiên cường cố gắng trở thành thiếu nữ thành thị, hóa ra chính là một đứa nhỏ chậm phát triển, phi thường xấu hổ!

Tôi vừa ném A Hiểu ra, điện thoại của đàn anh gọi tới, anh ấy đã đến nơi.

"Thật đấy, đàn anh chỉ tức giận, cậu để anh ấy đánh một trận, anh ấy sẽ nguôi giận ngay." Tôi phân tích cho A Hiểu, dụ cậu ấy đi vào quán cà phê.

"Cậu chờ mình ở phía ngoài, nếu anh ấy ra tay với mình, cậu nhớ gọi người đến giúp mình."

"Chuyện nhỏ, anh ấy dám đánh cậu, mình sẽ gọi người lớn tìm đến tận nhà." Vừa nghĩ đến, A Hiểu khiến tôi mất mặt trước chủ nhà, trong lòng tôi có một chút cay độc, tôi phải để cho đàn anh trừng trị cậu ấy một trận.

Chẳng qua là... đang cãi nhau, tại sao lại ...hôn... Thật sự là hôn nhau ư?? Tôi vô cùng kinh ngạc úp mặt trên tủ kính nhìn, hai người bọn họ bắt đầu không coi ai ra gì mà hôn nhau.

Lúc A Hiểu đi ra, cậu ấy vẫn còn hôn nhau khó tách rời cùng với đàn anh, dù cậu "bận rộn" vẫn móc ra vài tờ tiền lớn đưa cho tôi. "Đón xe về, khỏi lo cho mình."

Trên đường đi về nhà, tôi vừa nghĩ đến đứa bạn nhỏ đã cùng mình độc thân nhiều năm, tối nay cậu ấy sẽ có x cuộc sống. Tôi cảm thấy bản thân lạnh lẽo cho nên lặng lẽ rơi nước mắt. Người ta chỉ độc thân chơi thôi, chỉ có một mình tôi ế nghiêm túc như vậy.

"Tiểu Hoàn?" Một chiếc xe đậu sát bên tôi, cửa xe từ từ hạ xuống, thì ra là chủ nhà.

Thật thê thảm, đúng lúc khóc nhòe lớp trang điểm còn gặp phải người mình thích.

"Sao vậy?" Chủ nhà pha cho tôi tách trà. "Nhìn em có vẻ suy sụp?"

Nhiều năm như vậy không có x cuộc sống, dù là ai cũng sẽ suy sụp thôi. "Chị Hựu Thanh, chị đi đâu về vậy?"

"Toàn soạn. Mỗi tháng, nhà văn đều có hội nghị thường kỳ." Chủ nhà nói. "A Hiểu đâu?"

"Cậu ấy bỏ rơi em để chạy theo tên đàn ông khác rồi." Thiếu chút nữa, tôi khóc thành tiếng.

"Thì ra là như vậy à." Chủ nhà nở nụ cười, chị ấy giơ tay vỗ vỗ đầu tôi. "Đúng là hư, em đừng để ý cậu ta nữa."

"Đúng, em không bao giờ... quan tâm cậu ta nữa, đồ thấy sắc vong nghĩa!"Tôi cũng hết sức thất vọng về đàn anh, tôi còn mong anh ấy đánh A Hiểu vài đòn Kamehameha, kết quả là chiêu Tình ý rả rích? Được người mình thích vỗ về, tôi cảm thấy tâm trạng của bản thân tốt hơn nhiều. Hôm sau mở cửa, tôi thấy A Hiểu ngồi trên cầu thang, vẻ mặt cậu ấy như đưa đám.

Ơ?

"A Hiểu, không phải cậu bị đàn anh đạp xuống giường đó chứ?"

"Anh ấy muốn kết hôn." A Hiểu ném một tấm thiệp cưới cho tôi. "Có mời cậu nữa."