Chủ Nhà Ơi Cúp Nước Rồi

Chương 9: Này, come-out đi!

Chủ nhà trông thấy ánh mắt tò mò xen lẫn hiếu kỳ của tôi, chị ấy mỉm cười. "Em suy nghĩ gì đó?"

"Dạ..." Trong lòng tôi có một phép tính nhỏ, tính thử xem giữa chủ nhà và tôi đã đủ thân thiết để tôi nhiều chuyện hơn nữa hay không.

Chủ nhà tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của tôi. "Bạn học đó là nữ."

Tôi chăm chú nhìn chủ nhà, nữ... Vậy không phải là càng có vấn đề sao? Không lẽ... tôi gặp phải tam giác tình yêu gì đó? Nghĩ kĩ lại... Tôi có chút sợ hãi. Này! Mi đang nghĩ gì vậy? Cái gì mà tam giác tình yêu? Mi có đủ khả năng trở thành một góc của tam giác ư?

"Dạ." Được rồi, tôi phải giả vờ như chủ nhà là thẳng. Tôi không muốn bại lộ bản chất cong của mình, tôi phải để cho chủ nhà trong lúc sơ ý thích tôi, chứ không phải chị ấy bị tôi bẻ cong, sau đó chị ấy sẽ mạnh dạn yêu tôi? Nhưng mà... tại sao tôi chưa trang điểm đã đi ra gặp chị ấy? Chao ôi, mặt mộc của tôi thật sự khen không nổi. Vừa suy nghĩ vừa nhìn chủ nhà, chị ấy không có trang điểm, thế nhưng... thật xinh đẹp. "Chị Hựu Thanh, sóng mũi chị thẳng ghê."

Chủ nhà không ngờ tôi từ chủ đề viết tiểu thuyết nhảy sang tướng mạo, chị ấy nhai nuốt thức ăn trong miệng xong mới trả lời. "Phải không? Lúc trước chị không thích, mang khẩu trang luôn bị hở."

Chủ nhà tỉ mỉ nhìn tôi. "Sóng mũi của em cũng rất cao và thẳng, nhưng chị thích ánh mắt của em hơn, nó rất có hồn."

"Ơ?" Tôi hận không thể ngay lập tức vọt vào nhà vệ sinh để soi gương xem xét thật kỹ đôi mắt của mình. Phụ nữ thường hay khen ngợi lẫn nhau. "Ánh mắt?"

Chủ nhà nhẹ nhàng cong môi. "Đúng, nó khiến người khác cảm thấy rất thoải mái."

Tốt lắm! Đợi sau khi chủ nhà đi, tôi thật sự chạy vào nhà vệ sinh soi kỹ càng đôi mắt của mình trong gương. Không đúng... Ánh mắt bình thường đến nổi không thể bình thường hơn được nữa. Thôi được rồi, chị ấy chỉ khen theo phép lịch sự, nhưng chị ấy nói quá tha thiết, chân thành làm tôi lầm tưởng là thật.

Mấy ngày nay ban đêm có chút gió, chủ nhà lại có thói quen đi dạo buổi tối. Ngày thì sáng tác, đêm thì ra ngoài, đúng là đồng hồ sinh học không giống người thường. Dĩ nhiên tôi sẽ không bỏ qua cơ hội lấy lòng, tôi mượn cớ mua đồ ăn khuya để đi dạo cùng chị ấy. Thường thì chị ấy đeo tai nghe, tôi cũng đeo tai nghe của mình, chúng tôi sẽ đi đến gần cây cầu ngồi một lúc, lại leo lên cầu nhìn ngắm sông nước, sau đó đi dạo trên bờ đê hóng gió.

Người xui xẻo, ra khỏi cửa rồi thì chỗ nào cũng có thể đạp trúng "phân". Ví dụ như tôi vừa bước vào trong siêu thị, Tề Tiêu đột nhiên "vọt ra" đứng cách tôi hai khối gạch men, trước đó tôi đυ.ng phải Tề Tiêu, cô ta ngăn tôi lại, không biết cô ta nghe được từ đâu tin tôi "nghèo khó, vất vả", quăng tiền vào xe đẩy sỉ nhục tôi, khi đó tôi đột nhiên cảm thấy bản thân như con đười ươi cái bị ném chuối vào đầu. Tôi không phải là người không cần tiền nhưng tôi là một cô gái "nham hiểm", nếu tôi nhận tiền làm cho Tề Tiêu cảm thấy dễ chịu hơn, vậy thì vĩnh viễn tôi cũng không cho cô ta cơ hội đó. Tôi phóng khoáng xoay người, không cần xe đẩy đồ đó nữa. Tiếp đó, bạn gái của Tề Tiêu xuất hiện, ả trừng mắt nhìn cô ta, tựa hồ không nghĩ cô ta chạy vội đến để "đưa tiền" cho tôi. Nhìn xem, trước kia ả còn hả hê đưa tiền cho tôi, đến khi Tề Tiêu đưa, ả lại không vừa lòng. Ôi, Phụ nữ! Ả cầm lấy tiền trong xe đẩy nhét vào tay tôi, hét lên. "Cho cô thì cô cứ cầm lấy, cô cứ dây dưa với chúng tôi có gì thú vị."

Cuối cùng hành động này thành công hấp dẫn những ánh mắt liếc trộm xung quanh. Bạn gái Tề Tiêu rất nhiều tiền cũng rất tùy hứng. Tôi không hiểu được thế giới của người giàu, cho dù bọn họ làm tiểu tam cũng không biết xấu hổ ư?

"Cô cảm thấy Tề Tiêu nợ cô, nhưng chị ấy không có." Ả giậm chân, Tề Tiêu càng ngăn cản, ả càng tức giận. "Cô không biết cô bị chán ghét cỡ nào đúng không?! Chị ấy từ lâu đã muốn chia tay cô, nhưng cô luôn bày ra dáng vẻ ủy khuất. Chính cô từ bỏ cha mẹ, chuyện học cũng là cô tự mình vứt bỏ. Cô còn bày ra dáng vẻ đau khổ thù hận này, cô muốn Tề Tiêu nợ cô bao lâu nữa?"

Không thể phủ nhận, bạn gái Tề Tiêu dẫm trúng nỗi đau của tôi, cho đến bây giờ cha tôi vẫn chưa tha thứ.

"Tôi đang nói chuyện với cô đó?"

"Cô muốn tôi nói gì?" Yết hầu của tôi như nghẹn lại, nói chuyện có chút không rõ ràng. "Hay là tôi phải chúc phúc cho hai người? Hai người chính là trời sinh một đôi, trên thế gian này không ai có thể thích hợp với hai người hơn đối phương."

Cảnh tượng quá mức mất mặt, tôi không muốn nhớ lại nhưng trên cổ tôi vẫn còn lưu lại vết cào của ả. Tề Tiêu giữ ả lại, tôi đẩy đám đông đi thẳng ra ngoài. Đi khỏi siêu thị khoảng mười mấy mét, tôi mới chợt nhớ mình đi chung với chủ nhà nhưng nếu bây giờ tôi trở vào khó tránh gặp lại hai người bọn họ. Lục lọi túi quần, trống rỗng... hốt hoảng tìm lại lần nữa... Mất điện thoại di động. Tôi thật là xui xẻo, cực độ xui xẻo. Lát nữa trở về, tôi nhất định phải lật lịch xem thử ngày hôm nay phía dưới có ghi Ngày Hung không nên đi ra ngoài hay không.

"Tiểu Hoàn." Có người chạy tới, tôi quay đầu lại, tôi vừa vặn va phải đầu vai của người đó. Vai người đó rất gầy, trán của tôi đập trúng xương của người đó rồi. Ui da... Đau quá... Có lẽ do quá xui xẻo, tôi nhịn không được khóc to, tôi xin thề, tôi không phải ăn vạ.

Chính là chủ nhà, tôi nhận ra mùi nước hoa. Chị ấy không ngờ tôi sẽ bật khóc nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Nếu chị ấy làm ngơ, có lẽ tôi sẽ không khóc dữ dội như vậy. Quá nhiều điều chua xót cho nên khi có người che chở, tôi để lộ ra nỗi đau thương. Bỗng chốc, tất cả nỗi đau buồn ập đến khiến tôi không thể kiềm chế, sự thất vọng đối với công việc, tình cảm nhiều năm bị vứt bỏ, không thể liên lạc với người nhà. "Xin lỗi... Thật xin lỗi..."

Lòng bàn tay chủ nhà rất mềm mại, chị ấy nhẹ nhàng xoa trán tôi. "Không sao cả."

Chủ nhà chắc chắn sẽ không hiểu được vì sao tôi khóc nhiều như vậy, vừa nghĩ đến tôi sẽ để lại ấn tượng kỳ quái cho chị ấy, tôi càng không thể ngưng được nước mắt dâng trào như nước tràn bờ đê. Chờ đến khi tôi khóc mệt cũng như không còn nước mắt để rơi nữa, chủ nhà không hỏi tôi lí do, chị ấy chỉ mua ly đồ uống nóng nhét vào tay tôi.

"Điện thoại di động của em mất rồi." Cho nên tôi mới khóc thảm như vậy, tôi chột dạ cắn chặt lí do này, bây giờ chúng tôi đã đến nhà, tôi đứng cách khe cửa nhìn chị ấy.

"Ừm, đúng lúc chị nhặt được đây." Chủ nhà cầm điện thoại đặt vào tay tôi, nói xong xoay người. "Em về luộc trứng gà lăn lên hai mắt, tránh sưng."

Tôi nhìn điện thoại di động trong tay mình, vậy là... chủ nhà đã thấy hết?

Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, chủ nhà gõ cửa phòng nói là muốn dắt tôi đến một nơi. Không biết từ đâu chủ nhà có được thẻ ra vào, lái xe thẳng vào tiểu khu hạng sang.

"Chính là chỗ này, xuống xe nào."

"Đây là đâu?"

Chủ nhà dùng điện thoại chiếu sáng để tìm kiếm khắp xung quanh, tìm được một cục đá to, tiếp đó chị ấy chỉ vào một cửa sổ ở lầu hai. "Thấy cửa sổ đó không?"

"Thấy."

"Cho em." Chủ nhà nhét viên đá vào tay tôi. "Trời sắp sáng rồi, cũng nên gọi bọn họ thức dậy."

Tôi hiểu được ý của chủ nhà, nơi này có lẽ là chỗ ở của Tề Tiêu và bạn gái. Tôi ước chừng cục đá, chủ nhà thấy tôi không ra tay. "Sao vậy?"

"Em muốn cục đá to hơn." Tôi ngồi xổm xuống, lần mò tìm được cục đá to cỡ nắm tay.

Lúc tôi chuẩn bị ném thì chủ nhà ngăn lại động tác của tôi. "Sao em không la to cho có khí thế?"

"Tề Tiêu, cô là kẻ đê tiện! Em trai tôi mới có mười hai tuổi thôi, sao cô có thể xuống tay được!"

Tiếng cửa sổ vỡ vang lên, Tề Tiêu nhanh chóng ló đầu ra với vẻ mặt kinh ngạc. Bất chợt, tôi nhìn sang chủ nhà, chị ấy cũng nghiêng đầu cười nhìn tôi.

Tình cảm nhiều năm không thể dứt bỏ, kỳ thật người nọ bất quá chỉ là một người tầm thường mà thôi, tôi cần gì phải ân cần chào hỏi đối phương "Chào cậu", theo đó duy trì hi vọng trong lòng.

Khi một người đưa ra quyết định làm hay không làm một việc, không chỉ dựa trên chuyện đó có lợi với bản thân hay không mà còn suy xét xem bản thân có phải đã bỏ ra quá nhiều, đối với những thứ bỏ ra mà không thể thu hồi được gọi là "lỗ vốn", chẳng hạn như tình cảm. Những lúc tôi muốn hoàn toàn buông tay Tề Tiêu, hoặc là tôi nghĩ rằng có thể cô ta sẽ hối hận, mọi thứ sẽ ổn cả; hoặc là tôi sẽ chần chừ đối với mối quan hệ mới, cứ từ từ, chờ đến khi nào tôi nguôi ngoai. Cũng có một đoạn thời gian dài, tôi nghĩ rằng không một ai có thể thích hợp với tôi bằng cô ta, cho đến cùng tôi không còn khả năng dự tính cho tương lai nữa.

Bây giờ trời vẫn chưa sáng, tôi đã có thể đoán được hôm nay là một ngày đẹp trời, cũng giống như ngày hôm qua. A, tương lai không có cô ta cũng sẽ không tồi tệ như tôi nghĩ, đúng không.