Để lấy lòng chủ nhà, những lúc rảnh rỗi không việc gì làm, tôi sẽ ân cần thăm hỏi chị ấy trên WeChat: chị ăn sáng chưa, chị ăn trưa chưa, chị ăn tối rồi chưa. Nhưng mỗi lần tôi vừa hỏi xong, chủ nhà sẽ mang theo đồ ăn gõ cửa phòng tôi, sau đó chị ấy rủ tôi cùng ăn sáng, ăn trưa, ăn tối. Hình như chị ấy hiểu lầm ý tôi rồi, tôi chỉ muốn nịnh nọt một chút thôi mà.
Đối phương nồng nhiệt như vậy, nhất thời tôi cũng không phân biệt được là khách sáo hay là cái gì khác. Chủ nhà mười ngón tay thon thon, tôi nhìn là biết chị ấy không làm việc nhà. Quả nhiên, chủ nhà có khả năng nấu món ăn khét thành như vầy, đúng là chị ấy giúp tôi mở rộng tầm mắt, nó không chỉ khét mà còn rất dở. Không, người đẹp thế kia sao lại nấu ra món ăn khủng khϊếp như vậy chứ. Rau cải hơi tanh, tôi chưa từng biết rau cải có thể có mùi tanh, tôi định húp một ngụm canh để giảm bớt vị tanh, canh mặn quá, chị ấy cho nửa bịch muối vào ư? Chị ấy nấu ăn mà không nếm lại? Người đẹp vậy mà không có vị giác, tôi cảm thấy hơi đau lòng.
"Dở lắm hả em?"
Suy ngẫm, đột nhiên tôi cảm thấy đây là vấn đề nan giải vì câu trả lời đã rất rõ ràng nhưng với thân phận hiện nay, tôi không thể nói "Dở, quá dở, sao chị không nếm thử một miếng đi". Chị ấy là chủ nhà, tôi nói như thế khác nào mấy hôm nay nịnh nọt hóa thành công cốc. Tôi đắn đo, lùa một miếng cơm, cơm cũng khét luôn. Oscar nợ tôi giải diễn viên chính xuất sắc nhất! Ăn trước đã rồi nhận xét sau, tôi nhai hạt cơm cứng ngắt trong miệng, lầu bầu: "Rất tốt, có tiến bộ."
Chủ nhà cúi đầu, chị ấy đặt chén xuống bàn, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.
"Chị Hựu Thanh, thật mà, mới nấu mà nấu được vậy là tốt rồi." Tôi nói. "Bình thường, em tan ca xong cũng không làm gì, hay để em dạy chị nấu nha, chị thấy được không?"
"Có làm phiền em không?"
"Không đâu." Tôi xua tay.
Chủ nhà gật đầu đồng ý, sau đó chị ấy đứng dậy dọn dẹp chén đũa.
"Chị Hựu Thanh, em còn chưa..." Ăn xong.
"Được rồi." Chủ nhà cười cười, cầm lấy chén trong tay tôi. "Đừng an ủi chị, đau bụng thì biết làm sao."
Tôi chạm trúng ngón tay lành lạnh của chủ nhà, mặt tôi nóng lên. Tôi nhanh chóng cúi đầu, cũng phụ chị ấy dọn dẹp chén đũa. Haiz... Ngàn vạn lần không thể thích gái thẳng. Từ trước đến nay, trong giới đồng tính nữ, T chiếm đa số, tôi không sợ không tìm được đối tượng, nhưng trăm triệu lần không nên thích gái thẳng. Mạc Mạc, bạn tôi cũng luôn nhắc nhở phải tìm người yêu tâm đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, . Điều đó tất nhiên tốt, nhưng sự nghiệp hiện tại của tôi nửa vời, có vẻ không đủ sức chịu đựng sự vùi dập của quá trình yêu đương. Tính tôi lại không kiên nhẫn, ngoại hình cũng không quá đẹp cho nên trường hợp vừa nhìn đã yêu chắc không có khả năng xảy ra.
"Chị Hựu Thanh, chị muốn nấu cho bạn trai ăn hả?" Tôi vừa cắt rau vừa nhìn chủ nhà đang rửa rau bên cạnh. Sau khi tôi đồng ý, ngày hôm sau chủ nhà thật sự xách theo một con cá sống tới gõ cửa phòng tôi. Chị ấy có vẻ sợ con cá, thế nên động tác xách con cá hơi vụng về. "Ưm, Tiểu Hoàn, em làm cá được không?"
Chị ấy để tâm việc nấu ăn như vậy, chắc chắn muốn nấu cho người yêu ăn rồi. Nếu không, sao tự dưng lại thích nấu ăn?
"Hử?" Chủ nhà chậm rãi rửa rau. "Chị không có bạn trai."
Không có bạn trai? Ồ... vậy chị có bạn gái không? Dĩ nhiên, tôi chột dạ sẽ không dám hỏi những câu gái thẳng thường hỏi, chỉ có gái thẳng mới không kiêng kỵ gì cả.
Chị ấy nhìn tôi cười chọc ghẹo. "Mấy cô gái trẻ tụi em suốt ngày trong đầu chỉ nghĩ chuyện yêu đương."
Tôi bị giọng điệu chững chạc của chị khiến xấu hổ, mặt mày đỏ chót. Chị chỉ lớn hơn em hai tuổi thôi đó nha...
"Chị của chị có thai, ba mẹ chị sang Mỹ chăm sóc nhưng họ không quen ăn món Trung ở đó." Chủ nhà nói. "Chị chuẩn bị sang thăm họ, vì vậy học nấu vài món."
Tôi gật đầu ngay. Chủ nhà nghĩ ra điều gì đó, cũng cười cười: "Còn em? Nấu ăn giỏi như vậy, chắc chắn là em có người yêu rồi?"
"Không có." Tôi lắc đầu. "Chị Hựu Thanh, khi nào chị xuất ngoại?"
"Ừm, sớm thôi." Chủ nhà nói "Tiểu Hoàn, chị nhờ em một việc được không?"
"Dạ, chị nói đi."
"Em chăm sóc Đạo Đạo giúp chị."
Tôi lập tức nhớ ra Đạo Đạo là chú chó nhỏ đáng yêu trên avatar WeChat của chủ nhà, tôi không đắn đo bản thân chưa từng nuôi chó, nghĩa khí hùng hồn vỗ ngực: "Chị cứ giao cho em."
Hôm chủ nhà đi Mỹ, chị ấy gửi Đạo Đạo cho tôi cùng với mấy bao thức ăn. Có trời chứng giám, mấy thứ này không phải ngon bình thường. Ban đầu, tôi chỉ muốn ăn thử xem vị như thế nào, ai ngờ tôi ăn không thể ngừng tay, đến khi tôi nhìn thấy ánh mắt tủi thân của Đạo Đạo, thật hổ thẹn. Lúc đi siêu thị mua vật dụng hằng ngày, tôi cố tình tìm xem thử giá tiền của loại thức ăn này. Thật đắt! Một túi nhỏ xíu những ba trăm tệ, với số tiền đó, tôi có thể ăn biết bao nhiêu là [B]bánh cay*[/B]. Nếu Đạo Đạo cũng ăn bánh cay sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền. Tôi cũng muốn làm vậy, nhưng nghĩ lại, ngộ nhỡ cún cưng ăn xong bệnh luôn thì biết làm sao. Tôi không thể làm gì khác hơn ngoài cắn răng mua ba bao thức ăn, một ngàn tệ vỗ cánh bay đi.
*Bánh cay: (辣条 - editor dựa theo hình ảnh mà gọi tên) một loại quà vặt được người Trung Quốc ưa chuộng, nhất là giới học sinh, sinh viên. Được làm từ bột hoặc đậu hũ với các chất phụ gia khác.
Vừa ra khỏi cổng siêu thị, văn kiện của chủ nhà được chuyển tới, trên đó ghi: Tiền cơm của Đạo Đạo. Tiếp đó, tôi nhận được tin nhắn của của chủ nhà. Chị ấy đã qua khu vực kiểm tra an ninh, khi nào xuống máy bay sẽ nói chuyện.
Mở bao tiền ra, hai chân tôi liền mềm nhũn, hẳn năm ngàn tệ. Tôi ôm Đạo Đạo vào lòng, lệ nóng khoanh tròng. Nếu so với ngài thì thứ mỗi tháng con ăn mới gọi là thức ăn cho chó, baba à?