Ai Đã Đi Qua Những Mùa Hoa Nở? [Lam Ngôn]

Chương 3: Ba Lần Để Lỡ Bóng Hình Ấy

Theo dự tính thì trước khi học kì mới chính thức bắt đầu, các sinh viên năm nhất sẽ phải trải qua đợt huấn luyện quân sự trong vòng một tháng. Nghe nói đợt huấn luyện sẽ bắt đầu vào thứ hai tuần sau.

Bạn học Ngô sau khi biết được tin này, đương nhiên trong lòng vô cùng vui vẻ. Bởi vì rốt cuộc cũng có thể lấy lý do cần giải trí nốt trước khi vào học để mang theo Khương Tử Tân tới Phượng Hoàng Cổ Trấn rồi.

Vì thế, mới sáu giờ sáng ngày Chủ Nhật, Ngô Cẩn Ngôn đã háo hức đứng trước cửa phòng của Khương Tử Tân với khát vọng mang nàng lên xe sớm một chút.

“Ngươi có nhất thiết phải xồn xồn lên như vậy không?”

Vốn cả phòng còn đang chìm trong giấc ngủ. Cho nên Khương Tử Tân thay đồ và vệ sinh cá nhân vô cùng nhẹ nhàng. Sau khi xong xuôi, nàng liền nhéo tai Ngô Cẩn Ngôn mấy cái.

“Đau a…” Ngô Cẩn Ngôn rêи ɾỉ. Rồi như nhớ ra điều gì đó, cô bắt đầu lục lọi balo, lấy ra chai sữa cùng gói bánh ăn liền. “Mau ăn sáng đi.”

Khương Tử Tân có chút cảm động. Thì ra tiểu hài tử này cũng không vô tâm đến mức bỏ đói mình.

***

Từ đại học S tới Phượng Hoàng Cổ Trấn mất chừng hai giờ ngồi xe. Ngô Cẩn Ngôn rất ga lăng để Khương Tử Tân dựa đầu vào vai mình ngủ.

“Này, ngươi tốt nhất đừng có chảy nước miếng ra vai ta nhé.”

Bốp…

Ai đó bị đánh vào lưng.

“Không biết kẻ nào mới hay chảy nước miếng.” Khương Tử Tân sau khi đánh đập sướиɠ tay, cơn giận trong lòng cũng phần nào tan biến.

Bạn học Ngô bị đánh đến đần cả người. Trong lòng rất muốn đem Khương Tử Tân ra dạy dỗ một chút, song đắn đo thật kĩ, rốt cuộc cũng nhận ra ai bảo hiện tại bản thân còn đang mắc nợ nàng? Chỉ sợ làm cho nàng tức giận, chắc chắn nàng sẽ bỏ về giữa chừng cho mà xem…

Cho nên, trước khi gặp cô gái ấy… Ngô Cẩn Ngôn luôn nghĩ ngoài bố mẹ ra, thì cô mất ai cũng được, nhưng mất Khương Tử Tân thì không được.

***

Phượng Hoàng Cổ Trấn thật đẹp.

Ngô Cẩn Ngôn từ lúc tới đây đến giờ đều không rời khỏi máy ảnh nửa giây. Hễ cứ đi vài bước là lại giơ máy lên chụp.

Khương Tử Tân đi bên cạnh không có việc gì làm, đành cáo từ với Ngô Cẩn Ngôn rồi tự mình đi xung quanh thăm thú. Bạn học Ngô tính tình rất cẩn thận, luôn miệng dặn nàng coi chừng bị bắt cóc.

“Ngươi mới chính là dễ bị bắt cóc.” Khương Tử Tân cắn nhẹ vào vai cô.

Ngô Cẩn Ngôn mắt vẫn còn đang dán vào ống kính, chỉ “á” lên một tiếng, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đắm chìm trong vẻ đẹp thơ mộng của nơi phố cổ giữa cuộc đời hối hả.

***

Ngô Cẩn Ngôn bước tới Lầu Phong Thúy Hồng Kiều. Định bụng sẽ đứng ở đầu bên này chụp sang đầu bên kia. Nào ngờ trong khung hình đột nhiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc…

Cách một đoạn khá xa, nàng từ trên lầu hai bước xuống, hình như đang muốn rời khỏi đây. Vẫn trong màu váy trắng, vẫn là khí chất thoát tục giống như ba năm trước, nàng vẫn xinh đẹp giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy nàng…

Ngô Cẩn Ngôn ban đầu kinh ngạc, sau đó liền vội vã lách qua dòng người trên cầu để chạy theo bóng hình cũ. Thế nhưng khi tưởng chừng như có thể chạm tới. Lại bị một người đàn ông không biết từ đâu chẳng may va mạnh vào người.

Ngô Cẩn Ngôn bất giác lùi về sau mấy bước. Một lần nữa ngẩng đầu lên, chỉ còn thấy chiếc khăn lụa buộc sau đầu nàng rơi xuống đất…

Cô lại lỡ mất nàng rồi…

***

Khương Tử Tân cầm hai xiên kẹo hồ lô quay lại. Thấy bạn học Ngô đứng trên cầu, tay nắm chặt khăn lụa, cảm giác như sắp khóc đến nơi.

“Có chuyện gì vậy?” Khương Tử Tân lại gần lên tiếng hỏi.

“Tiểu Tân a… ta lại một lần nữa không nắm được tay nàng.” Ngô Cẩn Ngôn ánh mắt đờ đẫn trả lời.

“Cái gì cơ?” Khương Tử Tân nhìn Ngô Cẩn Ngôn, rồi lại nhìn xuống chiếc khăn lụa cô đang cầm. Nàng muốn sờ thử một cái, thế nhưng Ngô Cẩn Ngôn giống như con cún nhe nanh múa vuốt với nàng.

“Sờ cái gì mà sờ?”

“…”

“Ba năm trước ở Paris để nàng đi mất ta không nói. Ba năm sau ở đại lục gặp lại, vậy mà vẫn để lỡ mất nàng…” Ngô Cẩn Ngôn rấm rức khóc. “Bạn học Khương, cô gái đó chính là tình nhân trong mộng cả đời của ta…”

“Đừng buồn nữa.” Khương Tử Tân làm như thấu hiểu vỗ vỗ vai cô. “Không phải cô ấy đã để lại cho ngươi chiếc khăn rồi sao?”

“Con mẹ nó khăn thì sánh được với người thật ư?” Ngô Cẩn Ngôn đưa mũi lên chiếc khăn, hít sâu một hơi.

Thơm quá.

Khương Tử Tân nhìn hành động lỗ mãng này, rốt cuộc không nhịn được mà vươn tay đánh nhẹ vào gáy cô.

***

“Cẩn Ngôn, cậu không đi ăn tối sao?” Minh Ngọc và Hổ Phách nhìn Ngô Cẩn Ngôn đang dán mắt vào máy tính chỉnh sửa hình ảnh. Cô đã như vậy kể từ lúc trở về đến giờ.

“Không ăn.” Ngô Cẩn Ngôn suồng sã đáp. “Hai cậu ăn xong mua giúp mình một suất là được rồi a…”

“Được. Cậu ở lại nhớ đừng gây lộn với Trầm Bích.” Minh Ngọc trước khi đi còn có thiện ý nhắc nhở. Trầm Bích không biết đi đâu cả buổi chiều, đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

“Mình biết rồi.” Ngô Cẩn Ngôn vừa bóc gói snack ra, vừa dùng chuột chỉnh sửa những tấm hình mà hồi sáng mình chụp được.

Thế nhưng cứ năm phút một lần, cô lại cầm khăn lụa trắng lên ngắm nghía, thỉnh thoảng còn hít một cái. Hít xong lại ăn năn. Thầm nghĩ ngộ nhỡ mình ngửi nhiều quá, hương thơm sẽ bay mất thì sao?

Cho nên, bạn học Ngô đã rất nhanh trí đem khăn lụa cất vào hộp gỗ nhỏ, sau đó để lên đầu giường.

Xong xuôi, cô đưa mắt nhìn ngắm bức tranh, không ngăn được mà vươn tay chạm vào khuôn mặt của người đó.

“Bạch nguyệt quang, chị chính là tiểu thiên sứ bạch nguyệt quang…”

***

Sáng sớm thứ hai. Khi mọi người còn đang chìm trong mộng đẹp, thì trưởng phòng Minh Ngọc đã gõ bàn đập ghế liên hồi.

“Dậy đi nào. Hôm nay chính là ngày học quân sự đầu tiên.”

Bởi vì cơ sở vật chất của trường đại học S khá ổn định, cho nên các tân sinh viên không phải tới thao trường để rèn luyện quân sự nữa, mà trực tiếp tập ở sân vận động.

Bạn học Ngô phản ứng rất nhanh. Cũng là người đầu tiên thức dậy sau tiếng đập phá của Minh Ngọc. Cô cầm lấy đồ dùng cá nhân rồi đi đánh răng rửa mặt.

Chuẩn bị xong xuôi, đã là bảy giờ kém mười lăm.

“Nhanh lên nào.” Minh Ngọc không ngừng thúc giục. Đến muộn, e rằng cả phòng sẽ bị phạt mất.

***

Sau khi tập trung chỉnh đốn hàng ngũ. Nghe giáo quan tự giới thiệu về bản thân và trình bày vài chuyện lặt vặt. Khi mọi người nhận ra thời gian thì mặt trời đã lên cao.

Ngô Cẩn Ngôn từ nhỏ đã được rèn luyện sức khỏe. Bởi vậy dù lưng có ướt sũng mồ hôi, cô vẫn không hé răng than vãn lấy một lời. Trái lại, Minh Ngọc khuôn mặt hơi tái, có vẻ như lát nữa về nàng nhất định sẽ bị cảm nắng.

Hổ Phách phẩy phẩy tay, cố gắng hưởng một chút gió từ bàn tay mình.

“Thật là mệt a…”

“Không nghe giáo quan phổ biến luật sao? Đừng có quạt nếu không muốn chết.” Ngô Cẩn Ngôn thì thầm. “Cố một chút nữa thôi. Có lẽ sắp xong rồi.”

Hổ Phách ngoan ngoãn gật gật đầu. Ngô Cẩn Ngôn mỉm cười, theo bản năng đưa mắt quan sát xung quanh.

Đột nhiên, nụ cười trên môi cô cứng lại rồi từ từ lắng xuống.

Ngô Cẩn Ngôn thề mình không hề nhìn nhầm. Bạch nguyệt quang của cô. Cô gái xa xa vừa bước vào hội trường kia chính là bạch nguyệt quang của cô.

Ngô Cẩn Ngôn trong lòng nóng như lửa đốt. Đến mức chân tay như muốn ríu lại.

“Em kia. Có nghe thấy tôi nói gì không?”