Bảo Hộ Hôn Thê [Lam Ngôn]

Chương 17: Chuyện Uống Trà

Thang máy riêng của lãnh đạo không nhanh không chậm lên tới tầng 10. Đợi hai bên cửa mở ra, Tần Lam ung dung nhấc chân tiến về phía trước, sau khi phát hiện Ngô Cẩn Ngôn không hề di chuyển, nàng mới dừng bước, xoay người lại nhướn mi hỏi: "Cô còn không mau ra đây?"

Ngô Cẩn Ngôn sinh khí. Đã không được về Ngô gia thì thôi, bây giờ còn phải tới cái nơi giàu sang phú quý này rồi bị người ta khinh miệt.

Nghĩ đoạn, đồng chí Ngô mang theo mặt than, không cam lòng đi phía sau nàng. Vừa đi vừa oán hận vì sao năm xưa ông nội lại kết giao với một lão ông cổ quái, để rồi bây giờ cháu gái cưng của ông ta cũng vô cùng cổ quái. (Em Nãi: Nói người khác cổ quái còn không biết tự nhìn lại bản thân? (ㆆᴗㆆ) )

Tần Lam đột nhiên dừng bước, ánh mắt dò xét nhìn cô.

Ngô Cẩn Ngôn hơi nhíu mày, thiếu kiên nhẫn hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì… chỉ là tôi vừa xuất hiện cảm giác hình như có ai đó đang miệt thị mình."

"…"

"Đừng để ý, chúng ta vào trong thôi."

Nhĩ Tình hiểu ý mở cửa, sau khi Tần Lam và Ngô Cẩn Ngôn tiến vào liền biết ý đóng lại.

***

Ngô Cẩn Ngôn quan sát phòng làm việc của nàng. Đại não đột nhiên xuất hiện câu nói chủ nào vật nấy. Quả nhiên cách bài trí đều mang khuynh hướng cổ điển giống hệt con người thanh lãnh kia.

"Ngồi đi." Tần Lam chỉ về phía sofa, còn bản thân tiến tới kệ gỗ lớn trưng bày rượu và vài bình sứ Thanh Hoa.

Nàng khom người lấy ra một bộ trà cụ.

"Tần tiểu thư thật biết cách hưởng thụ." Ngô Cẩn Ngôn được dịp liền tiếp tục sinh ác ý mỉa mai.

"Pha trà đương nhiên là một thú vui tao nhã." Tần Lam không giận. Ngược lại còn kiên nhẫn đáp lại cô. "Từ nhỏ gia gia đã dạy tôi pha trà, sau đó giảng cho tôi hiểu thế nào là thong dong nhẫn nại."

"Cho nên…?"

"Cho nên tôi rất thích pha trà." Nàng đặt bộ trà cụ xuống bàn, ngẩng đầu nhìn cô. "Bất quá… tôi chưa từng pha trà cho người khác uống."

"Như vậy đây là phúc khí của tôi?"

"Ừ."

Đơn giản cô một câu – tôi một câu. Song cả hai đều nhận ra đây là lần đầu tiên mình và đối phương hòa hợp nói được nhiều như vậy.

"Chuyện tối nay… cô nghĩ sao?" Tần Lam vừa chuẩn bị nước và lá trà, vừa ngồi xuống đối diện cô.

Ngô Cẩn Ngôn tinh tế quan sát biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, sau cùng cảm khái nói: "Cô có vẻ không thích đến đó?"

"Có muốn đến hay không… cũng không có ý nghĩa gì cả." Tần Lam yếu ớt cười.

"Nếu như không muốn, cô có thể không đi." Ngô Cẩn Ngôn kiên định đáp. Trời sinh cô không thích làm chuyện gì một cách miễn cưỡng. Cho nên bây giờ cô cũng khuyên Tần Lam như vậy.

Tần Lam ngẩng đầu nhìn Ngô Cẩn Ngôn. Bình thường vẻ mặt nàng luôn toát lên sự lạnh lùng kiều diễm, song bây giờ vẻ đẹp ấy lại có chút ôn hòa sạch sẽ.

Bất chợt, nàng lấy tay vén lọn tóc bất cẩn rơi xuống má, bình thản nói: "Cô không thắc mắc gì về Tần gia chúng tôi à?"

"Quyền lực càng lớn, trách nhiệm cũng càng nhiều. Khi tôi nghe nói người quản lý tài sản của Tần gia là một người phụ nữ, trong lòng cũng thấy hơi kỳ lạ."

"Đây là sự lựa chọn của tôi. Không thể để rơi vào tay người khác được." Tần Lam thấp giọng đáp.

Vị trí của nàng hiện tại, có vô số người trong gia tộc mơ ước. Thế nhưng nàng sẽ không bao giờ để người nào có cơ hội đoạt được nó.

Bởi vì chỉ khi ngồi ở vị trí cao cao tại thượng này, nàng mới có cảm giác an toàn. Nàng mới có đủ khả năng bảo vệ tiểu Lâm.

"Tại sao lúc đầu cô muốn tôi cùng cô dự buổi yến hội kia?" Ngô Cẩn Ngôn hôm nay tương đối nói nhiều. Thậm chí có thể coi là lần đầu tiên nói nhiều trong hơn hai mươi năm qua.

Chung quy… là vì gặp Tần Lam đi…?

"Vì cô từng là vị hôn phu của tôi." Tần Lam rũ mắt, vô cùng tập trung pha trà. "Tôi có thể lấy lý do đó ngụy trang, để cự tuyệt một số đối tượng bất hảo."

"A… cô không ngại tôi là nữ nhân?"

"Nữ nhân? Càng tốt chứ sao? Để bọn họ biết tôi không hề thích đàn ông, thuận tiện tránh được những kẻ theo đuổi sau này. Một mũi tên trúng hai đích, ai mà không vui cơ chứ?" Khi nói đến đây, động tác pha trà của nàng khẽ ngừng lại. Sau đó khóe môi hơi cong lên.

"Cô nói cô thẳng…"

"Phải, tôi thẳng." Nàng thừa nhận. "Nhưng không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cô, một người cả gan chà đạp lòng tự tôn của tôi. Ân…?"

Ngô Cẩn Ngôn: "…"

Thật là một nữ nhân hẹp hòi thù dai.

***

Vốn còn đang suy nghĩ cách để ứng phó với cựu hôn thê tính tình phúc hắc cao ngạo, đột nhiên chén trà tinh xảo cùng một đôi tay ngọc trắng mịn xuất hiện trước mắt cô.

"Thử đi." Tần Lam nghiêng đầu nhìn Ngô Cẩn Ngôn. "Tôi nói, đây là lần đầu tiên tôi pha trà cho người khác."

Ngô Cẩn Ngôn nhận chén trà của nàng. Không cần nghĩ nhiều, một hơi trút sạch vào bụng.

Độ ấm của trà, cùng với hương thơm đọng lại trên đầu lưỡi.

"Không tệ." Ngô Cẩn Ngôn lạnh lùng đánh giá. Hồi lâu không nghe tiếng nàng đáp lại, cô mới hướng mắt về phía nàng.

Chỉ thấy Tần Lam đôi con ngươi thoáng co rút. Sau đó nàng liền khôi phục dáng vẻ lãnh đạm thường ngày, nhàn nhạt nói: "Không ai thưởng trà như thế bao giờ."

"???"

"Ý tôi là… không ai uống trà mà có dáng vẻ hùng hục như trâu giống cô." Rốt cuộc Tần đại tiểu thư cũng bị chạm tới giới hạn. Lần đầu tiên nhịn không được mà ví người khác như trâu.

Ngô Cẩn Ngôn gân xanh trên trán nổi lên.

'Rắc' một tiếng, không cần biết đồ sứ này đáng giá bao nhiêu. Tóm lại, nó đã vỡ tan.

"Cô có thấy trâu gϊếŧ người bao giờ chưa?" Ngô Cẩn Ngôn nhả mảnh vụn của sứ xuống đất, kinh ngạc ở chỗ bàn tay không hề bị thương.

Thật là tốc độ vừa nhanh vừa mạnh…

Tần Lam nhướn mi, tiếu phi tiếu mở miệng: "Thứ cô vừa bóp nát… là đồ cổ tôi dùng hơn 3 triệu USD để mang về."

"Yên tâm, tôi sẽ có cách để hoàn lại số tiền này." Ngô Cẩn Ngôn mặc dù có chút kinh ngạc trong lòng, một cái chén nhỏ như vậy đáng giá 3 triệu USD, thật là bóc lột sức chịu đựng của thần kinh mà.

Thế nhưng thật không ngờ… Tần đại tiểu thư chỉ đáp: "Không cần. Đồ mất đi rồi có thể tìm lại, nhưng lòng mất đi rồi thì thật khó để mang về."

"…" Cái cô này kì lạ lắm nha.

"Làm sao vậy? Không cần cảm động, tôi nói sự thật." Tần Lam nửa đùa nửa thật gõ gõ ngón tay xuống bàn. "Ân… không bàn chuyện này nữa, chúng ta vào chủ đề chính."

Ngô Cẩn Ngôn gân xanh trên trán lại một lần nữa hung hăng nổi dậy. Cô phải thật cố gắng áp chế lửa giận đang cuồn cuộn trong lòng.

Tần Lam, thứ rắn rết nữ nhân kia rốt cuộc đang âm mưu chuyện gì?

***

Tần Lam ung dung nhấp một ngụm trà, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Lần này tham gia tiệc mừng thọ của Bạch lão gia tử… mong cô chú ý xung quanh nhiều một chút."

"Ý của cô là…?" Ngô Cẩn Ngôn mơ hồ nhận ra Tần Lam có vẻ như đã biết về sự tồn tại của cuộc giao dịch chất cấm.

"Tôi nhắc nhở vậy thôi." Tần Lam lắc đầu. "Nói sơ qua một chút. Bạch Tử Hạo – hay còn gọi là 'trí công tử', chắc tôi từng nhắc cô nghe rồi. Hắn ta rất thông minh, thậm chí lòng dạ còn xảo quyệt hơn cả đàn bà. Người tiếp theo là Diệp Tư Đồ – cháu trai cưng của Diệp lão gia tử. Diệp Tư Đồ là kẻ hung hăng thích kɧıêυ ҡɧí©ɧ người khác, sở trường quả thực chẳng có gì ngoài gây chuyện thị phi. Nhưng mà… bản lĩnh của hắn có thể xem như đứng đầu giữa ba người chúng tôi."

Ngô Cẩn Ngôn thầm nghĩ có lẽ do mình quá đa nghi. Bởi vậy cũng ậm ừ phụ họa theo.

"Cho nên… cô cần tôi bảo vệ?"

"Phải." Tần Lam thẳng thắn thừa nhận. "Chỉ có cô mới đủ tư cách đó."

"Được Tần đại tiểu thư xem trọng, quả thực là phúc khí của tôi."

Tần Lam không trả lời, thay vào đó, ánh mắt nàng nhìn Ngô Cẩn Ngôn cơ hồ như muốn xoáy sâu vào xương tủy cô.

Ngô Cẩn Ngôn âm thầm bĩu môi – Ta đã làm gì sai?