Bây giờ là ba giờ chiều, tôi đang giúp khách chọn món. Không hiểu vì sao hôm nay sức sống đặc biệt tốt, tôi thay đồng phục, thì liên tục làm việc không ngừng.
Giúp khách chọn món xong, tôi quay trở về quấy bar, đem tờ đơn giao cho người phụ trách, mới có thể thở một cái.
"Là chuyện gì xảy ra, hôm nay mọi người đều nhàn rỗi, cũng đều chạy tới đây uống uống trà sao?" Chỉ Lăng hoài nghi hỏi.
"Nói đúng mà! Hai chúng ta mệt chết khϊếp." Trả lời, đương nhiên là bạn tốt Lý Tình.
Lý tình tựa vao tường nghỉ ngơi,"Giang Tuyết, bạn có mệt không?"
"Ừ, có một chút." Không mệt mới là lạ, nghĩ đến buổi tối làm gia sư thì càng mệt mỏi thêm. Tôi chống đỡ chịu đựng. Ngẫm lại, tôi tội gì làm khó chính minh như vậy. Buổi sáng đi học, buổi chiều đến quán cà phê làm việc, buổi tối còn làm gia sư, chỉ vì không muốn thò tay đòi tiền gia đình, tôi gần như trở thành một nữ siêu nhân.
"Ai ôi! Thật hy vọng khách ít một chút, chúng ta cũng không cần vất vả như vậy." Chỉ Lăng ỉu xìu nói.
Lý Tình thưởng cho Chỉ Lăng một cái cốc: "Thân là nhân viên, nói lời như thế?"
"Nói một chút cũng không được hà?" Chỉ Lăng xoa đầu.
Lý Tình liếc mắt một cái. "Để ông chủ nghe được, bạn liền thảm."
"Sẽ không xui xẻo như vậy." Chỉ Lăng cảm thấy Lý Tình quá kinh động.
Nhìn các chị ấy cãi nhau qua lại, tôi thật sự chịu các chị ấy. Các chị ấy có thể nói là một cặp dở hơi, mỗi ngày nhìn các chị ấy hả ha mà trêu chọc nhau, không mệt một chút nào. Trong lòng tôi hiểu được, nếu không có các chị ấy, thời gian tôi ở đại lộ Champs Elysees liền trở nên buồn tẻ vô vị.
"Đừng ầm ĩ, có khách tính tiền." Tôi nhắc nhở hai người đang cãi nhau. "Em đi thu dọn bàn."
Tôi cầm cái khăn đi dọn dẹp cái bàn khách vừa sử dụng qua, cũng đem chén ly thu dọn, ngoài dự đoán, quay người lại thế nhưng thấy Lạc Thiệu Nông đứng trước mặt tôi.
"Là anh!" Tôi vô cùng ngạc nhiên, anh không phải không đến đây nữa sao?
Anh vẫn mang theo bộ dáng làm mọi người say mê ôn nhu tươi cười. "Chúng ta thật là có duyên, lại gặp nhau."
"Thật không?" Đối với cách nói của anh, tôi không hề đồng ý. Tôi khẳng định anh là cố ý.
"Nếu không, em nghĩ sao?"
Ông trời! Vì sao anh ta lại dùng ánh mắt nóng rực kia nhìn tôi?
"Không biết." Tôi nhìn bàn tay run rẩy của tôi. "Bàn tay của tôi mỏi nhừ, mời anh tìm chỗ ngồi, sẽ có người giúp anh chọn món."
"Được, anh chờ em."
Đem đồ dùng trở lại quầy bar, tôi liền nói cho Lý Tình, mời chị ấy đi phục vụ Lạc Thiệu Nông. Ai ngờ các chị ấy cũng không sẵn lòng, cứng rắn muốn tôi đi. Các chị ấy lấy cớ: "Anh ta là giáo sư trường em, cho nên em đi."
Tôi chỉ biết không nên nói cho hai chị ấy Lạc Thiệu Nông là giáo sư trường tôi, nụ cười của họ toàn ý xấu, không biết đang nghĩ cái quỷ gì. Cầm menu, hướng anh ta đi đến.
"Quý khách dùng gì?" Tôi nghiêm túc làm tốt công việc của mình.
Lần này anh rất nhanh quyết định. "Một ly capuchino."
"Dạ."
Tôi chuẩn bị rời đi, anh ta gọi tôi.
"Tiểu Tuyết." Tôi bình tĩnh đứng lại. Anh cười cười: "Anh có thể gọi em như thế không?" Thanh âm nồng hậu đề nghị.
"Tùy anh." Trước khi cùng anh diễn trò, anh cũng không hỏi như thế? Hiện tại mới hỏi, phải chăng đã quá muộn.
Nghe được câu trả lời của tôi, Lạc Thiệu Nông tựa hồ nhẹ nhàng thở ra. "Em chừng nào thì hết giờ làm?"
"Có chuyện gì không?" Tôi hỏi lại anh. Không trả lời vấn đề của anh.
Lạc Thiệu Nông không có trả lời ngay, một lúc sau, mới nói: "Không có gì gấp gáp."
Tôi cảm giác được tâm tình cùa anh thay đổi đột ngột, bởi vì không thấy anh tươi cười.
"Đã như vậy, tôi nghĩ cũng không cần biết tôi khi nào hết giờ làm."
"Phải không?" Ý tứ có một chút thất vọng.
Tôi không để ý đến anh, tiếp tục công việc của tôi.
☆ ☆ ☆
6h30, tôi vội vã thay quần áo, và sau đó ra về. Đi ra khỏi cửa tiệm, phát hiện trời còn đang mưa. Buổi chiều đột nhiên trời mưa to, vốn nghĩ đến thoáng cái liền tạnh, ai ngờ..... Ai ôi! Làm sao bây giờ?
Hôm nay tiệm nhiều người, tôi đã tan tầm muộn nửa giờ, 7h30 còn đi làm gia sư, tuy rằng còn một giờ đồng hồ nữa, nhưng trời mưa khẳng định sẽ kẹt xe. Đi vào trong mượn một chiếc ô được rồi, hi vọng sẽ có.
Đang lúc tôi nghĩ như thế thì một chiếc xe ngừng lại trước mặt tôi. Từ trong xe đi ra chính là Lạc Thiệu Nông.
Anh lấy áo khoác của mình che mưa, bước nhanh đến bên cạnh tôi. "Lên xe, tôi chở em."
"Này....." Tôi đang lo lắng phiền phức anh sao? Anh lại đem tôi kéo lên xe.
Xe chậm rãi chạy.
"Đi đâu?" Anh chuyên tâm lái xe, không khỏi làm tôi biết bao coi trọng.
Tôi trả lời địa chỉ chỗ dạy cho anh.
"Em ở đấy?" Anh vẫn không quay lại nhìn tôi.
Tôi lắc đầu. "Không phải, tôi làm gia sư ở đó."
"Hả? Em làm gia sư?" Anh bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt gặp nhau, trong khoảng thời gian ngắn, tôi không biết làm thế nào cho phải, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cùng anh ta nhìn nhau. Tuy nhiên anh ta có vẻ không hài lòng.
Tôi nhắc nhở anh đang lái xe, phải cẩn thận. "Anh vì sao kinh ngạc như vậy? Sinh viên làm một hai công việc không phải rất bình thường hả?" Tôi cảm thấy anh ngạc nhiên.
"Làm hai công việc, em không mệt?"
"Không sao."
"Em thiếu tiền?" Anh quan tâm hỏi.
"Xem như là vậy." Tôi trả lời qua loa.
Lạc Thiệu Nông tiếp tục hỏi: "Tại sao?"
Tôi bắt đầu khó chịu, anh cũng không phải là gì của tôi, dựa vào cái gì truy hỏi chuyện riêng của tôi? "Tôi nghĩ tôi không cần phải nói cho anh biết." Tôi lạnh lùng nói.
Anh cười ôn nhu nói: "Tức giận sao?"
Tôi không đáp lời.
"Thực sự tức giận?" Anh thừa dịp đèn đỏ anh quay lại nhìn tôi, cũng đem sợi tóc rơi xuống trên trán đằng sau tai.
Tôi đối với hành động thân mật của anh như thế tim đập dồn dập, có chút bối rối, vì không muốn anh phát hiện được tôi thay đổi, tôi nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Đèn xanh, anh đem tầm mắt dời đi, chuyên chú lái xe.
"Em không nói, tôi cũng không miễn cưỡng. Đừng giận tôi, được không?" Anh nói mang theo khẩn cầu.
Tôi vẫn như cũ im lặng. Anh thấy tôi như vậy cũng không nói nữa. Trong xe toàn bộ rơi vào không khí yên tĩnh. Không lâu sau, anh dừng xe ở một cửa hàng tiện lợi, bỏ lại một câu "Chờ anh", đã đi xuống xe chạy vào cửa hàng.
Anh có lẽ muốn mua cái gì đó. Tôi tranh thủ thời gian ngắn ngủi này chợp mắt một chút, tuy rằng vô ích.
Chốc lát, anh mở cửa trở vào, tôi liền mở mắt.
"Tiểu Tuyết, em còn không có ăn bữa tối chứ?" Không đợi tôi trả lời, ánh liền đưa cho tôi một túi đồ. "Tôi mua một ít bánh mỳ cùng thức uống, em ăn đi."
Không ngờ, anh chính là thay tôi chuẩn bị bữa tối, hành động này, làm cho tôi cảm thấy một chút ngọt ngào. Tuy rằng không đáng kể, nhưng làm cho tôi cảm thấy được che chở.
"Vậy còn anh?"
"Tôi không đói bụng, hơn nữa tôi đang lái xe không thể ăn được, em cứ việc ăn trước, không cần để ý tôi." Anh nói.
"Kia, cám ơn anh, tôi sẽ không khách khí." Tôi tùy tiện lấy ra một cái bánh mỳ liền ăn.
"A..." Chỉ trong chốc lát, tôi giải quyết xong một cái bánh mỳ. Đột nhiên, tôi nghĩ đến .....
"Đúng rồi, buổi chiều anh không phải đi rồi, tại sao lại xuất hiện ở trước cửa tiệm?" Tôi hỏi anh.
"Chờ em." Anh lập tức trả lời.
Trái tim của tôi bỏ mất một nhịp! "Chờ tôi?" Có thể nào, anh hỏi tôi khi nào hết giờ làm, là dụng ý này? "Anh biết giờ tôi tan tầm sao?"
"Biết a." Lạc Thiệu Nông đột nhiên quay đầu, nháy mắt mà nói: "Trước khi tôi đi, đã hỏi đồng nghiệp của em." Lại nói tiếp: "Sau đó, tôi ở trong xe chờ em tan tầm."
Thấy bộ dáng buồn cười của anh, tôi phì cười không ngừng. Tôi phát hiện anh có một mặt trẻ con.