Ông Xã Là Giáo Sư

Chương 5

Việc đã đến nước này, tôi nắm rõ được Lạc Thiệu Nông muốn tôi giúp anh ta cái gì, nếu không tôi đây chính là ngu ngốc. Lạc Thiệu Nông muốn tôi đảm nhiệm làm bạn gái của anh ta, để thoát khỏi Cao tiểu thư trước mặt; cũng như trước kia tôi suy đoán sai lầm, cô ấy cũng không phải bạn gái của anh ta.

"Hạ tiểu thư thât xinh đẹp, không biết cùng Thiệu Nông là quan hệ như thế nào?" Cao Dục Đình hỏi thẳng, ánh mắt mang chút địch ý.

"Cô ấy là...." Lạc Thiệu Nông giành trả lời, lại bị tôi chặn lại.

"Cô khẳng định chúng ta đứng ở chỗ này nói chuyện?" Ta nhìn một chút xung quanh, có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm chúng tôi, tựa hồ đang nhìn một vở kịch hay. Mà tôi chán ghét cảm giác như thế.

Họ hiểu rõ ý của tôi, vì thế chúng tôi trở lại chỗ ngồi. Tôi không ngờ về việc thay đổi của những người xung quanh đã trở thành đương sự giả.

Trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, Lạc Thiệu Nông buông tay ở thắt lưng ra, trái tim của tôi nổi dậy một cảm giác mất mác.

"Được rồi, cô có thể trả lời câu hỏi trước của tôi." Cao Dục Đình sốt ruột.

Dưới đáy lòng thở dài, tình yêu dùng là có thể làm cho người ta mất lý trí.

"Tôi nghĩ, vấn đề của cô vẫn là từ Lạc... Ách, từ Thiệu Nông đến nói vẫn tốt hơn." Cuộc đời của tôi vẫn là lần đầu tiên gọi tên một người con trai thế này, từ trước đến giờ đều là ngay cả tên lẫn họ mà gọi.

Cao Dục Đình chuyển tầm nhìn sang Lạc Thiệu Nông.

Lạc Thiệu Nông ở bên cạnh tôi mở miệng: "Tiểu Tuyết là bạn gái của tôi."

Nghe được anh ta gọi tên tôi vô cùng thân thiết, trái tim tôi một chút loạn nhịp.

Cao Dục Đình nghe xong, sắc mặt thay đổi, dường như đã bị đã kích lớn.

"Thật sự?" Cô ấy nhìn về phía tôi, vẫn chưa từ bỏ ý định.

Tôi bất chấp gật đầu.

Cao Dục Đình nhịn không dược nghẹn ngào khóc, chạy ra khỏi nhà ăn.

Lại là một người phụ nữ vì yêu mà đau lòng. Hiện giờ chỉ còn hai người là tôi và Lạc Thiệu Nông.

Lạc Thiệu Nông đứng lên tới trước mặt tôi. "Thực xin lỗi, cũng cám ơn em."

Thái độ của anh ta thành khẩn, làm cho tôi nghĩ tại sao lại giúp đỡ anh ta. Tôi nghĩ chuyện này, vẫn chưa có đáp án.

"Tôi xin lỗi đã kéo em vào chuyện của tôi, cũng thực cảm ơn em giúp tôi." Anh ta lại lần nữa nói.

"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh cũng lời cảm ơn, tôi phải đi." Trực giác tôi cho rằng không cần cùng anh ta có niều dây dưa, gặp gỡ anh ta, tôi đã có nhiều khác thường rồi.

Tôi đứng dậy muốn đi tính hóa đơn, sau đó vừa đi. Không ngờ, anh ta lại gọi tôi. "Chờ một chút, được không?"

Tôi thấy chính là anh ta dùng ánh mắt cầu xin, lúc nhất thời lòng tôi mềm nhũng, lại lần nữa ngồi trở lại chỗ ngồi. "Chuyện gì?"

"Vừa rồi tôi thấy em ở chỗ quầy gọi điện thoại, cho nên nhất thời lòng tôi nghĩ ra một kế, tìm em làm bạn gái của tôi, nhìn cũng không thể làm cho Cao tiểu thư đối với tôi chết tâm, quả nhiên ....." Lạc Thiệu Nông nói đầu đuôi.

"Quả nhiên kế của anh hiệu quả, đúng không?" Tôi tiếp lời anh nói. Thì ra nói ánh mắt nóng rực kia là anh ta.

Anh ta không nỡ mà nở nụ cười. "Sự tình bất đắc dĩ, đối với em làm chút hành động vô lễ, xin em đừng trách."

Làm cho anh ta chiếm tiện nghi, tôi còn có thể thế nào? "Quên đi." Tôi trả lời ngắn gọn.

"Mặc dù nghiêm túc, chúng ta vẫn rất có duyên." Lạc Thiệu Nông cười, so sánh với biểu cảm trước đó, dường như một trời một vực. Có lẽ anh ta rất vui mừng khi giải quyết - một "phiền phức" sao.

Đối với anh ta, tôi không thể phủ định. "Phải không?"

Lạc Thiệu Nông đối với câu trả lời của tôi không quá hài lòng, tôi thấy anh nhíu mày một chút.

"Em bây giờ còn làm việc ở Champs Elysses không?" Anh ta hỏi.

Tôi gật đầu xem như câu trả lời.

Anh ta cười hỏi tôi: "Em đối với mọi người chính là lạnh lùng như thế sao?"

Lạc Thiệu Nông hỏi, làm cho tôi sửng sốt, anh ta là người thứ hai trực tiếp nói với tôi thế này. "Tôi luôn luôn như thế."

"Tôi nghĩ em là dùng sự lạnh lùng để bảo vệ mình, đúng không?" Lạc Thiệu Nông nhìn thẳng vào đáy mắt tôi, anh ta dùng ánh mắt kia tìm tòi nghiên cứu khiến cho lòng tôi hơi luống cuống.

"Tôi không cho là như vậy." Tôi hướng về anh ta phủ nhận.

"Oh?" Nghe ra, anh ta không hề tin tưởng lời nói của tôi. Bất quá, anh ta hiểu được ngừng đúng lúc." Lần trước ở lớp học nhìn thấy em, tôi rất kinh ngạc."

Anh ta nhìn thấy tôi? Thành thực mà nói tôi cũng không khó hiểu Lạc Thiệu Nông nhận ra tôi, dù sao chúng tôi đã từng "hàng ngày gặp mặt", cho dù là ai, cũng sẽ nhận ra tôi, huống chi cũng có gặp qua thời gian dài. Nhưng mà, lần trước tai lớp, nhiều người như vậy, mà tôi lại đứng ở góc khuất, anh ta có thể nhìn thấy tôi cũng xem ra rất lợi hại.

"Bạn học kéo tôi đi dự thính (khóa học phụ), tôi không phải khoa quản trị." Tôi dường như giải thích rõ.

"Thì ra là thế, khó trách sau đó không còn nhìn thấy em nữa, tôi còn tưởng rằng em là sinh viên hư nhảy các lớp học chứ." Lạc Thiệu Nông tựa hồ thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta chú ý đến tôi? Thật sự ngoài ý dự định của tôi.

Tôi hướng về phía anh hỏi thắc mắc đã lâu ở trong lòng tôi: "Tại sao mỗi ngày đúng giờ anh đến tiệm chứ?"

Đôi mắt Lạc Thiệu Nông âm u, khóe miệng cứng lại, cả người mất tự nhiên, giống như tôi không nên hỏi.

"Tôi có thể không trả lời không?" Anh ta nhâm nhi ly cafe vừa đưa tới.

Tôi đúng là không nên hỏi.

"Có thể, đây là quyền lợi của anh." Lạc Thiệu Nông không muốn nói, tôi cũng không có quyền dò xét tâm tư của mỗi người.

Ánh mắt của anh nhìn về phía ngoài cửa sổ, con ngươi trở nên tĩnh mịch, không nói được lời nào. Tôi nghĩ rằng vô tình tôi làm cho anh ta không vui. Trong hoàn cảnh như thế trầm mặc, tôi không muốn sẽ ở lại chỗ này nữa, nên trả lại cho anh ta không gian một mình.

"Anh hẳn là không còn chuyện gì nữa? Tôi phải đi." Tôi lễ phép nói cho anh ta biết.

Anh quay lại nhìn tôi. "Phải không? Em phải đi?"

Tôi gật đầu.

Anh yên lặng nhìn tôi hồi lâu, mới từ trên người lấy ra một danh thϊếp đưa cho tôi. "Có chuyện gì có thể tìm tôi."

"Cảm ơn." Tôi không có nhìn, đã đem danh thϊếp cất kỹ, tôi đứng dậy rời khỏi.

"Hóa đơn của em tôi trả, coi như là cảm ơn em." Lạc Thiệu Nông nói.

"Không cần, tôi tự trả là được rồi, tôi không thích nợ người khác." Tôi chán ghét mắc nợ ai, sẽ làm tôi cảm thấy bị ràng buộc bởi người khác.

Lạc Thiệu Nông tựa hồ không hài lòng câu trả lời của tôi.

"Em chưa hề nợ tôi cái gì, tôi chỉ là muốn bày tỏ tấm lòng của tôi một chút. Hơn nữa không bao nhiêu tiền, em cũng không cần phải canh cánh trong lòng." Lạc Thiệu Nông vẫn thuyết phục tôi.

Tôi không muốn nhiều lời. "Tôi vẫn muốn tự mình trả tiền."

Anh đột nhiên nở nụ cười, tôi nghi hoặc nhìn anh.

Anh ngưng cười, nhìn chằm chằm tôi. "Em thực sự rất đặc biệt."

Đặc biệt? Tôi không hiểu vì sao anh lại nói như vậy.

"Em đã kiên trì như vậy tôi đây cũng chỉ có thể theo ý của em." Lạc Thiệu Nông mỉm cười nói. Tôi không nhiều lời liền đứng dậy rời khỏi.

Không ngờ, tôi cùng anh ta thế nhưng vì nguyên nhân bất ngờ này mà xuất hiện chuyện, tôi thật sự bất ngờ.

☆     ☆     ☆

Buổi trưa, Tâm Đồng lôi kéo tôi đi đến nhà ăn.

"A! Hoàn hảo, giáo sư kết thúc giờ học sớm, nếu không chúng ta tìm không được chỗ ngồi." Tâm Đồng nói xong, lại lôi kéo tôi đi mua cơm.

Mua cơm xong, chúng tôi trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, tôi mở miệng. "Có chuyện gì nói mau đi chứ! Lát nữa mình phải làm việc."

Tâm Đồng bất mãn mà kêu to: "Bạn thật sự rất vô tình a! Mình chỉ muốn cùng bạn ăn cơm trưa mà thôi, xem bạn nói mình dường như là có mục đích gì." Tâm Đồng bỉu môi trách mắng.