Ông Xã Là Giáo Sư

Chương 3

Là đúng là lợi hại, tin tưởng khoa quản trị kinh doanh sau này bỏ học sẽ giảm đi rất nhiều. Nhưng đây hình như cùng khoa Trung văn không có gì liên quan đúng không?

"Bạn sẽ không vì vậy chuyển khoa chứ?" Vì một giáo sư đẹp trai chuyển khoa, buồn cười.

Tâm Đồng nghe xong, bật cười một tiếng.

"Giang Tuyết, biết bạn lâu như vậy, cho tới hôm nay mình mời biết được bạn cũng có tài hài hước." Tâm Đồng tiếp tục cười không ngừng.

"Chuyển khoa? Mình mới không điên khùng như thế. Hơn nữa mình ngay cả giáo sư Lạc Thiệu Nông đẹp trai ấy cũng chưa từng gặp qua, mình làm sao có thể vì anh ta mà chuyển khoa chứ?"

Giáo sư ấy tên là Lạc Thiệu Nông hả? Tên nghe rất được.

"Mình là muốn đi xem nếu anh ta thực sự đẹp trai, mới gọi bạn theo mình đi dự thính (học kỳ phụ) lớp anh ta." Tâm Đồng đem trọng điểm nói ra.

Từ từ đã, Tôi nhớ rõ vừa mới hai khóa kia Tâm Đồng cũng không có đến. Hiện tại, lại muốn đi dự thính lớp khác?

"Tâm Đồng, khóa của giáo sư trong hệ thì cậu không tham gia, lại muốn dự thích khóa khác hệ (ngành)? Nếu để cho giáo sư trong hệ biết, bọn họ làm sao chịu nổi?" Tôi thật sự đáng thương cho các giá sư trong hệ.

Tâm Đồng nghe xong, lập tức ngượng ngùng đỏ mặt, bỉu môi nói: "Ai bảo khóa chúng ta đều sắp xếp một hoặc hai tiết buổi sáng, người ta dậy không được nha."

Tôi lắc đầu. Dù sao, chuyện gì Tâm Đồng đều có lý.

"Quên đi, đây lại không liên quan đến chuyện của mình."

Tâm Đồng sớm biết rằng tôi sẽ không tò mò, cô mừng rỡ vui vẻ.

"Vậy bạn theo mình đi chứ?"

"Không đi." Tôi trực tiếp từ chối cô.

Tâm Đồng ở một bên gấp đến độ oa oa kêu to. Cô tựa hồ đã quên nơi này là thư viện không cho phép ồn ào.

"Tại sao?"

"Vô vị."

"Mặc kệ, bạn phải theo mình đi." Tâm Đồng bắt đầu chơi xấu.

"Bạn tại sao không tự mình đi?" Tôi ung dung hỏi cô.

Nào ngờ, Tâm Đồng ấp úng nói: "Tôi không dám, cho nên ...."

Tôi giúp nàng nói cho hết lời: "Cho nên tìm mình đi cùng để giúp bạn thêm can đảm?"

Tâm Đồng gật đầu.

"Được, mình cùng bạn đi."

Tuy là vô vị, nhưng sau đó sao không cùng đi với cô ấy?

Tâm Đồng tỏ ra khá kinh ngạc: "Ừ, chúng ta đi."

Năm phút sau, chúng tôi đi tới lớp học ngoại khóa của giáo sư Lạc Thiệu Nông.

Quả nhiên đúng như lời Tâm Đồng, lớp có khá nhiều sinh viên, toàn bộ lớp học được chen chúc làm cho chật, thậm chí còn có người đứng học. Vị giáo sư mới tới này, quả nhiên có sức hấp dẫn.

Chỉ vì, chúng tôi đứng ở phía sau cửa bị người che khuất, từ đầu đến cuối không thấy rõ anh ta rốt cuộc bộ dạng như thế nào.

"Giang Tuyết, làm sao bây giờ?" Tâm Đồng khá khẩn trương. Lên lớp đã lâu như vậy, tuy rằng chúng tôi là ngoài hệ (ngành), nhưng không thể nghênh ngang mà đi vào. Huống hồ bị giáo sư phát hiện, vậy cũng rất xấu hổ.

Tâm Đồng nói không sai, tôi cũng không muốn làm cho khoa Trung văn mất mặt, phải nghĩ một biện pháp khác. Ah....... có.

Tôi từ khoảng cách trong đám đông nhìn thấy giáo sư đã chuyển sang viết trên bản đen, vừa đúng lúc này thừa dịp thích ứng nhanh, tôi lôi kéo Tâm Đồng chuồn vào lớp học, nhanh chóng tìm một vị trí đứng, tương đối nhanh nhẹn.

Tuy rằng vẫn khiến cho mấy sinh viên khác chú ý, bất quá mọi người cũng chẳng để ý hành động của chúng tôi. Dẫu sao, sự tình không liên quan đến họ.

Tôi tin tưởng khi giáo sư quay đầu lại, cũng sẽ không phát hiện lớp học hơn hai người. Bởi vì người nhiều như vậy, chúng tôi lại đứng ở phía sau, anh ta khẳng định sẽ không phát hiện.

Chẳng qua, hình dáng của giáo sư trên bục, lại làm tôi cảm thấy quen thuộc.

Giáo sư trình bày bài giảng trên bảng xong, xoay người lại. Gương mặt quen thuộc kia, làm cho tôi kinh ngạc.

Là anh ta!

Là người đàn ông mỗi ngày đúng giờ đến đại lộ Champs Elysees.

☆     ☆     ☆

Không nghĩ rằng tôi sẽ gặp anh ở bên ngoài, nhưng trong khuôn viên nhà trường. Ách, cũng là anh ta.

Thật ra, đã có mười ngày anh ta không có đến đại lộ Champs Elysees.

Không phải tôi tính toán ngày, mà là Lý Tình họ.

Từ ngày đầu tiên anh ta không tới, Lý Tình cùng Chỉ Lăng liền tính toán thời gian. Mỗi khi đến 2h30, các chị ấy liền chờ đợi hình bóng của anh ta, nhưng mỗi ngày đều thất vọng, thậm chí các chị ấy còn phỏng đoán nguyên nhân anh ta không tới.

Có lẽ, tôi sẽ nói cho các chị ấy anh ta đang ở trường tôi dạy để cho họ chút tin tức, các chị ấy sẽ thật cao hứng; điều kiện đầu tiên là, các chị ấy sẽ không rước lấy phiền toái cho tôi mới được. Tôi cũng không quên, các chị ấy muô2n tôi cùng anh ta cột dây tơ hồng đâu!

"Giang Tuyết, anh ta rất đẹp trai, đúng không?" Tâm Đồng hưng phấn mở miệng kéo tâm tư của tôi trở lại.

Tôi gật đầu, tỏ vẻ trả lời.

Tôi nên nói cho Tâm Đồng biết tôi sớm gặp anh ta không? Không, tôi không muốn bị Tâm Đồng quấn quýt lấy truy hỏi đến cùng, huống chi, sớm gặp qua anh ta thì làm sao? Sẽ không thay đổi bất cứ chuyện gì.

Nhìn anh ta đang ở trên bục giảng giải thích chương trình học, đều nhẹ nhàng, mang theo nụ cười ôn nhu, làm cho người ta hớn hở. Tôi không hiểu những gì anh ta giảng dạy, nhưng có vẻ do phản ứng của các sinh viên, phương thức giảng dạy của anh ta được hoan nghênh.

Bỗng nhiên, ánh mắt anh ta quét về phía tôi đứng, tôi khẽ run.

Tôi thầm mắng mình hoảng hốt như vậy để làm chi? Tôi cũng không phải làm chuyện gì mất mặt, hà tấ sợ anh ta phát hiện ra tôi đến? Vì vậy, ánh mắt của tôi vẫn như cũ bình tĩnh nhìn anh ta, không hề né tránh.

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của Lạc Thiệu Nông dừng lại nhìn tôi trong chốc lát, sau đó chuyển hướng nhìn chỗ khác. Tôi cảm thấy ánh mắt Lạc Thiệu Nông nhìn tôi như muốn tìm tòi, cho dù nét mặt cũng không khác thường. Có lẽ, tôi đã nghĩ nhiều.

Còn lại nửa bài học, thoáng cái liền trôi qua.

Tôi và Tâm Đồng đi ra khỏi lớp học, thì có rất nhiều sinh viên vây quanh Lạc Thiệu Nông hỏi một chút đề tài, nhưng nữ sinh chiếm đa số. Đương nhiên, có ý dụng khác.

Tâm Đồng vì cảm ơn tôi đi cùng cô ấy chuyến này, mời tôi ăn cơm trưa.

"Giang Tuyết, bạn có nghĩ rằng nếu Giáo sư Lạc làm giáo viên bên khoa Trung văn, thì thật là tốt?" Tâm Đông ăn hết phần cơm, liến lập tức hỏi tôi.

"Trên thực tế không đúng." Tôi nhẫn tâm phá ảo tưởng cùa cô ấy.

Tâm Đồng bất mãn: "Tôi nghĩ một chút cũng không được hả? Hơn nữa, bạn phụ họa một chút, cũng sẽ không mất một miếng thịt." Tôi cười nhạt không nói.

"Bạn nha, mỗi khi như vậy đều sẽ đổ nước lạnh lên mình, may là trái tim của mình đủ mạnh, nếu không, không biết bị bạn làm tức chết bao nhiêu lần" Tâm Đồng oán hận tôi.

Thực ra, tôi cũng không phải là cố tình, chỉ là tôi tương đối thực tế mà thôi. Bất quá, Tâm Đồng có loại bằng hữu này, là phiền cho cô ấy.

"Bạn sớm nên biết đến, tôi chính là như thế, không cách nào thay đổi." Đối với Tâm Đồng, tôi chỉ có thề nói xin lỗi.

Tâm Đồng thở dài. "Quên đi, ai bảo mình kết giao bạn làm bạn bè, có thể kiếp trước mắc nợ bạn." Tâm Đồng nói, tôi cười khổ mà chống đỡ.

"Có điều....." Gương mặt Tâm Đồng sáng lên, tôi chờ đợi câu sau của cô ấy.

Tâm Đồng tràn ngập hưng phấn nói: "Giáo sư Lạc thực sự không phải. Không nói bộ dạng đẹp trai, thanh âm dễ nghe, phương thức giảng bài lại sống động lý thú, khó trách mọi người chen chúc trong lớp học." Tâm Đồng ánh mắt tràn đầy sự kính trọng Lạc Thiếu Nông.

Tôi buồn cười nói: "Có khoa trương quá không?"

Tâm Đồng liếc mắt tôi, lại nói: "Thật không biết, Giáo sư Lạc có bạn gái hay không? Làm bạn gái anh ta nhất định rất hạnh phúc."

Bạn gái? Phút chốc, trong đầu tôi hiên ra khuôn mặt anh ta có chứa một chút u buồn.

"Cũng có thể, anh ta đã lập gia đình."