Ông Xã Là Giáo Sư

Chương 27

"Ai cũng không ngờ tới Tống Thiến sẽ gả cho người khác." Nói những lời này chính là Lâm Giao Hạo, anh ta nói xong đồng thời đúng lúc tôi trở lại vị trí ngồi.

Mọi người thấy tôi liền im lặng không hề nói tiếp, chắc là kiêng nể tôi.

"Làm sao em đến, các anh không nói chuyện? Như thế sẽ làm em cho là bị mọi người chán ghét." Tôi cười cười, thử dịu đi bầu không khí.

Anh tiếp nhận ly nước ở trên tay tôi, cười nói: "Đúng vậy, mọi người muốn nói cái gì thì cứ nói, đừng làm cho Tiểu Tuyết hiểu lầm."

Không ai dám mở miệng nói chuyện về Tống Thiến, điều này làm cho tôi thất vọng. Thẳng thắn nói chuyện, tôi muốn biết thời gian đó Lạc thích Tống Thiến là như thế nào thôi.

"Thực ra, vài ngày nữa Tống Thiến sẽ trở về đây." Một người nữ lên tiếng.

"A, Tiểu Quân làm sao em biết?"

"Ác, Tôi nhớ rồi." Phùng Tử Minh bỗng nhiên tỉnh ngộ. "Tiểu Quân và Tống Thiến là học tỷ, hai người vẫn còn liên lạc sao?"

"Ừ. Cô ấy kết hôn không bao lâu thì theo chồng đến Mĩ. Hai ngày trước cô ấy gọi điện nói với tôi tuần sau sẽ về một chuyến."

"Trở về thăm gia đình sao?" Lạc mở miệng hỏi.

Lòng tôi nghĩ, anh là đứng trên lập trường "bạn bè" mà hỏi.

"Ách.....Tôi không rõ lắm." Cô ấy úp úp mở mở nói.

Toi đoán lần này Tống Thiền trở về tất nhiên có nội tình bên trong, nếu không cô ấy sẽ không nói qua loa như vậy.

"Vậy sao?" Anh tiếp tục hỏi.

Tất cả mọi người đột ngột nói chủ đề khác, "Tống Thiến" thật giống như mọi người tán dóc một chút về tin đồn.

Tôi chăm chú nhìn anh.

"Làm sao vậy?" Anh hỏi tôi.

Tôi lắc đầu. Tôi chỉ là biết trái tim tôi đang rất hoảng loạn, có lẽ là nhắc tới chuyện Tống Thiến, cho nên tôi muốn nhìn thấy anh để loại bỏ bất an này.

"Đợi một chút nữa, chúng ta về nhà." Anh cười nói.

Nụ cười của anh làm cho lòng tôi ấm áp. "Được."

☆     ☆     ☆

Buổi sáng tỉnh dậy đã chín giờ hơn, Lạc đã đi lên trường. Gần đây, tôi ăn nhiều hơn và ngủ cũng nhiều, cả người mệt mỏi.

Tôi xuống giường rửa mặt, sau đó xuống lầu chuẩn bị ăn điểm tâm.

Mở tủ lạnh ra nhìn thấy rỗng tuếch, ngay cả trừng cũng không có, tôi nghĩ chỉ có thể ăn một vài miếng bánh mì còn thừa trên bàn. Đột nhiên tôi chợt cảm thấy tôi không có làm tốt công việc của một người vợ, không giúp chồng chuẩn bị bữa ăn sáng, ngay cả tủ lạnh cũng không chú ý tới.

Đi mua một chút đồ ăn là được rồi, dù sao hôm nay tôi cũng không có giờ học. Sau khi quyết tâm, tôi rất nhanh mà ăn xong bữa sáng, thay quần áo, sau đó đi ra ngoài.

Vừa bước ra cửa, liền gặp gỡ hàng xóm bên cạnh nhà chính là Lý Thái Thái, còn đang dắt theo một đứa trẻ.

"Cô Lạc đây đúng không, thật khó gặp nha!" Lý Thái Thái hướng về phía tôi lên tiếng gọi.

Khó gặp? Khi đi vứt rác, không phải vẫn tình cờ gặp? Có thể là bà ấy đề cập đến ngoài thời gian đi vứt rác. Tôi suy đoán như thế.

"Chào cô, Lý Thái Thái." Tôi gật đầu chào.

"Cháu muốn đi đâu thế?" Cô cười khanh khách mà hỏi.

"Không có gì, chỉ là muốn đi siêu thị mua vài thứ."

Lý Thái Thái hưng phấn nói: "Đứng lúc, cô cũng muốn đi siêu thị, vậy cùng đi được rồi."

"Vâng." Tôi không cần nghĩ ngợi mà đáp ứng.

Tôi muốn hòa thuận với hàng xóm của mình. Vì vậy tôi cùng cô ấy đi siêu thị. Đương nhiên còn thêm đứa con của cô ấy.

Đi đến siêu thị Lý Thái Thái muốn đẩy xe, tôi ngăn cô ấy lại.

"Lý Thái Thái, cô mang theo đứa bé còn muốn đẩy xe, có chút không thuận tiện, cô xài chung xe với cháu là được rồi, tình tiền sẽ chia ra tính."

"Được." Lý Thái Thái cười đáp. "Cô Lạc, cô thật tốt."

"Cô đừng nói vậy."

Chúng tôi chậm rãi chọn lựa đồ.

"Cô Lạc."

"Chuyện gì?" Tôi đang kiểm tra hạn sử dụng của món đồ.

"Tôi cảm thấy cô và Lạc tiên sinh thật là trai tài gái sắc nha, thực sự rất đẹp đôi a!" Lý Thái Thái che miệng cười.

Đối với khen ngợi của cô, tôi chỉ quay lại mỉm cười, không nói gì thêm.

"Tôi nói cho cô nghe, khi Lạc tiên sinh còn độc thân, ở trong khi có rất nhiều người muốn giúp anh làm mai nha!"

"Oh!" Tôi ngước lên nhìn về phía cô ấy.

"Nhưng có điều, Lạc tiên sinh đẹp trai không nói, mà còn là giáo sư đại học, thu thập ổn định, chỉ cần như thế đã đủ hấp dẫn rất nhiều cô gái." Lý Thái Thái vẫn cười nói.

Tôi chú ý nghe, không ngờ anh ở trường học được rất nhiều sinh viên yêu mến, ở trong khu cũng được nhiều sự mến mộ thế. Được nhiều người yêu quý như thế này, cũng là chồng của tôi, tôi có nên đắc ý không?

"Vậy khi anh kết hôn, không phải làm tan nát cõi lòng những cô gái đó sao?" Tôi lấy một bình sữa dặt vào xe đẩy rồi tiếp tục đi về phía trước.

"Cũng có thể là như vậy!" Lý Thái Thái cũng thả một bình sữa vào trong xe. "Cho nên tôi nói cô thật may mắn khi gả cho Lạc tiên sinh."

Tôi cũng đặt một nhánh jăm - bông, chuẩn bị cơm chiên cho bữa trưa.

"Mẹ mẹ! Con muốn nua thật nhiều Yakult." Đồng Ngôn chen vào nói.

Lý Thái Thái ngồi xổm xuống, nhìn vào đứa con của cô ấy nói: "Con muốn mua thật nhiều Yakult hả?"

Đứa trẻ gật đầu một cái.

"Được, mẹ mua cho con." Lý Thái Thái đứng lên đi lấy.

"Lý Thái Thái, con của cô bao nhiêu tuổi rồi?" Bộ dạng thật đáng yêu nha.

"Sáu tuổi." Nói đến đứa bé, trên mặt Lý Thái Thái tràn đầy tình thương.

"Nó thật là ngoan." Trên đường đi, cũng không ầm ĩ, không quậy phá.

"Đó là cô chưa thấy được thời điểm nó quậy phá, cô sẽ bị nó trêu tức gần chết, sẽ không nói nó ngoan nữa." Nhìn nét mặt của Lý Thái Thái, đối với đứa bé đúng là vừa hận vừa yêu.

Đứa con đối với cha mẹ mà nói, vĩnh viễn là hạnh phúc nhất.

Tôi nhìn đứa bé đáng yêu. "Mang thai đứa bé rất khó khăn sao?"

"Đúng vậy, rất khó khăn nhưng cũng rất hạnh phúc." Lý Thái Thái cười nói.

Làm mẹ thật không dễ dàng!

"Cô Lạc, cô và Lạc tiên sinh định khi nào sinh em bé?"

"Chúng tôi định một vài năm nữa."

"Cũng đúng. Hai người vẫn còn trẻ, chuyện này không vội, vẫn là thế giới của hai người tốt hơn. Sau khi có con, cuộc sống sẽ không thoải mái như bây giờ." Lý Thái Thái nói.

Không muốn nói tiếp vấn đề này, tôi dời sự chú ý của cô.

"Lý Thái Thái, cô còn muốn mua thêm gì nữa không? Chúng ta đến khu khác xem."

"Được."

Hơn một giờ sau, chúng tôi vất vả xách bao to bao nhỏ về nhà.

Buổi tối, tôi nói cho anh biết chuyện này.

Anh cười đắc ý. "Không ngờ, anh đây thật là hấp dẫn nha."

Tôi mắng anh một câu: "Chảnh chọe."

Tuần kỳ nghỉ thật tuyệt vời, Lạc đưa tôi đến Dương Minh Sơn tham quan một chút.

Ngồi trên xe, ngắm cảnh vật thiên nhiên, tâm tình tôi rộng mở rất nhiều.

"A! Vẫn là bầu không khí thiên nhiên dễ chịu nhất." Tôi ca ngợi một tiếng.

Anh khóa cửa xe, đi tới nắm tay tôi.

"Đúng vậy a, thỉnh thoảng chúng ta cũng phải ra ngoài một chút." Anh dắt tôi đi đến đỉnh ngọn núi. Dọc đường đi, chúng tôi thưởng thức phong cảnh, bước chậm trên con đường mòn trên núi.

"A thật là đáng tiếc! Chúng ta bỏ lỡ mùa hoa, không thể nhìn thấy trăm hoa đua nở." Tôi thấp giọng oán hận.

Lễ hội hoa Dương Minh Sơn là vào tháng hai và đầu tháng tư.

"Khó trách hôm nay ít người, thì ra là lễ hội hoa vừa kết thúc." Anh trước sau như một vẫn cười.

"Lễ hội hoa vừa qua, chúng ta chỉ có thể thưởng thức một đống xác hoa rơi trên đất." Tôi có chút tiếc nuối, có thể đến đây sớm một chút là tốt rồi.

"Như vậy cũng không sai! Em không cảm thấy như thế này có một chút vẻ đẹp thê lương sao?" Anh đưa ra một cái nhìn khác.