Ông Xã Là Giáo Sư

Chương 1

Thời tiết giữa mùa hè, Đài Loan tựa như một cái lò lửa lớn, nhiệt độ cao thật đáng sợ. Hơi di chuyển một chút, lập tức mồ hôi đàm đìa nhễ nhại, cơ thể sẽ rất dính. Tôi ghét cái cảm giác dinh dính này, thật là khó chịu. Vì vậy tôi không thích mùa hè.

Lấy chìa khóa ra, mở cửa vào nhà, việc đầu tiên là mở máy lạnh. Wow! Thực sự mát mẻ, loại bỏ một nửa cái cảm giác nóng. Tôi phải cảm ơn người phát minh ra máy điều hòa, ông đã đem lại hạnh phúc cho rất nhiều người.

Ném ba lô qua một bên, tôi nằm lên giường, tận hưởng giây phút thoải mái này.

Tôi bị mắc kẹt trong kỳ thi thảm khốc cuối kỳ, và cuối cùng trong chục phút trước mọi thứ đã kết thúc. Tôi không giống những học sinh khác, mỗi lần kỳ thi kết thúc liền hẹn bạn tốt ba năm tụ tập, đi ra ngoài chơi ăn uống vui vẻ cả buổi, đây không phải là tính cách của tôi. Tôi phải làm chính là bù lại những ngày thiếu ngủ nghiêm trọng. Quầng thâm ở vành mắt khiến tôi như con gấu trúc giống như đang kháng nghị tôi, đây là kết quả của những ngày nhồi nhét ôn thi, nước đến chân mới nhảy. Tuy nhiên thời gian tới tôi vẫn sẽ phải như vậy, vì vậy cuộc kháng nghị không hiệu quả.

Ngẫm lại, tôi đến thành phố đã ba năm.

Lúc mới đến thành phố, đập vào mắt tôi là những tòa nhà cao tầng và tốc độ nhanh chóng của cuộc sống. Tôi cảm thấy thành phố này hoàn toàn xa lạ với tôi. Ở tại nơi ồn ào chộn rộn này, tôi lo sợ rằng tôi sẽ bị chìm ngập, vì vậy tôi muốn lản tránh trong nhà.

Nhưng tôi không thể

Tôi đã chờ đợi một thời gian dài, để thoát khỏi nhà, sau lại có thể vì điểm này mà thất bại vô ích? Vì vậy, tôi đã cố gắng chấp nhận, cố gắng loại bỏ thói quen, thời gian liền thấm thoát trôi qua. Ba năm, cũng không đủ để ảnh hưởng hoặc thay đổi ý nghĩ của tôi.

Ngôi nhà đó, không có chỗ cho sự tồn tại của tôi.

Năm ấy khi tôi bốn tuổi, mẹ của tôi đã chết vì bệnh tật. Để chăm sóc tôi, cha đã cố gắng kiếm tiền cho tôi ăn học, nhưng tôi muốn không phải cái này.... Tôi muốn là sự ấm áp của gia đình.

Khi học tiểu học, tôi chỉ có một mình, mỗi ngày tan học về nhà, chào đón tôi là một căn nhà trống vắng.

Trong một ngày, thời gian gặp mặt cha không đến năm giờ. Trách nhiệm của cha tôi chính là cho tôi tiền sinh hoạt và ký tên trên bảng điểm. Ngày lễ của cha, là ngày hạnh phúc nhất của tôi, bởi vì ít nhất tôi có thể nói vài lời với cha, thỉnh thoảng cha gật đầu đồng ý đưa tôi ra ngoài chơi.

Tôi không oán hận cha, bởi vì tôi biết cha nỗ lực vì tôi, nên tôi cũng cố gắng làm con ngoan để cha không phải lo lắng. Hai cha con chúng tôi vẫn sống nương tựa lẫn nhau, cho đến khi người phụ nữ kia xuất hiện.

Ngày đầu tiên của năm đó, một ngày, cha đưa một người phụ nữ trở về.

Vừa vào cửa. Tôi liền nhìn thấy cha và người phụ nữ kia ôm nhau, thấy tôi trở về mới hoảng loạn tách ra. Không đợi tôi mở miệng, cha liền lập tức nói: "Tiểu Tuyết, lại đây gặp gỡ dì Kỉ".

Mặc dù có nghi ngờ trong lòng, nhưng tôi không thể không lễ phép. Tôi nhu thuận chào dì. Kỷ Uyển Linh - tên của người phụ nữ đó, dì đến gặp tôi và nói: "Tiểu Tuyết đúng không? Ba của con thường nhắc tới con nha! Anh ấy nói với dì rằng con vô cùng xinh đẹp, hiện tại vừa thấy quả nhiên là thật sự."

Tôi không cảm ơn sự khen ngợi của dì đối với tôi, chỉ là yên lặng nhìn dì.

Ngũ quan của dì xinh xắn, cái nhìn tinh tế, có một khí chất quý phái.

Chỉ cần lắng nghe lời nói của dì, liền thấy mối quan hệ của cha và dì ấy dường như không bình thường? Tôi đoán vậy.

Tại thời điểm này, cha khẳng định suy đoán của tôi là đúng.

"Tiểu Tuyết, cha và dì Kỉ muốn kết hôn."

Khối bom màu đỏ lớn như vậy không hề báo động trước liền ném về phía tôi, và người ném dĩ nhiên là người cha thân yêu nhất của tôi? Trái tim tôi tại thời điểm đó như bị vỡ nát.

"Vậy sao?" Đầu óc của tôi rất hỗn loạn, chỉ nói ra hai chữ này.

"Đột nhiên nói cho con biết, là lỗi của chúng ta, hy vọng con sẽ hiểu." Ánh mắt của cha ở trên người tôi.

Tôi nhìn cha mình, lại nhìn Kỉ Uyển Linh, ánh mắt băn khoăn nhìn hai người. Tôi không còn cách nào tiếp thu bất ngờ của cha dành cho tôi, thậm chí oán hận cha vì sao quyết định kết hôn, cuối cùng mới cho tôi biết sự tồn tại của người phụ nữ đó, chẳng lẽ tôi là người ngoài sao?

Tôi biết bọn họ đang chờ tôi, chờ câu trả lời của tôi.

"Chúc mừng." Cha và cô ta rõ ràng đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng - "Tôi sẽ không kêu dì là mẹ, con nghĩ hẳn là hai người có thể hiểu." Mẹ của tôi chỉ có một, tôi sẽ không nhận người khác là mẹ.

"Tiểu Tuyết, không sao, cha và dì không bắt buộc con." Cha nói.

Dì Kỉ ở một bên cũng mở miệng nói: "Chỉ cần con có thể chấp nhận dì là tốt rồi, xưng hô dì chẳng sao. Cảm ơn con, Tiểu Tuyết."

Đột nhiên, tôi cảm thấy dường như tôi đã làm được một việc tốt.

Từ nay về sau, cuộc sống của hai người đã gia nhập thêm một người khác.

Mỗi ngày trôi qua cũng không có nhiều thay đổi, chỉ là ba bữa không cần ăn ở ngoài, tôi và cha đúng giờ về nhà ăn cơm như thế mà thôi. Tôi vẫn một mình cô độc, trong lúc đó tôi cùng vời dì Kỉ duy trì lễ nghi cơ bản.

Có lẽ quen với việc độc lập từ nhỏ, theo cách nói tiêu cực là tôi đã quen nếp sống một mình. Tôi không muốn có quá nhiều tiếp xúc với mọi người. Tôi biết dì Kỉ muốn quan tâm tôi nhiều hơn một chút, nhưng tôi thực sự không cần.

Một năm sau, hy vọng của tôi trở thành sự thật. Dì Kỉ đã sinh một đứa con trai cho cha tôi và tôi có nhiều hơn một đứa em trai. Bây giờ sự quan tâm và chăm sóc của họ đều ở trên người em bé. Mà tôi, càng trở nên trầm mặc.

Ở trường Trung học, tôi bị áp lực thi đỗ làm cho không thở nổi. Tôi càng lúc càng cảm thấy không hợp với gia đình. Khi bọn họ mang theo cục cưng ở công viên chơi đùa, tôi lại ở trên trường học phụ đạo nhàm chán. Buổi tối, sau khi kết thúc học bổ túc trở về đến nhà, nhìn thấy một nhà ba người hòa thuận vui vẻ. Tôi bắt đầu biết rằng ngôi nhà này không cần sự hiện diện của tôi. Vì vậy, tôi quyết định muốn chạy trốn.

Tôi cố gắng chăm chỉ đọc sách hoc bài, hy vọng có thể đậu đại học, để nắm bắt cơ hội này, và sau đó ra khỏi ngôi nhà này. Kết quả là, tôi đã làm được.

Ba năm, tôi ít khi liên hệ với gia đình, số lần về nhà có thể đếm trên đầu ngón tay. Tôi thậm chí không nhớ rõ em trai của tôi thế nào.

Quên đi, đừng nghĩ. Bây giờ điều quan trọng nhất là nhanh ngủ một giấc, ngày mai bắt đầu tìm một công việc để làm. Bởi vì nghỉ hè, công việc dạy kèm không cần làm, vì vậy tôi phải tìm một công việc khác.

Sau khi quyết định như vậy, tôi từ từ đi vào giấc ngủ.

☆     ☆     ☆

"Champs Elysees", địa điểm công việc mới của tôi, một quán cà phê.

Tôi làm việc tại đây đã hơn nửa tháng, đồng nghiệp của tôi ở đây khá tốt với tôi, sẵn sàng dạy cho tôi, cho nên tôi rất nhanh có thể hòa nhập. Công việc chính của tôi là giúp khách gọi món, thanh toán cho khách, rửa bát chén những điều này khá dễ dàng.

Vào hai giờ chiều, mặt trời như một quả cầu lửa treo trên bầu trời, thời tiết khá nóng.

Tại thời điểm này, các cửa hàng không có nhiều khách, tôi và hai đồng nghiệp khác được nghỉ một lát.

"A Tình, bạn đoán hôm nay người kia có tới hay không?" Câu hỏi người khác, một đồng nghiệp của tôi - Phương Chỉ Lăng, được hỏi đương nhiên là một người đồng sự khác, cô ấy tên là Lý Tình.

"Hẳn là sẽ không. Mỗi ngày, hắn không phải đều đúng giờ đến báo danh sao?" Lý Tình ngược lại hỏi tôi: "Giang Tuyết, bạn nghĩ sao?"

Họ đang nói về "Người kia" chính là một người đàn ông. Bắt đầu từ mười ngày trước, người đàn ông này mỗi ngày đúng giờ vào lúc 2h30 sẽ đến, vị trí ngồi là góc cửa sổ, tùy ý chọn một thức uống, liền như thế ngồi hai giờ đồng hồ mới rời đi. Hình thức này lặp đi lặp lại mỗi ngày, đã được mười ngày.