Cưng Vợ Điên Cuồng (Sủng Thê Cuồng Ma)

Chương 16: Giải Trí Tần Ý.

Edit : Qideasgroup7th

Beta: Jane

Không gian nhỏ hẹp sáng ngời, nơi nơi tràn ngập hương vị trên người Phong Khiển.

Không phải mùi nước hoa, là hương vị sữa tắm trộn lẫn với mùi dầu gội, còn có một tia hương khí thiếu nữ độc hữu, phi thường dễ chịu.

Tô Tần đi đến phía sau nàng : "Để tôi xem."

Bộ nội y vận động này là quai bắt chéo, đích xác có một chút khó khăn, Tô Tần kiên nhẫn điều chỉnh giúp Tiêu Phong Khiển, ngay lúc bàn tay lạnh lẽo rơi ở trên bả vai nàng, Tô Tần rõ ràng cảm nhận được thân thể Tiêu Phong Khiển cứng đờ:

"Thật có lỗi, tay của tôi rất lạnh."

Tô Tần tay chân lạnh lẽo quanh năm, bác sĩ nói khí huyết không đủ, nhưng Viên Ngọc nói đây là biểu hiện điển hình của người không có ai thương.

Tô Tần tưởng rằng bản thân làm Tiêu Phong Khiển bị lạnh, Tiêu Phong Khiển cuối đầu cắn môi, đỏ mặt đến lợi hại hơn.

Chuyện này nếu đặt ở khoảng thời gian trước kia.

Tô Tần khẳng định cảm thấy đây là chuyện bình thường.

Bất quá là Tiểu cô nương thẹn thùng, ngượng ngùng.

Ở trong lòng cô, Phong Khiển chính là muội muội của mình, chính là một đứa trẻ.

Nhưng từ ngày hôm đó, nhìn thấy nàng và Trương Tuệ cùng một chỗ, Tô Tần trong lòng đã có biến hóa.

Phong Khiển còn được gán thêm một loại nhãn mác khác.

Nàng rất có có thể là người thích con gái.

Tiếp xúc với đồng tính, có lẽ không giống như là người bình thường, cô vẫn cần chú ý.

Cảm giác thân thể nàng cứng ngắc, Tô Tần tận lực không chạm vào da thịt nàng:

"Có chút lớn."

Tiêu Phong Khiển nguyên bản còn cúi đầu, vừa nghe lời này lập tức ngẩng đầu:

"Mỗi kiểu size khác nhau."

Tô Tần nhìn thấy nàng thành thật như vậy, không khỏi mỉm cười:

"Được rồi."

Đem nội y mặc giúp, Tô Tần đang muốn đi ra ngoài, cũng không nghĩ tới rằng Tiêu Phong Khiển lập tức quay đầu, đối diện cô:

"Loại này khó mặc ghê."

Tô Tần chợt một phen nhìn đến Tiêu Phong Khiển chỉ mặc một bộ nội y vô tư như vậy đứng ở trước mặt cô, liền giật mình.

Phong Khiển đã trưởng thành, dáng người bộc phát tiêu trí, kỳ thật ở trong mắt Tô Tần, nàng không nên rối rắm chính mình cuối cùng là B hay là C, thế nào cũng đều rất đẹp. Bờ vai mượt mà trắng mịn như trân châu của nàng lộ ra, dáng người lả lướt lồi lõm rõ ràng, hai cánh tay thon dài trắng noãn như ngó sen, tự tự nhiên nhiên thùy ở bên eo, tóc dài như suối xuôi ở sau người, quả nhiên là đóa sen giữa hồ nước trong, tạo tác của thiên nhiên, cực kỳ xinh đẹp.

Có chút không được tự nhiên, Tô Tần nghiêng đầu:

"Đi thôi."

Thời gian trôi qua cũng không sai biệt lắm.

Dựa theo kiên nhẫn của Trương Tuệ, sợ là đã sớm rời khỏi.

Thực đáng tiếc, Tô Tần khinh thường Trương Tuệ một lòng thành kính chi tâm 'vì tri thức mà hướng về phía trước'.

Trương Tuệ vẫn là cố chấp gửi tin nhắn cho Tiêu Phong Khiển.

-- hôm nay dù đợi đến hừng đông, chị cũng phải chờ đến lúc em trở về.

Tiêu Phong Khiển nhìn đến tin nhắn có chút tự trách, Tô Tần đang lái xe nhìn đường trước mặt, đột nhiên nói:

"Bốn năm đại học, nhìn thì thấy dài lâu, đi qua đi kỳ thật rất ngắn, em phải có kế hoạch cuộc sống thỏa đáng, mới có thể không lãng phí bốn năm quan trọng này."

Tiêu Phong Khiển cúi đầu.

Nàng nhớ tới Tô Tần mấy ngày hôm trước mới nói:

-- Phong Khiển, không cần đem chính mình bức gắt gao như vậy, người này cả đời, không cần nơi nơi đều phải cường, thanh xuân chỉ có trước mắt.

Nữ nhân quả nhiên hay thay đổi.

Bất quá càng như này, liền đại biểu Tô Tần càng là quan tâm chính mình.

Tiêu Phong Khiển cảm thấy rằng chính mình giống như là một hài tử xấu xa trốn trong góc phòng âm u mà liếʍ trộm kẹo, lợi dụng sự để ý cùng quan tâm của Tô Tần, từng bước tham dò điểm mấu chốt của cô.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu:

"Tôi đã biết, bốn năm này, tôi nhất định sẽ tận dụng thật tốt."

Phong Khiển như thế nào từ sơn thôn từng bước đi tới, Tô Tần đều rõ ràng hơn so với bất kỳ ai.

Nhưng càng như thế này, cô lại càng thêm lo lắng.

Khống chế bản thân, tự giác ngộ, tự chủ, Tiêu Phong Khiển đích xác là cường đại hơn nhiều so với bạn cùng lứa tuổi, nhưng nàng dù sao cũng là một hài tử mới vừa tròn mười tám tuổi, đối với nơi phồn hoa này còn có rất nhiều vô định cùng khát khao, như thế này lại càng dễ dàng bị chuyện mới mẻ thu hút, rơi vào con đường cực đoan và sai trái.

Nói đã nói xong, lần này Tô Tần không trì hoãn thời gian nữa, xe chạy rất nhanh, mới vừa đến trường học, hai người liền thấy Trương Tuệ, Tiêu Phong Khiển muốn cười lại không đành lòng.

Lúc này, Trương Tuệ đang xen lẫn trong một đám tân sinh đại học năm nhất, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, thành thục quyến rũ, nhưng cố tình phải làm ra biểu tình thanh xuân kiểu "Nhà người ta cũng là học sinh". Mấy học sinh bên cạnh đều kinh ngạc nhìn Trương Tuệ, đi đặc biệt nhanh, không dám cùng nhập bọn.

" Tuệ tỷ bao nhiêu tuổi rồi?"

Tiêu Phong Khiển thuận miệng hỏi, thật sự là một người tính cách giống như tiểu hài nhi.

Tô Tần đạm đạm :

"Em không biết sao?"

Tiêu Phong Khiển quay đầu nhìn đến Tô Tần.

Trong lòng nàng muốn cười.

Nàng cảm thấy rằng A Tần có đôi khi cũng như là tiểu hài tử.

Tô Tần:

"Cô ấy lớn hơn em sáu tuổi."

"A, trẻ tuổi như vậy."

Tiêu Phong Khiển nhìn thấy bộ dáng Trương Tuệ còn tưởng rằng sắp ba mươi, chủ yếu là do Trương Tuệ luôn trang điểm quá đậm, cũng khó trách, giới giải trí mà, tuổi đều khá trẻ.

Tô Tần không nói chuyện, đỗ xe xong, trước lúc xuống xe, Tiêu Phong Khiển nhìn đến Tô Tần:

"Cám ơn."

Giờ này cô trở về, tuy rằng không kẹt xe, nhưng khẳng định là hơn mười giờ mới có thể về nhà.

Tô Tần:

"Không cần khách khí."

Sau đó tắt máy, cũng theo xuống xe.

Tiêu Phong Khiển:......

Nữ nhân này một khi bá đạo lên, không ai làm gì được.

Trương Tuệ rốt cuộc cũng nhìn thấy Tiêu Phong Khiển, hưng phấn đi đến:

"Phong Khiển, đói chết tỷ tỷ, em đi đâu vậy, em --"

Bởi vì đến trường học, cô trang điểm nhạt một ít, chính là bây giờ đã là mùa thu, nàng còn mặc váy ngắn tới đầu gối, giày cao gót, tóc xoăn lọn lớn, này nếu ở Bắc Ảnh còn rất bình thường, thế nhưng ở đây dù sao cũng là Bắc Đại a, cùng hoàn cảnh chất phác xung quanh vô cùng lạc lõng.

Hoàn hảo, Trương Tuệ vừa than oán giận, lúc nhìn đến khuôn mặt băng sơn của Tô Tần liền im bặt.

Trương Tuệ giật mình, ngừng lại, đứng ở tại chỗ:

"A Tần, vì sao cậu cũng đến đây?"

Tiêu Phong Khiển có thể cảm giác đi ra, tựa hồ mỗi bạn bè của Tô Tần đều đối nàng có một chút "Sợ hãi".

Tô Tần nhìn chiếc di động Trương Tuệ nắm ở trong tay, gật đầu:

"Tiện đường."

"A~."

Trương Tuệ đột nhiên cảm thấy rằng có chút tẻ nhạt, nàng giả trang cúi đầu nhìn di động, lại không nghĩ đến lại thấy được một đống tin nhắn và cuộc gọi chưa xử lý.

Oh, hay rồi, mười hai cuộc gọi nhỡ.

Trương Tuệ vội vàng đi tìm một chỗ vắng người để gọi lại.

Tô Tần chắp tay sau lưng, nhìn đến vườn trường Bắc Đại:

"Vẫn không thay đổi."

Tiêu Phong Khiển nhìn thấy cô biểu tình tốt một chút, trong lòng đi theo thở phào nhẹ nhõm, chính là không rõ cô vì cái gì vẫn không rời đi, nàng thuận miệng vuốt theo:

"Đúng vậy, có không khí học viện. Tôi thường xuyên nhìn đến mấy học tỷ học trưởng ở trong này ngâm thơ, một đám đặc biệt có tài hoa."

Trung văn hệ tự nhiên không thiếu tài tử, ngắn ngủi một tháng thời gian, khiến Tiêu Phong Khiển thấy rõ chính mình chênh lệch, càng thêm vùi đầu khổ học.

Tô Tần xoay người, khóe mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Tiêu Phong Khiển:

"A~, đúng rồi, tôi nghe nói, em ngâm một bài thơ tặng Trương Tuệ."

Tiêu Phong Khiển:......

Cái gì...... Khi nào phát sinh chuyện như này, nàng vì sao không biết ?

Tô Tần:

"Tôi thấy tinh lực của em không tồi, Viên Tần đang muốn phát triển một công ty truyền thông, nhân thủ khiếm khuyết, thứ sáu này, em tới hỗ trợ đi."

Tiêu Phong Khiển có chút ngây người, công ty truyền thông ? Nàng có thể hỗ trợ cái gì?

Tô Tần:

"Giỏi làm thơ như vậy, viết lời bài hát đối với em mà nói nhất định rất đơn giản."

Tiêu Phong Khiển:......

Gió thu đã mang theo một chút cảm giác mát lạnh, cuốn lấy lá rụng trên mặt đất, Tiêu Phong Khiển đột nhiên cảm thấy rằng chính mình đã đi một nước cờ sai lầm rồi, nàng tuyệt không phải là đối thủ của Tô Tần.

Lạc kì vô hối - Đi sai một nước cờ không thể đánh lại, thua không hối hận. dám làm dám chịu

Lúc này, Tiêu Phong Khiển cũng cũng chỉ có thể rối rắm mà giãy dụa :

"Ừm ừm, có thể...... Tên gọi là gì vậy?"

Tô Tần đạm đạm :

"Giải trí Tần Ý."

Tiêu Phong Khiển nuốt một ngụm nước bọt:

"Được."

Trời biết, chuyện soạn lời nhạc là cái chuyện mệt mỏi mà nàng ghét nhất.

Tô Tần đưa cho Tiêu Phong Khiển một tấm danh thϊếp, Tiêu Phong Khiển mở ví ra, đang muốn bỏ vào, không nghĩ tới, một tấm danh thϊếp ố vàng bên trong rơi ra, rơi xuống đất.

Tô Tần liếc mắt một cái liền nhận ra đó là tấm danh thϊếp cô đã giao cho Phong Khiển vào năm năm trước, biểu tình đóng băng trên gương mặt cuối cùng có một chút dịu đi.

Tiêu Phong Khiển cúi đầu, xem như bảo bối mà đem danh thϊếp nhặt lên, nàng mới vừa đứng dậy, Trương Tuệ liền buồn bực đã đi tới, biểu tình thật có lỗi nhìn Tiêu Phong Khiển:

"Xong rồi, Phong Khiển, có thay đổi, vào lúc này nghiên cứu sinh tại chức của chị có thể học không được, haizz, thật là..."

Tiêu Phong Khiển hỏi:

"Vì sao vậy?"

Tô Tần nhìn đến hai người:

"Các người tán gẫu đi, tôi còn có việc phải đi trước."

Mắt thấy Tô Tần rời đi, trong mắt Tiêu Phong Khiển đều lưu luyến, nàng cúi đầu, có chút thở dài.

Một chiêu này, cuối cùng cũng không thử ra hiện tại ở trong lòng Tô Tần thì nàng cuối cùng có vị trí gì.

Có lẽ sẽ hơi chút để ý, nhưng bất quá vẫn là căn cứ vào "Nhà tài trợ" mà quan tâm thôi, sợ nàng đi sai đường mà thôi.

Trương Tuệ nhăn mặt:

"Em nói xem có phải kỳ quái không, đội ngũ dưới tay chị, vốn dĩ là một tháng nay cũng chưa hoạt động gì cả, mọi người an bài tốt rồi nghỉ ngơi, du lịch, bồi dưỡng, ai có thể lường trước được lúc này lại đột nhiên phải đi làm, nói là cùng tân công ty gì đó hợp tác, trước đó cũng liên hệ qua, cả buổi tối đối phương mới đột nhiên hạ quyết định, bây giờ công ty khẩn cấp triệu hồi đối bọn chị."

Tiêu Phong Khiển rất thông cảm với Trương Tuệ:

"Không có việc gì, Tuệ tỷ, sau này có khi là cơ hội."

Cả trái tim của nàng đều rối rắm ở trên người Tô Tần.

Nàng không phải một người lo được lo mất, nhưng bởi vì Tô Tần, nàng biến thành kiểu người mà chính mình ghét nhất.

Hoàn hảo Trương Tuệ là một người biết cách an ủi người khác, cười ha hả :

"Đi, dù sao tỷ tỷ cũng phải ăn một bữa với em, sau này khẳng định là chị sẽ đến Bắc Đại đưa tin."

Tiêu Phong Khiển gật đầu.

Trương Tuệ cúi đầu nhìn đến di động, nói thầm:

"Công ty này có lai lịch gì vậy, vì sao mình cũng chưa nghe nói qua, thần thần bí bí muốn làm trò như vậy, đối ngoại tất cả đều giữ bí mật, muốn làm hắc mã sao, nhưng cái tên này cũng quá văn nghệ."

Bởi vì là chat nhóm, cho nên Trương Tuệ nói rất nhiều chuyện mà Tiêu Phong Khiển không hiểu và cũng không đáp lời, nàng thuận miệng hỏi lại : "Tên gọi là gì?"

Trương Tuệ với vẻ mặt ghét bỏ:

"Tần Ý, sao lại đặt cái tên như vậy, nếu cho ta đặt tên, ta khẳng định đặt là Đỉnh Cao, Siêu Thực, Uy Vũ, mấy cái này nhiều khí phách, lại khiến người ký ức khắc sâu, đối với tân công ty phát triển là phi thường có lợi."

Tiêu Phong Khiển dừng bước chân, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn Trương Tuệ:

" Tuệ tỷ, chị nói công ty đó gọi là gì?"

Trương Tuệ có chút ngây ngốc, không rõ vì sao Phong Khiển phản ứng lớn như vậy, Trương Tuệ nhếch nhếch môi:

"Tần Ý đó."

Trương Tuệ lại lải nhải:

"Haizzz, chuyện này a, thật sự là vượt qua tầm kiểm soát của chị rồi, sao liền khéo như vậy, khiến cho chị hết cách vào cao học, đào tạo sâu, chị đã hao tổn thật nhiều tinh lực mới vào được..."

Tiêu Phong Khiển:............

Mãi đến giờ khắc này, Tiêu Phong Khiển mới chính thức ý thức được cái gì gọi là ' không biết tự lượng sức mình', Tô Tần hơi xoay cổ tay một chút liền đem nàng cùng Trương Tuệ đặt dưới lòng bàn tay, đặt ở đáy mắt mà nhìn đến, mà các nàng...... chính là ngay cả năng lực giãy dụa cũng không có.