Editor : Qideasgroup7th
Beta : Jasmine
Mặc kệ thời gian có chạy chậm đến như thế nào thì vẫn phải đến một ngày ly biệt.
Ngày đó Tiêu Phong Khiển dậy sớm, nàng cho gà cá trong nhà ăn đầy đủ, rồi đem sân nhà quét dọn sạch sẽ, sau đó thì làm điểm tâm cho nãi nãi và muội muội .
Nàng chuẩn bị lén lút đi, không muốn từ giã người nhà.
Trong đông sương phòng, Tiêu nãi nãi chống gậy thong thả đi ra, bà đã sắp tám mươi, đầu đầy tóc bạc, lưng cũng đã còng:
"Phải đi sao?"
Vừa nhìn thấy nãi nãi, cái mũi Tiêu Phong Khiển lại có chút chua xót.
Mười tám năm nay.
Nàng chưa từng rời khỏi căn nhà này.
Mà bây giờ đi một lần chính là ngàn dặm xa xôi.
"Lên đường chậm một chút."
Tiêu nãi nãi trong lòng cũng không chịu nổi, còn an ủi cháu gái:
"Ở Bắc Kinh, không thể so với nông thôn của chúng ta, phải học cách chăm sóc bản thân, đừng keo kiệt mà không tiêu tiền, không cần lo lắng chuyện ở nhà, được không?"
Càng như thế này lại càng khổ sở.
Tiêu Phong Khiển đi đến bên cạnh nãi nãi, dùng sức ôm lấy bà.
Thuở bé đều là nãi nãi ôm nàng.
Khi đó nàng còn có thể như chim nhỏ mà rúc vào trong lòng nãi nãi, mà bây giờ, nàng đã có thể đem nãi nãi che chở ở trong ngực mình.
Tiêu nãi nãi giơ đôi bàn tay khô nứt, nhẹ nhàng vỗ lưng cháu gái lớn.
Thật tốt, bọn nhỏ đều đã lớn hết rồi, nếu...... ba mẹ các con có thể thấy thì tốt quá.
Vì đề phòng đánh thức Tiêu Phong Du, gặp phải phiền toái không cần thiết, Tiêu Phong Khiển mang theo hành lý, nhỏ giọng đi ra khỏi cửa. Nàng không có bao nhiêu hành lý, chỉ chuẩn bị một chút y phục, nhưng thật ra, nãi nãi đem phí sinh hoạt cần thiết trong nhà lưu lại xong, còn lại đều giao cho Tiêu Phong Khiển.
Một đường đi ra ngoài, nhìn đến thôn trưởng đem nàng nuôi lớn , nhìn đến một ngọn cỏ một bông hoa, thậm chí tiểu thổ cẩu(*) đầu làng, Tiêu Phong Khiển đều là luyến tiếc như vậy.
(*) 土狗 : thổ cẩu
Đây là hình của thổ cẩu (nhìn giống chó cỏ ở việt nam)
Tâm tình của nàng mới vừa kìm nén xuống thì một tiếng "Tỷ tỷ" đã làm cho Tiêu Phong Khiển hơi lảo đảo thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.
Nàng lập tức nhìn lại, liền thấy ở phía đối diện muội muội thanh tú xinh xắn đứng một mình .
Tiêu Phong Du lúc này cùng trước kia không giống, trong đôi mắt sáng ngời tất cả đều là nước mắt, cái mũi cùng hai mắt đều hồng hồng .
Khiến cho cõi lòng Tiêu Phong Khiển tan nát trong khoảnh khắc.
Tiêu Phong Khiển ném xuống hành lý, lập tức quay đầu lại, như là thuở bé ôm lấy Tiêu Phong Du.
Muội muội đã lớn đến nỗi một cánh tay không thể ôm trọn, hai tay ôm cũng là miễn cưỡng, Tiêu Phong Du dùng sức ôm cổ tỷ tỷ , khóc lớn:
"Huhu, tỷ tỷ...... Tỷ tỷ...... Em luyến tiếc chị......"
Ai có thể nghĩ đến, tiểu nha đầu này ngày thường vô tâm vô phế vậy mà đêm qua một đêm không ngủ.
Hôm nay sáng sớm nghe thấy động tĩnh liền hé mở cửa một chút nhìn trộm tỷ tỷ.
Tiêu Phong Khiển nhẫn nhịn nước mắt:
"Được rồi, phải nghe lời nãi nãi nói, tỷ tỷ sẽ trở về thăm em."
Ai cũng biết lời nói này là để dỗ dành hài tử , ở đại học Bắc Kinh nghĩ muốn quay về một lần, làm gì có thể dễ dàng như vậy.
Hai chị em ôm nhau khóc một hồi lâu, Tiêu Phong Du nức nở đem tỷ tỷ đưa đến nhà ga.
Mắt thấy xe bên trong bến sắp chạy, Tiêu Phong Du nắm tay tỷ tỷ , trộm thả một món vào trong khăn tay :
"Tỷ tỷ, đây là em cho chị."
Tiêu Phong Khiển cúi đầu nhìn một chút:
"Là cái gì?"
Tiêu Phong Du:
"Là tiền em trộm để dành."
Tiêu Phong Khiển vừa nghe liền cạn lời, tiền trộm để dành ? Nàng lập tức nhìn chằm chằm Tiêu Phong Du, ánh mắt ấy nếu đặt ở ngày thường, Tiêu Phong Du nhất định không hứng thú, nhưng bây giờ nghĩ tới ngày sau mấy khi còn nghe tỷ tỷ cằn nhằn và răn dạy nữa, nước mắt Tiêu Phong Du mau rơi xuống:
"Từ tiền đi hát mấy tụ điểm trong làng, ngày thường có mấy cái hoạt động, hay mời em đi hát một bài, còn có hát đám cưới."
Tiêu Phong Khiển không tin:
"Vì sao chị không biết ?"
Thuê một tiểu hài nhi bằng này tuổi đi hát ca? Đang lừa ai vậy ?
"Mỗi ngày chị chỉ biết học tập."
Nghĩ đến tỷ tỷ phải đi, Tiêu Phong Du nước mắt lại rơi bão táp:
"Con đường mà em đi theo không giống như của chị, thế nhưng em kiếm được cũng không ít, hiện tại em là 'người đẹp vạn người mê' trong thôn -- Phong tiểu muội."
Mí mắt Tiêu Phong Khiển hơi nheo lại.
Tiêu Phong Du nhón chân, hôn vào cái trán tỷ tỷ:
"Chị yên tâm đi, em sẽ chăm sóc nãi nãi ."
Em sẽ chăm sóc nãi nãi .
Cùng với lời nói này, Tiêu Phong Khiển lên xe, nàng xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn đến muội muội lẻ loi trơ trọi đứng ở trên sân ga , trong lòng không rõ tư vị.
Mãi cho đến khi xe chạy một hồi lâu.
Tâm tình của nàng mới dịu đi, mở ra hồng bao mà muội muội cho.
Ngay lúc nhìn đến 5 tấm Mao gia gia mới tinh, Tiêu Phong Khiển chấn kinh cùng kinh ngạc đã vô pháp dùng ngôn ngữ biểu đạt.
"Đinh" di động rung lên.
Tiêu Phong Khiển vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn một chút là một dãy số xa lạ .
-- tỷ tỷ, chị yên tâm đi, chờ khi chị trở về, em nhất định đã trở thành một tỷ tỷ mê người ở hương trấn. A, đúng rồi, quên nói với chị, thù lao khi em hát một bài là hai trăm đồng, vẫn là lấy giá quen biết, em nhớ rõ là chị dạy kèm cho người ta một ngày hình như cũng là hai trăm đồng. Tha thứ cho em nha, lúc chị tắm rửa em đã lén ghi lại số điện thoại của chị. Muội muội mãi yêu chị.
Khóc rồi lại cười, bị muội muội làm rối như vậy, loại ưu sầu khi phải xa nhà dường như phai nhạt đi rất nhiều.
Tiêu Phong Khiển nắm chặt di động, nhắm hai mắt lại.
Đường tới Bắc Kinh rất xa lạ.
Tiêu Phong Khiển là lần đầu tiên phải xa nhà.
Lần đầu tiên đi loại xe lửa kín không kẽ hở, ngay cả ruồi cũng bay không lọt , nhà vệ sinh chen chúc đến mức vào được một lần cũng như là trải qua một kiếp nạn.
Ngay cả như vậy, trải qua hơn ba mươi mấy giờ xóc nảy, trước lúc xuống xe, Tiêu Phong Khiển vẫn phải đi phòng vệ sinh rửa tay, sửa sang lại một chút, nàng còn bôi chút kem dưỡng hương hoa cúc.
Lúc xuống xe , Tiêu Phong Khiển không biết đường, chỉ có thể theo dòng người đi ra ngoài.
Khắp nơi đều là người, nơi nơi đều là bảng hiệu, nàng có chút lạc lõng, mãi cho đến một cửa trạm phía bắc, đám người mới bắt đầu tản ra.
Tiêu Phong Khiển chuẩn bị đi đến chỗ phía trước , hỏi một câu đi đại học Bắc Kinh phải làm thế nào mới đón được xe, cũng chưa đi được mấy bước, bị một giọng nói quen thuộc đến thấu xương gọi lại:
"Phong Khiển."
-- Phong Khiển.
Linh hồn Tiêu Phong Khiển như là bị đánh trúng.
Nàng thong thả ...... thong thả xoay người, sợ chính mình sinh ra ảo giác.
Nhưng trừ bỏ Tô Tần ra thì ai còn có loại khí tràng như thế này .
Tô Tần mặc một kiện áo khoác vàng nhạt , đứng ở trong đám người, tóc dài nhẹ nhàng tung bay, làn da trắng nõn nà, mắt đẹp chết người.
"Hơi muộn đấy."
Tô Tần đi tới bên cạnh Tiêu Phong Khiển, cười mỉm sờ mái tóc nàng .
Ngón tay lúc lên xuống mang theo hương bạc hà độc hữu của cô, Tiêu Phong Khiển cảm giác mỗi một lần đều như là mang theo dòng điện, khiến cả người nàng run lên.
"Mệt mỏi sao ?"
Nhìn thấy Tiêu Phong Khiển không nói lời nào, Tô Tần mỉm cười hỏi.
Nụ cười ấy rơi vào trong mắt Tiêu Phong Khiển, lưu chuyển đến trong lòng, vì cô tẩy đã đi hết thảy những mệt nhọc cùng bất an.
Mãi cho đến khi lên xe.
Tiêu Phong Khiển tựa hồ mới khôi phục khả năng nói chuyện:
"Sao người lại tới đây?"
Nàng cũng không có nói cho Tô Tần biết mình đến Bắc Kinh.
Tô Tần nghiêng đầu, nhìn nàng:
"Là Phong Du nói với Viên Ngọc."
......
Giờ khắc này, Tiêu Phong Khiển có chút chua xót, vị muội muội mà nàng ngày thường luôn ghét bỏ, thật sự khi bất tri bất giác đã trưởng thành, đã học được cách lót đường cho nàng.
Tô Tần tinh tế đánh giá Tiêu Phong Khiển, mới mấy năm không gặp, đứa nhỏ này đã hoàn toàn trưởng thành, giống như là thay đổi thành một bộ dáng khác.
Hàng mi thật dài có chút rung động, làn da vẫn trắng như mỡ dê, đôi môi hơi mỏng, mềm mại ướŧ áŧ như cánh hoa hồng.
Vẻ đẹp tự nhiên, đại loại là như thế.
Trái tim Tiêu Phong Khiển đập "Thình thịch" , trong lòng bàn tay có chút xuất mồ hôi. Nàng nhìn xe của Tô Tần , nàng không hiểu xe, cũng không rành thương hiệu, nhưng mà hối hận trước khi lên xe đã không dậm chân một cái, đem bùn đất giũ sạch sẽ. Xe này thật đẹp, còn mang theo một cỗ hương khí.
Tô Tần nhìn người đều là nhìn vào mắt, một Tiêu Phong Khiển trong trí nhớ quật cường lại nhát gan đã không thấy, thay vào đó chính là kiên nghị và ngượng ngùng:
"Đi ăn cơm thôi."
Ngồi xe lửa lâu như vậy , Tiêu Phong Khiển nhất định đã đói bụng.
Tô Tần mang theo nàng đi đến một tiệm ăn dưới lầu công ty, tùy tiện gọi một chút đồ ăn, Tiêu Phong Khiển vẫn rất căng thẳng, lại có chút hưng phấn, trộm nhìn Tô Tần.
Thật tốt mà...... Rốt cuộc đã thực hiện được ước mơ, đến bên cạnh cô.
Thừa dịp Tô Tần đi tiếp điện thoại , Tiêu Phong Khiển nhìn thoáng qua thực đơn, ngay lúc nhìn đến mặt trên một chén cháo giá hơn 10 đồng, nàng lắp bắp kinh hãi.
Hơn mười đồng...... Đủ cho các nàng chi tiêu cả nhà trong một ngày .
Tô Tần rất nhanh liền vào đến, cô hình như mang theo một ít tức giận:
"Nói nàng không được."
Tiêu Phong Khiển nhìn đến Tô Tần, cô lắc đầu:
"Đêm hôm nay tự nhiên Viên Ngọc muốn mở party, kêu tôi nhất định phải mang em theo."
Tiêu Phong Khiển bản năng là cự tuyệt , party gì đó, loại từ ngữ như thế này cách nàng rất xa .
Mà khi Tô Tần có chút ngẩng đầu, mang theo một ít chờ mong nhìn đến nàng, liền mấy lời cự tuyệt lại không có cách nào nói ra miệng.
Bữa ăn rất phong phú, cũng là lần đầu tiên trong đời Tiêu Phong Khiển ăn một bữa cơm lại tốn nhiều tiền như vậy, nàng rất đau lòng, Tô Tần ăn uống rất ít, chưa ăn bao nhiêu liền no rồi, Tiêu Phong Khiển luyến tiếc lãng phí cho nên ăn hết toàn bộ.
Tô Tần lại mang theo Tiêu Phong Khiển đi mua một chút nhu yếu phẩm và đồ dùng sinh hoạt, cô sáng sớm liền nhìn đến Tiêu Phong Khiển cầm một túi nhỏ, khẳng định rất nhiều thứ cũng chưa có, cho nên chở nàng đi chuẩn bị. Đứa nhỏ này lòng tự tôn quá mạnh mẽ, mỗi một bước đi cô lại phải phỏng đoán một chút.
Đô thị lớn tựa như bảy sắc cầu vồng, một người thời trang xinh đẹp, tòa nhà cao ngất ngưỡng chọc trời.
Ánh mắt Tiêu Phong Khiển nhìn chằm chằm không chớp.
"Ngày 1 tháng 9 mới khai giảng, sao không lưu lại ở nhà vài ngày?"
Tô Tần thuận miệng hỏi, Tiêu Phong Khiển nhẹ giọng nói:
"Tôi muốn đến Bắc Kinh xem một chút. Còn muốn xem có cơ hội nào thích hợp để làm thuê."
Nghe xong lời này, Tô Tần quay đầu nhìn đến Tiêu Phong Khiển.
Tiêu Phong Khiển bình tĩnh cùng cô đối diện.
Lời này, đối với người khác mà nói, có thể khó có thể mở miệng, nhưng đối với Tô Tần, nàng cũng không muốn giấu diếm.
Trước đó nàng có thể bình yên tiếp nhận sự giúp đỡ của Tô Tần, nhưng hiện tại không thể, nàng đã là sinh viên, một người trưởng thành rồi, nàng phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, nuôi sống bản thân đồng thời còn phải cung cấp cho gia đình.
Tô Tần gật đầu, không hỏi nhiều nữa :
"Vậy mấy ngày này em chưa có chỗ ở phải không?"
Tiêu Phong Khiển nhìn nhìn giá cả của khăn mặt trên kệ, bất giác nhăn mi, đây là đang muốn cắt cổ khách hàng sao?
Nàng có chỗ ở, trường học mấy ngày nữa là có thể dọn vào.
Tô Tần thuận miệng nói:
"Mấy ngày này, em trước tiên là ở chỗ tôi đi."
Tâm Tiêu Phong Khiển run rẩy, nàng lập tức ngẩng đầu:
"Chỗ của người à ?"
Tô Tần đang cẩn thận chọn lựa bàn chải đánh răng, không chú ý đến biến hóa của nàng:
"Đúng, ngày thường, bởi vì bận, tôi rất ít về nhà, đại đa số thời gian để ở công ty, khoảng cách từ nhà đến công ty rất gần."
Nói xong, đôi mắt Tô Tần nhìn chằm chằm nàng, tâm Tiêu Phong Khiển lại nhảy loạn phương hướng, nàng phát hiện bản thân không thể cùng Tô Tần đối diện, một khi đối diện đại não liền trở nên trống rỗng.
"Quyết định vậy đi."
Tô Tần khi làm việc luôn luôn chú ý hiệu suất, cô đẩy xe hàng:
"Đi mua nội y cho em nào."
Tiêu Phong Khiển:......
Nàng có thể nói không hay sao?
Tô Tần cũng không biết rối rắm trong lòng nàng, bởi vì ở trong lòng cô, Tiêu Phong Khiển vẫn là Tiêu Phong Khiển, vẫn là cô bé nhu nhược năm đó, đôi mắt rưng rưng nhìn cô.
Đến khu nội y, nhân viên tư vấn đi tới, nhìn đến Tô Tần:
"Là cô muốn mặc sao ?"
Tô Tần chỉ vào Tiêu Phong Khiển, nhân viên tư vấn tươi cười đầy mặt:
"Là vị mỹ nữ này à."
Nhân viên tư vấn đánh giá bộ ngực của Tiêu Phong Khiển một chút:
"Ngày thường mặc size bao nhiêu ?"
Tiêu Phong Khiển đỏ mặt , không nói lời nào.
Tô Tần nhìn thấy muốn cười, nhân viên tư vấn giới thiệu:
"Tôi thấy cô mặc B không sai biệt lắm."
Nói xong thì đi giúp giùm Tiêu Phong Khiển chọn một bộ phong cách thích hợp size B. Tô Tần biết nàng thẹn thùng, đi theo nhân viên kia để xem, ai có thể lường trước hai người mới vừa quay người lại, chợt nghe thấy người sau lưng nhẹ giọng lại kiên định nói:
"Nên là C."
Nhân viên tư vấn :......
Tô Tần:..................