Cưng Vợ Điên Cuồng (Sủng Thê Cuồng Ma)

Chương 2: "Cố gắng học tập thật tốt, biết không ?"

Editor : Qideasgroup7th

Beta : Jasmine

Có một loại người trên cơ thể luôn mang theo một loại từ trường và khí tràng không thể đối kháng.

Cho đến bây giờ Tiêu Phong Khiển cũng không biết ngày đó là vì cái gì mà nàng lại đáp ứng để cho mấy người kia vào nhà mình. Tính tình nàng ở Hạ Oa thôn là có tiếng, nếu không phải đang trong tình huống như thế này thì thôn trưởng cũng sẽ không thông qua nàng, mà sẽ thông qua nãi nãi trực tiếp đem muội muội của nàng mang đi.

Một nông trang rất cũ nát.

Đẩy ra cửa sắt lớn, bên cạnh đối phương rất nhiều rơm rạ và cỏ khô, ngay chính giữa sân là một miệng giếng, liếc mắt nhìn một cái thì thấy mấy loại gia cụ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tuy rằng mộc mạc, thế nhưng mỗi một món đều bày ra rất chỉnh tề, nơi này cùng với những nơi "bẩn thỉu" trước đó Viên Ngọc và Tô Tần nhìn thấy đều không giống nhau.

Trong phòng, truyền đến thanh âm ho khan của người già:

"Ai vậy?"

"Không có gì đâu, nãi nãi, là thôn trưởng."

Tiêu Phong Khiển tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng lại biểu hiện rất thành thục và bình tĩnh, so với Tiêu Phong Du đang cầm kẹo que liếʍ ăn vui vẻ kia, cái người mà nàng đang ôm vào trong lòng, hoàn toàn không giống nhau, Phong Du vừa liếʍ vừa nói:

"Tỷ tỷ ăn đi."

Tiêu Phong Khiển ghét bỏ nhìn thoáng qua, buông cô bé xuống:

"Đem mấy chữ chị dạy cho em ra luyện tập lại một lần."

"A" một tiếng, Tiêu Phong Du tung tăng chạy đến trong sân, cầm lấy miếng gạch trên mặt đất bắt đầu viết.

Viên Ngọc hình như muốn góp vui đi đến gần nhìn qua, không bao lâu đã kinh ngạc:

"Ồ, con bé này viết chữ không tồi nha."

Ngang là ngang, dọc là dọc, tuy rằng mang theo chút non nớt, thế nhưng lên xuống cũng đã ẩn ẩn có loại phong vận riêng.

Đứa con nít mông to này có thể viết ra mấy chữ dễ nhìn như vậy, có thể nghĩ, người dạy cho nó nhất định là có luyện qua thư pháp.

Tiêu Phong Khiển cũng không nói chuyện, im lặng đứng ở một bên.

Nàng thật trắng, phơi dưới ánh nắng thậm chí lộ ra chút trắng bệch, cánh tay gầy như là que củi, tóc vàng cháy, sắc mặt cũng không phải tốt lắm, rất hiển nhiên là do khuyết thiếu dinh dưỡng.

Thôn trưởng xoa tay:

"Cái này...... hoàn cảnh Tiêu gia không được tốt, cha mẹ đều là bị tai nạn mà bỏ mình, lưu lại một nhà này, chỉ có người già con nít, thân thể nãi nãi của nàng ấy cũng không tốt, tai đã lãng, chúng ta lớn tiếng như vậy ở bên ngoài cũng không nghe thấy."

Tô Tần gật đầu, nàng cố ý quan sát biểu tình của Tiêu Phong Khiển, thời điểm thôn trưởng nói tất cả chuyện này, gương mặt nàng không biểu tình thậm chí có chút nhíu mi, nhưng duy độc lúc nói đến chuyện nãi nãi bị lãng tai thì trong mắt nàng ngấn lệ lướt qua.

Đích thật là một mỹ nhân.

Ở phương diện giám định và thưởng thức mỹ mạo, Viên Ngọc có thể nói là chuyên gia.

Người ta thường nói người con gái đẹp khi nhăn mày một cái cũng là đẹp khiến cho người khác trìu mến, đôi mắt đào hoa ngấn nước, đích thị là tiềm chất của một mỹ nhân không nghi ngờ gì nữa.

Tô Tần cùng Tiêu Phong Khiển đều là kiểu người im lặng, loại này nhưng sẽ khiến thôn trưởng lo lắng, đứa nhỏ này tính cách không tốt, trước đó vài người đến đây giúp đỡ đều bị loại khí tràng ' lạnh như băng - xa cách ngàn dặm ' của nàng dọa chạy mất, nhà này rất vất vả, nếu không có người trợ giúp nữa, sợ là hai tỷ muội ngay cả học cũng đều lên không được.

Rốt cục, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tô Tần gật đầu,

"Ừm, vậy cứ như thế đi."

Vậy cứ như thế đi......

Thôn trưởng khó hiểu nhìn cô, Viên Ngọc lại nở nụ cười:

"Thật tốt quá, đây là đã quyết định rồi sao?"

Rốt cục có thể rời đi rồi?

"Ừm." Tô Tần gật đầu, Tiêu Phong Khiển dường như có chút mơ hồ, nàng nghiêng đầu nhìn Tô Tần.

"Thật tốt quá, không cần ở chỗ này ở."

Viên Ngọc quả thực hưng phấn muốn nhảy dựng lên, nàng được nuông chiều từ bé đã thành thói quen, nếu thực sự phải ở cái chỗ cả chim cũng không thèm ị này một ngày, quả là muốn lấy mạng của cô ấy mà.

Tô Tần cùng thôn trưởng đơn giản thẩm tra đối chiếu chi phí ăn mặc của người trong nhà này, cô cúi đầu nghiêm túc nhìn.

Viên Ngọc quan sát thấy có chút kỳ lạ, ví như gì nhỉ ? Lúc ở công ty xem báo cáo tài vụ cũng không thấy cô nghiêm túc như vậy. Lập tức, cô ấy hiểu được, Tô Tần đây là đang suy xét đến lòng tự tôn của tiểu cô nương nhà người ta, vì để tỏ vẻ coi trọng.

Đơn giản giao phó xong.

Trời sắp tối.

Trong phòng truyền đến từng trận hương vị thơm nức của màn thầu.

Giải quyết chuyện trong lòng xong, thôn trưởng cười ha hả :

"Hôm qua tôi cố ý tặng bột mỳ cho Tiêu lão thái thái, đây là màn thầu đã chưng xong rồi phải không, Phong Khiển?"

Tiêu Phong Khiển gật đầu, nàng hiểu được ý tứ của thôn trưởng, bước nhanh đi vào nhà lấy màn thầu.

Rửa tay rất nhiều lần, Tiêu Phong Khiển cố ý đem thứ duy nhất trong nhà không bị hỏng là chén bát đem ra. Nhìn đến một mâm màn thầu trắng trẻo nóng hôi hổi trước mắt, Tiêu Phong Du nuốt nước bọt.

Tô Tần nhìn chằm chằm một hồi, Viên Ngọc gật đầu:

"Không tồi, không tồi, ăn món gì đây a?"

Món ăn?

Tiêu Phong Khiển xoa nắn hai tay mình, nàng mím môi cúi đầu.

Tô Tần trừng mắt liếc Viên Ngọc một cái, nàng lấy khăn ướt mang theo bên người ra, lau qua tay, cầm lấy một màn thầu, ăn một miếng:

"Ừm, không tồi."

Viên Ngọc:......

Một người trước nay hay kén chọn lại dám ăn cái màn thầu chay, lại còn nói không tồi nữa?

Lão đại nhà người ta cũng đã làm như vậy thì Viên Ngọc cũng chỉ có thể cố mà làm theo, ăn một cái, cắn vào một miếng, ngay lúc răng nanh cắn vào chỗ mềm xốp, ánh mắt sáng lên:

"Thật đúng là không tồi, là em làm sao ?"

Cẩn thận nhấm nháp, giữa răng môi mang theo một cỗ vị ngọt của lúa mì.

Tiêu Phong Khiển gật đầu, nàng cầm lấy một cái đưa cho thôn trưởng:

"Mời người."

Viên Ngọc phát hiện tiểu cô nương này có chút ý tứ, tuy rằng thoạt nhìn lạnh như băng, thế nhưng cấp bậc lễ nghĩa nên có cũng không thiếu. Hơn nữa một nhà lớn như vậy, có hình có dáng như thế này, nàng hẳn là người làm ra thu nhập, vừa mới mười ba tuổi, nghiễm nhiên đã đem một nhà gánh vác.

Một chút cơm, đơn giản giải quyết.

Mắt thấy trời dần dần tối.

Tô Tần nhìn đồng hồ một chút, đối diện với lái xe Hà Ngạn phân phó:

"Cậu đi đem xe lái lại đây."

Hà Ngạn gật đầu cung kính đi ra ngoài.

Tiêu Phong Khiển nhìn trừng trừng, nàng tuy rằng không rõ ràng lắm thân phận của mấy người này, nhưng dựa vào thái độ mọi người mà xem xét, nàng liền biết Tô Tần nhất định là một người có thân phận tôn quý.

Tô Tần quay người lại, vừa lúc nhìn đến ánh mắt đánh giá đo lường của cô gái nhỏ, cô nhàn nhạt mỉm cười. Mà loại tươi cười này như là vô vàn tia nắng bay thẳng vào trong mắt Tiêu Phong Khiển, nàng vội vàng quay đầu đi, khuôn mặt không hiểu sao lại đỏ lên.

"Gần đây có cửa hàng nào không?"

Tô Tần nhìn nàng hỏi, Tiêu Phong Khiển không dám nhìn cô:

"Có, ở bên cạnh đây có sạp hàng do nhà của Tống đại nương mở."

"Ừm, em dẫn tôi đi xem có được không ?"

Giọng nói Tô Tần rất dễ nghe, giống như là đã trải qua huấn luyện, nhàn nhạt, nhẹ nhàng, giống như hoa quế, bay vào trong lòng Tiêu Phong Khiển. Nàng gật đầu, mang theo Tô Tần đi ra ngoài, Viên Ngọc thấy hai người một trước một sau đi ra ngoài đã há miệng thở dốc, liền thở dài:

"Sao lại thế này a, đây gọi là động lòng trắc ẩn sao?"

Tô Tần là một người thanh lãnh, đối đãi người nhà hay là bạn bè cũng chưa từng có tính nhẫn nại tốt như vậy, này thật đúng là 'con cóc trừng mắt nhìn đậu xanh'.

# con cóc trừng mắt nhìn đậu xanh. Nguyên tác : 蛤蟆跟绿豆对上眼了=cáp mô cân lục đậu đối thượng nhãn liễu. Thành ngữ nghĩa xấu, thấy việc có lợi thì làm, giúp đỡ người khác với mưu đồ xấu xa nào đó, thả con tép bắt con tôm.

Viên Ngọc căm giận mà nghĩ vậy.

Trong lúc này, Tiêu Phong Khiển đã mang Tô Tần đến sạp hàng.

Khi tiến vào căn nhà nhỏ chen chúc nhỏ hẹp lại có chút ẩm ướt, Tô Tần có chút kinh ngạc, nhưng cô đã khống chế được biểu tình của chính mình, bất động thanh sắc quan sát bốn phía.

Tống đại nương nhìn một chút cách ăn mặc của Tô Tần liền biết khách quý tới cửa,

"A ha ha, muốn mua cái gì vậy? Có thể đưa hàng tới tận cửa nha." -Nói xong, bà chỉ vào con lừa ngoài phòng.

Tô Tần: "Củi gạo dầu diêm, còn có trứng gà, sữa, nhu yếu phẩm, còn có vở và bút."

Tiêu Phong Khiển kinh ngạc nhìn Tô Tần, nàng tưởng Tô Tần đi qua đây chuẩn bị mua chút gì, nhưng hiển nhiên, những thứ này đều là muốn lưu lại cho nàng.

Tống đại nương cười đến miệng lệch thành cái gáo: "Cô muốn bao nhiêu ?"

Tô Tần: "Có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu."

Mẹ ơi !!! Cái này không phải thần tài giáng thế sao?

Căn phòng nho nhỏ lập tức náo nhiệt lên .

Tống đại nương dường như là dọn nhà mà đem mấy đống đồ chuyển hết đến Tiêu gia, ở trong sân Viên Ngọc nhìn thấy liền trợn mắt há mồm.

Tiêu Phong Khiển đứng ở một bên, nói không ra lời.

Nàng đang muốn cự tuyệt nhưng đối với người khác thì nàng có thể nói ra miệng, nhưng đối mặt với Tô Tần lại như là có cái gì bị chặn lại ở cổ họng, làm sao cũng không thể nói nên lời.

Mắt thấy ra ra vào vào hơn mười chuyến, hàng hóa cuối cùng xếp đặt gọn gàng không sai biệt lắm.

Tô Tần nhìn Tiêu Phong Khiển:

"Tôi phải đi rồi."

Tâm của Tiêu Phong Khiển khẽ run rẩy, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, nàng cư nhiên lại không muốn rời xa sao ?

Tô Tần nhìn đến cô gái trước mắt chỉ cao tới ngực mình, cô nhẹ giọng nói:

"Cố gắng học tập thật tốt, biết không ?"

Tiêu Phong Khiển gật đầu.

Tô Tần đối diện với nàng khẽ có chút tươi cười, từ hộp card lấy ra một tấm danh thϊếp:

"Trên đây là địa chỉ của tôi, em có thể viết thư cho tôi."

"Ừm." - Mũi Tiêu Phong Khiển có chút chua xót ê ẩm giống như là bị cái gì va trúng. Trước đây, cũng có rất nhiều nhà tài trợ tới nhà, nhiều người còn bày ra bộ dáng đấng cứu thế cao cao tại thượng, hoặc là chỉ thật cẩn thận suy xét lòng tự tôn yếu ớt của nàng, chỉ có Tô Tần, chỉ có cô thật sự quan tâm đến cảm nhận của nàng và cũng chỉ có cô mới có thể đi vào trái tim thiếu nữ của nàng.

Xe rất nhanh chạy đến, Viên Ngọc cũng không muốn trì hoãn thêm, giống như là xông lên xe.

Tô Tần cũng không có nhiều lời, lên xe, nhưng mà chiếc xe chạy được một đoạn đường, cô xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn đến một thiếu nữ đứng ở xa xa thật lâu không chịu rời đi, nhẹ nhàng thở dài.

Viên Ngọc hỏi:

"Hôm nay cô làm sao vậy? Phá lệ để tâm à, liệu có thể nào là bởi vì em ấy sinh cùng ngày với cô không?"

Sinh cùng ngày?

Tô Tần kinh ngạc nhìn Viên Ngọc.

Viên Ngọc vỗ trán:

"Trời ạ, cô vẫn chưa hay biết gì sao ? Cái này gọi là cái gì ta ?"

Viên Ngọc suy nghĩ một chút:

"Là Duyên phận a!"

Duyên phận sao ?

Tô Tần lắc đầu, bất quá chỉ là một hài tử đáng thương, mặc kệ tiếng huyên náo của Viên Ngọc, cô cầm lấy di động kiểm tra và nhận bưu kiện. Mãi cho đến khi xe lái đi rất xa rất xa, xa đến nhìn không thấy dấu vết gì, Tiêu Phong Khiển còn đứng ở tại chỗ, không có rời đi.

"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa bị mở ra, Tiêu Phong Du cầm màn thầu đang ăn, chạy đi ra, ngửa đầu kêu:

"Tỷ tỷ."

Tiêu Phong Khiển lấy lại tinh thần, đối diện với muội muội gật đầu:

"Ừm, vào nhà đi, sau này mỗi ngày sáng sớm uống một túi sữa biết không ?"

Tiêu Phong Du nghiêng đầu: "Tỷ tỷ cũng uống."

Tiêu Phong Khiển xoa tóc nàng:

"Tỷ tỷ là người lớn, không cần uống."

Tỷ tỷ là người lớn ?

Không thể uống sữa ?

Thật là đáng sợ, vậy thì mình cũng vĩnh viễn không cần lớn lên.

Tiêu Phong Du hôm nay ăn no, ngủ sớm, mãi cho đến ban đêm, lúc nàng ngủ đến mơ mơ màng màng, nhìn đến ngọn đèn lờ mờ, Tiêu Phong Khiển đang cúi đầu nghiêm túc xem sách, mà bên cạnh quyển sách của nàng, có một tấm danh thϊếp thanh nhã được ngay ngắn ở kế bên.