Đại Nhân, Phạm Nhân Lại Không Thấy Rồi

Chương 30: Quỳ xuống cầu xin, mới có thành ý a

Một đêm ngủ ngon

Úc Nhiễm theo thói quen không tới canh năm liền tỉnh lại, cô mở mắt thấy được ngày vẫn cứ mờ mịt, giơ tay xoa xoa đầu không rõ ràng

Hình như có chỗ nào không đúng.

"Ngô, ngươi tỉnh rồi"

Nhiệt khí li ti đi theo bên tai, truyền tới một âm thanh, đến mức Úc Nhiễm bỗng nhiên mở to hai mắt lập tức ngồi thẳng người. Cô nhất thời tức giận quay đầu lại, phát hiện mình lại nằm ở trong ngực của Tư Không Linh ngủ thϊếp đi!

"Ngươi? !" Úc Nhiễm theo bản năng cúi đầu nhìn y phục của chính mình một chút, sau khi phát hiện không việc gì lại nhìn hoàn cảnh chung quanh một phen

Cô vừa rồi nhớ tới đêm qua chuyện bị phạt, sau đó... Tư Không Linh nói muốn thay cô xoa bóp, nhưng cô rõ ràng không phải từ chối sao?

Tư Không Linh ngáp một cái, "Ngươi bị thương không nghỉ ngơi rất khó khôi phục, vạn nhất lưu lại bệnh gì... Ngươi đừng nhìn ta như vậy mà, ta cũng là lo lắng cho ngươi a"

"Ngươi dựa vào cái gì thay ta tự chủ trương!"

"Không như vậy, ngươi làm sao chịu ngoan ngoãn đi ngủ?" Tư Không Linh còn cảm giác mình đã lùi một bước rất lớn rồi, nàng cũng không có đem Úc Nhiễm ôm trở về trong phòng ngủ. "Không có chuyện gì, ta thay ngươi trông đó, không ai biết việc này"

Trong ngực còn có nhiệt độ của Úc Nhiễm, chính là người đã rời khỏi nàng xa xa, Tư Không Linh cảm thấy một trận không nỡ, lại nhưng vẫn là vỗ vỗ mông đứng dậy

"Ngươi một đêm không ngủ?" Úc Nhiễm đột nhiên hỏi

Tư Không Linh khịt khịt mũi, chịu gió một đêm, cảm giác mũi hơi buồn phiền, "Ngủ....một chút đó" Nàng cười gượng, "Phía sau lưng còn đau phải không, có tốt một chút hay không?"

Nàng hỏi lên như vậy, Úc Nhiễm mới hậu tri hậu giác phát hiện, ngày hôm qua sống lưng đã trúng gậy tựa hồ còn lâu mới có được đau đớn nên. Cô thử thăm dò uốn éo bờ vai, vẫn chỉ là một chút không khỏe thôi

Tư Không Linh dường như đối với phản ứng của cô rất hài lòng, hai mu bàn tay chính mình ở phía sau, lại không để người thấy dược, "Trời sắp sáng, vậy ta thì đi trước"

Úc Nhiễm trầm giọng không nói, Tư Không Linh còn muốn đợi cô một câu cáo biệt đó, nhưng mà Úc Nhiễm ngoại trừ tìm tòi nghiên cứu trong mắt cái gì cũng không nói. Tư Không Linh thở dài một tiếng nhún nhún vai, "Được rồi được rồi" Nàng vừa đi vừa nói: "Trễ chút trở lại thăm ngươi"

Úc Nhiễm nhìn theo nàng nhảy lên một cái, sau khi Tư Không Linh đặt chân nóc nhà lại bỗng nhiên dừng lại, "Đừng để Tần Khả Nhi lưu lại, cô ấy biết ta thích ngươi, muốn mượn ngươi để trả thù ta"

Úc Nhiễm chưa kịp tiếp lời, Tư Không Linh cũng đã không thấy bóng dáng

Trở lại phòng nhỏ của vùng ngoại ô, Tư Không Linh đẩy cửa ra ngã đầu ngay ở trên giường nhỏ ngủ đi, cây cải đỏ kia còn chưa tỉnh ngủ, thẳng tới giữa trưa mới phát hiện người nàng

"Ta đi, ngươi khi nào thì trở về?" Tư Không Linh bị mắc tiểu quấy nhiễu tỉnh lại, mở cửa vừa vặn dọa tiểu tử đi ngang qua

Tư Không Linh gãi gãi tóc rối bời, "Chào buổi sáng"

Cây cải đỏ ghét bỏ đánh giá nàng một chút, sau đó tay mắt lanh lẹ nhìn chằm chằm tay nàng, "Không phải, tay tỷ sao vậy, đỏ thành như vậy?"

Tư Không Linh vừa cản ra hắn, "Trước hết để cho lão tử thả nước có được hay không?"

"Không biết lão gia ngài bây giờ trở về, cơm canh đạm bạc, vẫn xin thứ lỗi" Tư Không Linh tiểu xong trở về, cây cải đỏ vừa đem thức ăn bưng để trên bàn, vừa biểu đạt áy náy rõ ràng

Tư Không Linh không có tiếp lời, trực tiếp không khách khí cầm lấy một củ khoai lang miệng lớn bắt đầu ăn, Cây cải đỏ nhìn nàng ăn, bỗng nhiên đến gần, "Làm sao vậy, đêm qua đến nha môn bị nữ nhân kia đánh rồi?"

Tư Không Linh giơ tay muốn gõ đầu hắn, bị hắn cấp tốc tránh thoát. Tiện đà lại nhìn một chút hai tay của mình đã có điều chuyển biến tốt, "Tay nghề ta đây, không mở cửa làm ăn cũng thật là lãng phí" Tư Không Linh nói ra lại không nhịn được muốn đánh ngáp, "Ngươi không biết, ngày hôm qua ta xoa bóp cho nàng ấy một đêm! Huyện lão gia kia cũng thật ác độc, người mình lại rõ ràng không phạm sai gì, nói phạt thì phạt"

Cây cải đỏ hiểu được, "Vậy cô ấy có rất cảm động hay không?"

Tư Không Linh hừ hừ một tiếng, "Nàng ấy ngủ thϊếp đi, không biết"

"....Đệ trước đây cũng không phát hiện tỷ thiếu thông minh như thế"

Tư Không Linh vẫn cắn khoai lang, đối với hắn mắt điếc tai ngơ, "Nghi phạm thật vất vả tới tay, lại biết rõ hắn chính là hung thủ, cuối cùng vẫn là không thể không thả người, hơn nữa còn không thể bắt lại" Tư Không Linh lắc đầu một cái, "Quyền quý thứ này, thực sự là đáng sợ"

Úc Nhiễm khẳng định không thể buông, nhưng nàng phải làm sao giúp cô đây?

"Ngươi nói có biện pháp gì hay không, có thể làm cho một người tự mình chủ động nhận tội?" Tư Không Linh hỏi

Cây cải đỏ hững hờ trả lời: "Có a"

"Có?"

"Trừ phi người này chỗ này có vấn đề" Cây cải đỏ chỉ chỉ đầu của chính mình

Cây cải đỏ thuận miệng nói một chút, ngược lại lập tức thật sự nhắc tỉnh Tư Không Linh, nàng bỏ xuống khoai lang, tay dầu xì xì liền trực tiếp nắm lên quần áo của cây cải đỏ, "Ngươi nơi đó không phải có mê dược sao!"

"Mê dược làm sao vậy, mê dược chỉ có thể hôn mê người...." Cây cải đỏ bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, "Ngược lại cũng có mê hoặc tâm trí người, nhưng mà phối hợp đồng thời dùng với một loại thuốc ảo giác khác, đáng tiếc đệ không có"

Tư Không Linh nhõng nhẽo đòi hỏi, cuối cùng cắn răng móc một nén bạc mới đem một bình nhỏ phấn mê ảo của cây cải đỏ mua lại, một loại khác nàng nghĩ đến rất lâu, cuối cùng quyết định đi tìm Tần Khả Nhi

Lời vừa nói ra, nữ nhân mê hoặc quyến rũ thì nở nụ cười, "Ngươi đang ở đây đùa gì thế, ta cho dù không ưa thiếu gia Quách gia, nhưng thế nào, ta cũng sẽ không hại hắn a. Hơn nữa, ta dựa vào cái gì phải giúp ngươi?"

Tư Không Linh hai tay nắm chặt nắm tay, cái cổ cứng lên, "Ngươi nói, muốn như thế nào đây!"

Tần Khả Nhi nhìn theo nàng, "Xin người khác giúp đỡ, là thái độ này?"

"Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Quỳ xuống cầu xin, mới có thành ý a"

Tư Không Linh nhất thời giận dữ, "Ngươi đừng được voi đòi tiên!"

Tần Khả Nhi đưa tay đem một ít hộp thuốc bột lấy ra, "Mê dược này quý giá vô cùng, ta cũng là thỉnh thoảng may mắn mới có một ít hộp này, ngươi tìm ta đánh bừa mà trúng, nhưng mà rốt cuộc muốn hay là không muốn, còn phải xem thành ý của bản thân ngươi"

Tư Không Linh nghe nàng ấy nói như vậy, quay người liền muốn đi, nhưng đi đến cửa lại không tự chủ được ngừng lại

Cổ có quân vương đốt lên phong hỏa đài lừa các chư hầu kéo quân đến chỉ vì thu được một nụ cười của mỹ nhân, nàng là nữ tử, dưới gối lại không có hoàng kim, nếu có thể vì Úc Nhiễm giải quyết xong việc này.... Lại có cái gì?

Tư Không Linh thở một hơi thật dài, lại bỗng nhiên quay đầu lại, không nói lời gì ở trước mặt Tần Khả Nhi quỳ xuống, Tần Khả Nhi vừa rồi cho rằng nàng thật muốn đi ngược lại bị lần này của nàng sợ đến sững sờ,, "Ngươi ngươi ngươi..."

"Thỉnh cầu Tần cô nương, giúp ta lần này, ngày sau nhất định báo lại!" Tư Không Linh từng chữ từng câu thành ý khẩn

Tần Khả Nhi trợn to hai mắt, một lát hoàn hồn, đột ngột sinh ra căm ghét, "Lấy đi, lấy đi, thực sự là sợ ngươi cái không cần mặt mũi này! !" Tư Không Linh khêu môi nở nụ cười, không khách khí tiếp nhận, "Vậy thì cảm ơn Tần cô nương, đại ân đại đức, suốt đời khó quên..."

"Được được được rồi! mau lấy đồ vật đứng lên đi đi!"

Tư Không Linh vui vẻ không xong, nàng vốn còn muốn cho Tần Khả Nhi dập đầu bốn cái, ngẫm lại có chút hơi quá đáng, liền thôi

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu tặc này không cần mặt mũi, tuyệt đối tình yêu chân thành