Chương 15
Vệ Tử Câu mở bữa tiệc này ở biệt thự Vệ gia, chỉ là muốn các công ty có quan hệ hợp tác biết được hắn hiện là tổng giám đốc tập đoàn Vệ thị.Nhìn vào gương thắt cà vạt, hắn cũng muốn thấy diện mạo của Lăng Tâm Ảnh. Muốn gặp cô là một trong những mục đích hắn muốn mở bữa tiệc này.
Leng keng! Căn phòng cách vách lại truyền tới âm thanh đập đồ, phá vỡ hình ảnh hắn mới vừa chuẩn bị.
Từ khi hắn về nhà, không có một phút yên bình. Không phải Vệ Tử Hiên gây gổ, đánh nhau với Sử Đan Kỳ, thì chính là Sử Đan Kỳ lợi dụng Vệ Tử Hiên không có ở nhà tới quấy rầy hắn.
"Tôi muốn ly hôn!" Sử Đan Kỳ rống to, sợ Vệ Tử Câu ở phòng bên cạnh không nghe thấy. Cô muốn cho hắn biết, cô vì hắn mà ly hôn.
Hắn đã từng yêu cô như vậy, chỉ cần cô quay đầu lại, hắn nhất định còn muốn cô.
"Cô bị thần kinh à, muốn ly hôn cả ngày lẫn đêm! Tôi mất vị trí tổng giám đốc, có phải xem thường tôi rồi không?" Vệ Tử Hiên cũng hầm hừ.
"Anh mất vị trí tổng giám đốc là đúng rồi, tự tiện lợi dụng tiền công ty nuôi tình nhân, tôi có mắt như mù nên mới gả cho anh, tôi muốn ly hôn!"
"Muốn ly hôn cũng được, cô nghĩ ly hôn rồi trở về tìm Tử Câu đúng không? Cô cho rằng hắn còn có thể muốn cô sao? Không cần nghĩ mình xinh đẹp liền cho rằng hắn có thể mặc cho cô định đoạt. Phụ nữ không có nội hàm một khi lên giường cùng đàn ông, sẽ làm cho họ cảm thấy cô ta không thú vị, tựa như cô." Vệ Tử Hiên nhẫn tâm mỉa mai.
Vẫn chưa có ai dám nói cô như vậy, chỉ là đàn ông ở chung một chỗ với cô quả thật cũng duy trì không được lâu, nhưng cũng không thể chứng minh cô không thú vị."Vệ Tử Hiên, tôi gϊếŧ anh!"
Tiếp đó, là một hồi âm thanh đập đồ lạch cạch, leng keng.
Người phụ nữ không có nội hàm một khi lên giường cùng đàn ông, sẽ làm cho họ cảm thấy cô ta không thú vị? Vệ Tử Câu lặp lại những lời Vệ Tử Hiên vừa nói.
Rất có đạo lý, không nghĩ tới cả ngày chơi gái, cũng có thể học được đạo lý này.
Ra khỏi phòng, hắn đi đến phòng của Vệ Tử Hiên, "Dừng tay!"
Vừa thấy Vệ Tử Câu, Sử Đan Kỳ lập tức thả cây đèn trong tay, uất ức khóc, "Tử Câu, hắn đồng ý ly hôn rồi, anh phải làm chứng cho em."
"Lát nữa chú Sử sẽ tới, bây giờ tôi chuẩn bị đi phi trường đón ông ấy, vấn đề của hai người để ông ấy thay hai người giải quyết." Dứt lời, Vệ Tử Câu xoay người rời đi.
Sử Đan Kỳ lập tức đi theo ra ngoài, "Tử Câu, là anh tìm cha em tới sao?"
"Không sai." Hắn không có dừng bước.
Sử Đan Kỳ tiếp tục đi cùng hắn, "Tử Câu, anh nên biết em ly hôn là vì anh, em sợ cha sẽ không để cho em ly hôn, anh cùng em cầu xin cha, để ông thành toàn cho chúng ta."
Vệ Tử Câu đột nhiên dừng bước, rất nghiêm túc nhìn chăm chú vào cô, sau đó vuốt mái tóc quăn màu nâu rồi bỏ đi không nói một câu.
Sử Đan Kỳ nhìn bóng lưng xinh đẹp của hắn cười, hắn còn say mê cô.
Vừa tiến vào biệt thự Vệ gia, toàn thân Lăng Tâm Ảnh cảm thấy không được tự nhiên, cô nhìn lướt qua tất cả đàn ông bên trong đại sảnh, cô muốn thấy nhưng cũng sợ phải thấy Vệ Tử Câu.
"Tâm Ảnh, tìm được hắn chưa?" Diệp Ninh cũng chưa tìm thấy Vệ Tử Câu.
"Còn chưa có. . . . . . Tìm được." Đúng lúc Lăng Tâm Ảnh nhìn thấy hắn, hắn đang nói chuyện với một người đàn ông khác.
"Chúng ta qua đó chào hỏi." Diệp Ninh nói.
"Nói hay lắm, em chào hỏi xong liền đi." Lăng Tâm kéo theo Diệp Ninh đi về phía Vệ Tử Câu.
"Vệ tổng giám đốc, anh khỏe chứ, tôi là Diệp Ninh." Diệp Ninh đến bên người Vệ Tử Câu nói.
Vệ Tử Câu lập tức xoay người, nhìn chăm chú vào hai cô gái quyến rũ trước mắt, một người trong đó có vẻ đơn thuần, trong sáng, khiến tầm mắt hắn dừng lại thêm mấy giây, hắn đang suy đoán ai sẽ là Lăng Tâm Ảnh?
"Diệp tiểu thư, chào cô." Hắn lễ phép vươn tay. Ai cầm tay hắn, người đó chính là Diệp Ninh, một người khác dĩ nhiên sẽ là Lăng Tâm Ảnh.
Diệp Ninh lập tức cầm tay Vệ Tử Câu, "Anh khỏe chứ, Vệ tiên sinh, Tâm Ảnh cũng đến."
Cô gái đơn thuần, trong sáng là Lăng Tâm Ảnh!
"Vệ, Vệ tiên sinh, tôi đã đến." Lăng Tâm Ảnh giương mắt nhìn chăm chú vào hắn, phát hiện tầm mắt của hắn hoàn toàn đặt trên người mình, nhưng mắt của hắn không thể tập trung tiêu cự, tại sao lại như vậy?
Cô vội vàng hạ mí mắt, không thể nghĩ nhiều, giật nhẹ Diệp Ninh, nhỏ giọng nói; "Em phải đi."
Diệp Ninh nhìn cô gật đầu một cái.
Lăng Tâm Ảnh không muốn rời xa, giương mắt liếc hắn một cái, ánh mắt của hắn sáng lên làm cô hoảng hốt lập tức xoay người rời đi.
"Tâm Ảnh, muốn đi nhanh như vậy sao?" Vệ Tử Câu hỏi.
Lăng Tâm Ảnh lập tức xoay người đi tới, "Anh. . . . . ."
Vệ Tử Câu kéo tay cô, "Diệp tiểu thư, việc có liên quan đến hiệp ước, thư ký của tôi sẽ cầm hợp đồng giao cho cô, cô xem qua nếu có vấn đề gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi, tôi mang Tâm Ảnh đi."
"Nhưng là. . . . . ." Diệp Ninh còn không kịp lên tiếng, đã thấy hai người đi lên lầu.
"Vệ tiên sinh, mắt của anh. . . . . ." Lăng Tâm Ảnh kinh ngạc hỏi.
"Rất tốt." Vệ Tử Câu dẫn cô vào phòng.
"Chúc mừng anh. Chỉ là. . . . . . Anh dẫn em đến nơi này làm gì?" Mỗi lần hắn buông tay ra, cô lập tức kéo dài khoảng cách với hắn, còn cầm gối trên giường của hắn che ở trước ngực.
"Em đang làm gì vậy?" Vệ Tử Câu buồn cười hỏi.
"Em, em không phải cố ý hại anh không ngăn cản kịp Vệ Tử Hiên kết hôn với Sử Đan Kỳ, anh. . . . . . Anh không phải sẽ tức giận mà muốn gϊếŧ em đấy chứ? Em. . . . . . Học tỷ giúp em với."
"Ha ha, anh sao lại muốn gϊếŧ em, em thật hấp dẫn." Hắn nhanh chóng kéo cô lại, ôm cô vào trong lòng.
"A! Vệ tiên sinh, anh buông em ra, em thật sự không cố ý, anh nghe em giải thích, em thật sự không biết cổ phần là giả, em cũng không dám yêu anh, anh buông em ra!"
"Anh tin em, nhưng em phải tiếp tục yêu anh." Vệ Tử Câu kéo cô ngã xuống giường, đè lên cô.
Lăng Tâm Ảnh cho là hắn vì tức giận mới nói như vậy, cô dùng sức lắc đầu, "Em thật sự không dám."
Vệ Tử Câu giữ chặt mặt cô, cúi đầu xuống hôn, dùng tất cả nhu tình hóa giải sự sợ hãi của cô đối với hắn.
"Vệ tiên sinh, anh. . . . . ." Uống lộn thuốc sao?
"Ngoan ngoãn ở trong phòng chờ anh, anh có lời muốn nói với em, anh hiện tại phải đi xuống chào hỏi khách khứa trước." Hắn vừa hôn nàng vừa nói.
Lăng Tâm Ảnh như bị dính ma chú của hắn gật đầu một cái.
Vệ Tử Câu đi xuống lầu, Vệ Tử Hiên luôn ở phòng bên cạnh thấy hắn đem Lăng Tâm Ảnh vào phòng, liền nổi lên ý đồ xấu.
Nếu không vì Lăng Tâm Ảnh, hắn bây giờ còn đang ổn định làm tổng giám đốc, nếu gϊếŧ người có thể vô tội, hắn nhất định sẽ gϊếŧ cô!
Không, gϊếŧ cô thì quá đáng tiếc; nếu nói Sử Đan Kỳ là tiên nữ phương Tây thì cô là tiên nữ Trung Quốc, hắn còn chưa có thưởng thức qua cô gái nào giống cô, không biết có thú vị hay không.
Tiên nữ phương Tây vài ba lời liền có thể lên giường, muốn làm tiên nữ Trung Quốc sợ rằng phải nói vạn ngữ; chỉ là, hắn không có kiên nhẫn nói nhiều như vậy, vậy thì bỏ thuốc sẽ nhanh hơn.
Hắn ở trong phòng rót hai ly rượu, trong đó có một ly bỏ thuốc mê mang đi, tiếp đó gõ cửa phòng Vệ Tử Câu. Hắn tin rằng Vệ Tử Câu sẽ không trở về phòng nhanh như vậy.
Mở cửa đương nhiên là Lăng Tâm Ảnh."Là anh? Có chuyện gì sao?"
"Cô khiến tôi mất đi vị trí tổng giám đốc, cô nói không có chuyện gì sao?" Vệ Tử Hiên vào trong phòng, đóng cửa phòng lại.
Lăng Tâm Ảnh lui lại mấy bước, "Do anh làm bậy không thể trách tôi. Anh tốt nhất không được làm loạn, phía dưới đều có người, tôi kêu lên, sẽ có rất nhiều người đến."
"Cô không cần phải khẩn trương, thật sự là do tôi làm bậy, tôi chỉ tìm cô uống rượu, uống xong ly rượu này, chúng ta quên hết ân oán trước kia." Nói xong, Vệ Tử Hiên uống ly rượu không bỏ thuốc, sau đó đem một ly rượu khác đưa tới trước mặt Lăng Tâm Ảnh.
Lăng Tâm Ảnh lắc đầu từ chối.
"Không nể mặt tôi sao? Chỉ một ly rượu, quên hết ân oán giữa chúng ta, cô không phải hy vọng chúng ta thành kẻ thù chứ!"
Cô dĩ nhiên không hy vọng có kẻ thù, vì vậy cô nhận lấy rượu, "Uống xong sẽ không còn ân oán nữa?"
"Không sai, sẽ xóa bỏ hết."
Lăng Tâm Ảnh chịu đựng rượu cay, nhanh chóng uống hết. Cô đem ly trả lại cho Vệ Tử Hiên, "Anh có thể đi ra ngoài."
"Không vội." Hắn ngược lại đi đến bên giường ngồi xuống.
"Mời anh đi ra ngoài, đây không phải là phòng của anh."
"Đây cũng không phải phòng của cô."
"Anh. . . . . ." Lăng Tâm Ảnh cảm thấy hành động của hắn rất kỳ lạ, cô từ từ đi đến cạnh cửa, hắn không ra thì cô ra!
Mà cô mới chạm tới nắm cửa, chưa kịp mở cửa liền mất đi tri giác, ngã xuống đất.
Vệ Tử Hiên kịp thời đón lấy cô, ôm cô đặt trên giường, lộ ra một chút ý cười thỏa mãn, giúp cô cởϊ áσ, tháo dây lưng, du͙© vọиɠ nổi lên.
Cởi ra nút áo thứ nhất trên quần áo cô, nút áo thứ hai. . . . . .