"Anh không có việc gì là tốt, tôi còn phải về phòng chụp ảnh !"
Sam¬my tức giận trừng cô, trên mặt viết"Thật không có lương tâm" !
Thiên Tầm giúp bạn tốt giải thích: "Mật Nhi hôm nay vốn không đi được, chỉ vì anh, đặc biệt giành nửa ngày tới thăm anh, những thứ này, đều là do cô ấy mua."
"Biết rồi, người này vốn bận rộn, thời gian rất quý giá, tôi còn không rõ ư. . . . . ." không phải anh thật sự giận Mật Nhi , chỉ là thân thể thật sự không thoải mái, muốn tìm một người để trút giận."Được rồi, tôi không sao, các cô có thể đi."
"Yên tâm, tôi không đi, tôi tới là để chăm sóc cho anh."
Mắt Sam¬my sáng lên, thật ra thì anh rất hi vọng lúc ngã bệnh có người ở cùng mình, chỉ là mạnh miệng không chịu nói, ngoài mặt lại giả vờ như không sao mà thôi.
"Vậy có được không?"
"Chúng ta là bạn bè mà, bạn gặp nạn, sao có thể không để ý chứ? Thật may tôi là người rãnh rỗi, anh cứ coi như tôi quá rãnh, để cho tôi có chuyện làm, tôi sẽ rất biết ơn anh."
Mật Nhi vỗ tay nói: "Quyết định này thật quá tốt! Thiên Tầm, cậu ở lại chăm sóc anh ta, anh ta vì cảm ơn cậu, về sau sẽ dùng cậu làm người mẫu áo cưới nhiều hơn, mọi người đều vui vẻ, mình cũng có thể yên tâm đi làm." Cô nhanh nhẹn đưa bó hoa cho Sam¬my."Chúc anh sớm khang phục, tôi đi, tạm biệt hai người," sau khi ném cho đôi ‘tuấn nam mỹ nữ’ một cái hôn gió, cô tiêu sái rời khỏi.
Cứ như vậy, Thiên Tầm gánh nhiệm vụ chăm sóc cho bệnh nhân Sam¬my, đây là chuyện cô cầu còn không được, bởi vì cô có thể để bản thân bận rộn rồi.
Làm việc nhà cùng chăm sóc người khác, vốn là sở trường của cô. Cô rất muốn cho lịch của mình thật kín, nhưng case chụp hình của người mẫu không phải ngày nào cũng có, cho nên Sam¬my ngã bệnh, vừa đúng lúc cho cô việc làm.
Chỉ là không nghĩ tới, cộng việc này vừa bắt đầu, liền bận hơn hai tháng.
Đã hơn hai tháng, thế nhưng cô hoàn toàn không liên lạc với anh!
Đường Sĩ Thành đứng ngồi không yên, phập phồng lo lắng, số lần đưa mắt nhìn điện thoại di động còn nhiều hơn so với nhìn văn kiện, kiểm tra những số gọi đến còn dày đặc hơn so với tra tài liệu trên máy tính.
Mình sao vậy? Anh nghi ngờ tự hỏi, để một đống khách hàng muốn ủy thác anh xếp hàng chờ, để những cô gái muốn cùng anh ước hẹn bất cứ lúc nào nghểnh cổ mong mỏi.
Anh vẫn còn trẻ, tuấn nhã nhiều tiền, mấy năm nỗ lực mới đạt được thành tựu của ngày hôm nay,vậy nên anh muốn để bản thân thưởng thức cuộc sống độc thân quý tộc, cùng hưởng thụ tự do nguyên vẹn.
Nhưng. . . . . . anh vẫn không cảm thấy vui vẻ, trong lòng luôn nhớ đến bóng dáng của Thiên Tầm, cô càng không liên lạc với anh, anh lại càng cảm thấy lo lắng.
Chẳng lẽ, cô thật một đi không trở lại?
Anh đứng lên, tiện tay cầm theo chiếc áo khoác cùng cặp công văn, rời khỏi phòng làm việc của mình, lúc ngang qua bàn thư ký chỉ để lại một câu.
"Tôi đi ra ngoài gặp khách hàng, nếu như có một vị tiểu thư họ Hàn tìm tôi hoặc gọi điện thoại tới , cần phải cho tôi biết."
"Vâng, Đường luật sư." Thư ký cung kính trả lời.
Lúc chuẩn bị bước ra cửa thì đột nhiên anh nghe tiếng thư ký gọi.
"Đợi một chút, Đường luật sư."
"Còn có việc gì?"
Thư ký có chút xấu hổ nhắc nhở anh."Nút áo chỗ ống tay ngài bị rớt."
Anh sửng sốt, tiếp đó liền kiểm tra tay áo của mình, lúc này mới phát hiện ra thiếu một cái nút.
Luật sư đại diện rất quan trọng, trên ăn mặc, một chi tiết nhỏ cũng phải chú ý, trong quá khứ những việc như rơi nút áo này chưa từng xảy ra ở người anh, bởi vì từ trước đến giờ Thiên Tầm đều đem mọi thứ để ý đâu vào đấy, anh không cần phải quan tâm.
Thiếu cô, sáng sớm không còn có người hôn nhẹ lên mặt, ầm ĩ không cho phép anh ngủ nướng; trên bàn cũng không có thức ăn thơm phức cùng cà phê uống mãi không chán chờ anh; không ai giúp anh giặt quần áo, phơi khô, là phẳng gọn gàng, ban đêm cũng không còn người giúp anh xoa bóp vai, tiêu trừ mệt nhọc.
Tim căng chặt, nhớ lại những kí ức ngọt ngào đã qua này, anh không khỏi xấu hổ, thì ra là . . . . . cô vì anh làm nhiều việc như vậy, nhưng anh vẫn chỉ xem như chuyện đương nhiên.
"Đường luật sư?" Thư ký đứng chờ ở một bên, buồn bực nhìn anh đang mất hồn.
Đường Sĩ Thành thu hồi tâm trạng, lễ độ mỉm cười."Thật may là có cô nhắc nhở, nếu không cứ như vậy đi gặp khách hàng thật quá thất lễ."
"Không có gì, bây giờ tôi lập tức vá lại giúp ngài, ở đây tôi có một nút áo thừa, mặc dù không cùng một dạng, nhưng cũng có vài phần tương tự."
"Không cần, tôi dùng khuy tay áo thay thế là được rồi." Anh trở về phòng làm việc, kéo ngăn tủ, từ trong một hộp gấm tinh xảo lấy ra hai chiếc khuy tay áo thϊếp vàng cùng kẹp cravate.
Anh còn nhớ rõ, đây là quà sinh nhật năm ngoái Thiên Tầm tặng cho anh. Ngày đó, cô còn vui vẻ hơn anh, nói thẳng quà tặng này cô tìm thật lâu, bởi vì dòng chữ tiếng Anh phía trên cùng chữ cái mở đầu trong tên nước ngoài của anh giống nhau; mà một đêm kia, chính cô cũng là quà tặng, vì lấy lòng anh, cô mặc chiếc áσ ɭóŧ hấp dẫn mình vẫn ngượng ngùng, nằm ở trên giường để cho anh"ăn" . . . . . .
Mày rậm nhíu lại, anh xấu hổ nhìn xuống đất, kết quả của loạn tưởng, chính là kí©ɧ ŧɧí©ɧ"một chỗ nào đó" đội lên.
Anh tỉnh táo đè kích động trời sinh của đàn ông, kịp thời dùng ý niệm làm lạnh nó.
Khuy tay áo này anh chưa từng mang qua, hiện tại vừa đúng lúc phát huy công dụng, anh cài nút, phát hiện nó nhìn thật đẹp mắt, lòng vui vẻ kì lạ, tâm tình cũng tốt hơn 7,8 phần.
Thật muốn gặp cô.
Mong mỏi cứ từng ngày, từng ngày trôi qua, theo đó sự nhớ nhung càng thêm sâu đậm, anh cho là có thể đợi đến lúc cô quay đầu lại, nhưng sự thật chứng minh, anh đã đánh giá cao chính mình, càng đánh giá thấp ý chí của Thiên Tầm.
Chẳng lẽ chỉ có kết hôn, mới có thể giải quyết vấn đề giữa hai người?
Chợt linh cơ vừa động, Đường Sĩ Thành thầm mắng mình đần, vấn đề đơn giản như vậy, mà hiện tại anh mới nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Anh biết nên nói thế nào với Thiên Tầm rồi ! Anh phải nhanh chóng kết thúc công việc ngày hôm nay, sau đó đi gặp Thiên Tầm, muốn cô cho anh thêm một chút thời gian, có lẽ mấy năm tiếp theo, anh sẽ cùng cô kết hôn, nhưng anh vẫn cần thời gian để thích ứng. Kế hoãn binh này, chẳng những có thể lưu lại giai nhân, cũng cho anh đủ thời gian để nghĩ biện pháp khác.
Quan trọng nhất là, anh muốn cô trở lại bên cạnh, như vậy cũng không xem là thất tín với cô, ít nhất anh cũng đã nhượng bộ, cô. . . . . . cũng sẽ không làm khó anh chứ?
Hôm sau ——
Hôm nay là thứ bảy, sáng sớm anh đã đi mua ngay một bó hoa hồng, theo thông lệ, muốn thuyết phục người yêu cho tốt, hoa là một đạo cụ không thể thiếu.
Anh cầm bó hoa hồng lớn, chạy xe tới nhà trọ hiện tại Thiên Tầm đang ở, chỗ này thường ngày mặc dù ra vào có nhân viên quản lý trông chừng, nhưng anh là luật sư nên dễ dàng thuyết phục được nhân viên quản lý phối hợp kế hoạch của mình, cộng thêm anh một thân tây trang thẳng thớm, dáng vẻ lịch sự, trời sinh tướng mạo anh tuấn dễ dàng làm cho người ta có hảo cảm, nhân viên quản lý nhận ra anh, vì vậy cũng không thông báo để cho anh đi lên.
Sau khi ghi danh, anh liền trực tiếp đi thang máy lên lầu.
Đường Sĩ Thành đi đến trước cửa, nhấn chuông, lúc đầu không có ai đáp, anh rất có kiên nhẫn tiếp tục nhấn mấy tiếng, ước chừng đợi năm phút đồng hồ, rốt cuộc có người tới mở cửa rồi.
Người mở cửa chính là An Mật Nhi, cô có thói quen ngủ nướng, sáng sớm liền bị tiếng chuông cửa đánh thức, có chút khó chịu, nhưng khi nhìn thấy đối phương, cô ngây người.
Đường Sĩ Thành nhìn thấy cô, mặc dù người phụ nữ này cột tóc đuôi gà,ăn mặc không giống phụ nữ, nhưng anh vẫn lễ độ mỉm cười.