Nhận Tội Với Em

Chương 2

Trong miệng là hương thơm của *Long Thiệt Lan, là mùi vị anh thích nhất, là khí phách của anh, nhiệt tình của anh. . . . . . Trời ơi! Cô cô cô, sắp chống đỡ không nổi nữa!

(*Long Thiệt Lan: mình cũng không biết đây là cái gì, bạn nào biết chỉ giúp mình nha!)

Nếu như anh không buông tay, cô làm sao có thể tàn nhẫn rời đi?

"Cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến giọng nói nhắc nhở của thư kí.

"Đường luật sư, Lưu đổng sự trưởng tự mình đến đây, đang chờ trong phòng khách."

"Tôi bây giờ đang vội, không rãnh." ngữ điệu của anh giống bình thường, nghe không ra bất kỳ sự thay đổi gì, cho dù trong ngực là mỹ vị ngọt ngào, làm người ta huyết mạch căng phồng, anh vẫn có thể giữ tỉnh táo hơn người.

Nhưng vật nhỏ bị anh trêu đùa cơ hồ khóc lên thì thật đáng thương, rõ ràng đã dục hỏa khó nhịn, lại không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, vẫn phải kiềm chế.

Anh thích nhìn bộ dáng kia của cô, vẻ mặt e lệ hết sức mê người. Có lẽ. . . . . . đây chính là lý do tại sao sau khi có cô, anh không hề cảm thấy hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào khác .

Ba năm a, anh lại có thể mê luyến một cô gái ba năm, chẳng những không cảm thấy chán, còn càng thêm yêu thích. . . . . .

Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, thanh âm của thư kí cũng càng vội vàng.

"Đường đại luật sư, ông chủ nói khách hàng này ngài nhất định muốn gặp a!"

Đường Sĩ Thành dừng lại, vẻ mặt có chút không hờn giận, nếu là ý của ông chủ, thì không thể tùy tiện xem nhẹ.

"Được rồi, tôi đã biết."

Hàn Thiên Tầm nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, mừng vì tâm của mình được cứu, nhưng biểu tình biến hóa rất nhỏ này chạy không khỏi pháp nhãn của Đường Sĩ Thành, khóe môi anh khẽ nhếch, xấu xa bồi thêm một câu.

"Nói tôi mười lăm phút nữa sẽ đến."

Mười lăm phút? trong bụng Thiên Tầm kêu khổ thấu trời, không phải chứ! Anh còn muốn cùng cô dây dưa mười lăm phút, cô sao có thể chống đỡ được a!

Khi một bàn tay không an phận cách y phục cởi ra áσ ɭóŧ sau lưng thì cô lập tức hiểu ý đồ của anh rồi.

"Không được đâu! Đường tiên sinh!" Ngoài cửa lại truyền tới thanh âm của thư kí.

Đúng đúng đúng! Không được ah...! Cô mới không cần cùng anh làm việc đó trong văn phòng ! Nếu như cùng anh làm, nhất định sẽ bị anh thuần phục phải ngoan ngoãn đến quên mất đêm nay là đêm nào, quá nguy hiểm!

"Lưu tiên sinh là khách hàng lớn của công ty, ông chủ dặn dò muốn ngài lập tức đến." Thư ký hết sức thận trọng lại tăng cao âm âm điệu nhắc nhở anh.

Đường Sĩ Thành vô cùng không tình nguyện, anh đang bận, lúc nào không đến, cố tình lại đến lúc này quấy rầy chuyện tốt của anh. Suy nghĩ hậu quả trước sau, anh mở miệng.

"Nói với đối phương, tôi lập tức tới ngay."

Thật tốt quá!

Thiên Tầm thở phào nhẹ nhõm, tiếng gõ cửa này đến thật là đúng lúc ! Trộm nhìn anh, khóe môi không nhịn khẽ hiện lên nụ cười có chút hả hê, chợt cánh tay bên hông siết chặt, giương mắt, ngoài ý muốn nhìn thấy trong mắt của anh đầy tức giận.

"Làm chi a?" Cô vô tội trừng lại anh.

"Trong lòng em tự hiểu."

Cô nói không ra lời, ý nghĩ trong lòng bị anh nhìn thấu, có chút chột dạ, cô thề, môi cô chỉ hơi hơi giơ lên một cm mà thôi, người này mắt sao lại lợi hại như vậy lợi a!

"Anh còn trì hoãn cái gì? Đi mau a, cẩn thận bị ông chủ mắng." Cô thúc giục, cố gắng dời đi sự chú ý của anh, đang may mắn mình tránh được một kiếp thì một giây kế tiếp, cô ngây ngẩn cả người, phía dưới một cỗ nhiệt năng truyền đến.

"A. . . . . ." hô hấp của cô cứng lại, nhất thời sơ suất, bị tay anh thăm dò vào trong quần.

Mặt cô nóng lên, vừa thẹn vừa tức trừng anh, người này quá gian trá rồi ! Nhưng anh một khi muốn, sẽ không cho cô cự tuyệt, chỉ có thể đáng thương mặc anh định đoạt, người đàn ông này a, ngoài việc có bản lĩnh trên thương trường, thủ đoạn đối với phụ nữ cũng rất cao minh, uổng công cô còn đặc biệt chọn thời gian anh còn đang làm việc đến tìm, đọc lên suy nhĩ hơn mấy tháng của mình: tuyên ngôn chia tay.

Kết quả, mọi việc vẫn bị anh nắm trong tay.

"Em muốn rời khỏi tôi?"

"Ưmh. . . . . ."

Cô ôm chặt anh, ngượng ngùng nhắm mắt, hé môi nhẹ nhàng thở dốc, mặt đỏ lên giống như hoa hồng đỏ tươi, trải qua vuốt ve của anh, càng trở nên yêu kiều động lòng người.

"Vật nhỏ đáng yêu, anh hiểu em, giống như anh sẽ hiểu rõ từng bộ phận trên người em, cho nên. . . . . ." hơi thở nóng rực đi tới bên tai cô, dùng giọng nói từ tính đầy tự tin tuyên bố.

"Em không thể rời khỏi anh được."

Mắt đẹp trong nháy mắt mở ra, thần trí vốn đang mê man giống như sương mù tiêu tán trong một khắc liền thanh tỉnh.

Đường Sĩ Thành không phát hiện sự khác thường của cô, tưởng cô đã bị mình chinh phục lần nữa.

Thời gian không cho phép anh tiếp tục trì hoãn, phải lập tức đi xử lý chính sự mới được.

"Ngoan ngoãn ở phòng làm việc chờ anh, không nên suy nghĩ lung tung, xong việc sẽ cùng em đi dạo phố, em muốn mua cái gì đều tùy em, ân?"

Cô cúi đầu, không để anh nhìn thấy vẻ mặt của mình.

Đường Sĩ Thành chỉ xem là cô đang xấu hổ, ở trên trán cô hạ xuống một nụ hôn, liền yên lòng rời khỏi phòng làm việc.

Khoảnh khắc anh bước qua cửa, hơi sức toàn thân của Hàn Thiên Tầm thoáng chốc giống như bị rút kiệt, cả người ngã trên mặt đất, vẻ mặt hiện đầy thất vọng cùng ảo não, giận chính mình không có tiền đồ.

Mật Nhi nói không sai, chỉ cần cô còn ở cạnh Đường Sĩ Thành một ngày, Đường Sĩ Thành vẫn sẽ không thay đổi tâm ý, một chút phần thắng cô cũng không có, thay vì ngày qua ngày tiếp tục tự lừa gạt mình, không bằng dũng cảm bước đi, vì bản thân mở ra một lối thoát.

Nắm chặt tay, cô hướng lên trời thề, cô muốn rời khỏi Đường Sĩ Thành!

Tuy nói như vậy, nhưng nghĩ đến những chuyện anh vừa làm đối với mình, tim cô không nhịn được đập loạn, cánh môi bị hôn sưng còn lưu lại nhiệt độ chưa tiêu tán.

Ừ, cô vẫn nên lén lén lút lút trốn đi thì tốt hơn.

Vì vậy, cô rón ra rón rén, mang hành lí của mình chuyển ra khỏi tổ ấm tình yêu trong ngày hôm đó, chính thức cùng Đường Sĩ Thành chia tay.

************

"Ô ô ô ~~~"

Vào nửa đêm, vang lên tiếng khóc thê lương của một người phụ nữ, làm ai nghe được cũng cảm thấy khinh hoàng, ngủ không an tĩnh.

"Ô ô ô ~~"

Tiếng khóc nghẹn ngào, đứt quãng, khổ sở không nơi nương tựa, cẩn thận lắng nghe, nó đến từ gian phòng trong một nhà trọ nào đó.

"Ô ô ô ~~"

Không giống tiếng xe rõ ràng, vang dội ngoài cửa sổ, tiếng khóc của người phụ nữ trong đêm khuya yên tĩnh phảng phất như tiếng đàn, dư âm còn văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt.

Tiếng khóc đã kéo dài nhiều giờ.

Bên trong phòng đột nhiên sáng choang, người mở đèn chính là một cô gái có dung mạo thanh tú, tóc ngắn hỗn loạn chưa được sửa sang, nhìn thấy một cái giường liền xông thẳng lại.

Cô tức giận thở phì phì đi đến trước giường, một phen xốc chăn lên, dùng đôi mắt gấu mèo vì ba ngày ba đêm ngủ không ngon, trừng vật thể đã hại mình.

"Cậu có tiền đồ một chút được không? Khóc ba ngày ba đêm chưa dứt, người khác còn tưởng nhà mình có người chết !" An Mật Nhi tức giận mắng.

Vùi ở trên giường, Hàn Thiên Tầm nâng lên khuôn mặt khóc đến ‘lê hoa đoái vũ’, mắt đẹp long lanh đáng thương nhìn bạn tốt.

"Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . . Người ta nhớ anh ấy chứ sao. . . . . . Ô ô ô. . . . . ."

"Cậu im ngay cho mình, mới chỉ là ngày thứ ba chia tay mà thôi, nếu như là chia tay cả đời, cậu sẽ không sống nổi nữa hả?"

Thiên Tầm gật đầu một cái, nghẹn ngào nói: "Người ta thật sống không nổi nữa ~~"