Nhưng là công việc nữ tiếp viên hàng không này nhìn như rất mỹ lệ, thật ra lại không tích lũy được chút kinh nghiệm xã hội gì, huống chi đã ba năm cô không đi ra ngoài làm việc, trong khoảng thời gian ngắn cũng không hiểu được phải làm cái gì, cho nên sự giúp đỡ của Mật Nhi, không khác nào cho cô một chiếc đèn sáng trong bóng tối.
Vóc người thon dài của An Mật Nhi so với Thiên Tầm 1m6 ước chừng cao hơn một cái đầu, ôm Mật Nhi, Thiên Tầm giống như một con gấu koala ôm cây luga.
An Mật Nhi vỗ vỗ đầu gấu koala, trấn an cô gái dễ dàng hưng phấn này.
"Đúng, đúng, đừng quá hưng phấn, cẩn thận vui mừng quá mức, đến lúc đó người ta không dùng cậu, lại thất vọng giống như Ngày tận thế."
"Hì hì, không có biện pháp, mình là cao hứng nha, người ta cũng không cách nào bảo trì bình thản giống người nào đó, mình muốn có thể giống như cậu, cầm giữ được hỉ nộ ái ố của bản thân."
"Không cần, là chính bản thân cậu thì tốt rồi, đây là đặc sắc của Hàn Thiên Tầm."
"Có thật không? Mình như vậy rất tốt?"
"Dĩ nhiên." Như vậy mới nói, xem ti vi, xem chiếu bóng, nhìn phim bộ, cũng không thú vị bằng nhìn biểu tình của cô gái nhỏ Hàn Thiên Tầm này, chỉ là khóc cũng đã có hơn một trăm loại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho cô rất nhiều linh cảm.
Thân là một nhϊếp ảnh gia ưu tú, cần các loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ trên cảm quan, cô trời sinh lý trí tỉnh táo, không giống Thiên Tầm tràn đầy cảm tính, nhìn kịch vui sẽ cười to, nhìn bi kịch sẽ khóc đến chết đi sống lại, nếu như thấy người ta bị loạn súng bắn chết, còn có thể không tự chủ ôm thân thể, giống như bị trúng đạn chính là mình. Thiên Tầm tình cảm rất phong phú, ngay cả khi không cẩn thận gϊếŧ chết một con côn trùng, cũng thở dài đến mấy ngày, buồn cười là còn theo sát thi cốt liên tiếp nói xin lỗi, ở chung với một người bạn như vậy, vừa đúng có thể đền bù thiếu sót của cô.
Nhưng nếu Thiên Tầm đè nén hỉ nộ ái ố của mình, vậy thì không dễ đùa rồi.
"Tóm lại, cậu chính là cậu, không cần để ý ánh mắt của người khác, cũng đừng cố làm thay đổi mình để phù hợp người khác, biết không?"
"Ừ, biết."
Nhìn, đầu óc hồn nhiên ngây ngốc đến cỡ nào a!
"Mật Nhi."
"Chuyện gì?"
"Tại sao cậu không phải là đàn ông?"
"Tại sao mình phải là đàn ông?"
"Nếu như cậu là đàn ông, mình nhất định sẽ coi trọng cậu, yêu cậu, như vậy mình liền có thể không cần khổ sở vì tình, trực tiếp gả cho cậu."
"Nếu như mà mình là đàn ông, mình nhất định không thể nào cưới cậu."
"Ah? Tại sao?"
"Nếu như mình cưới cậu, liền đến lượt mình chịu khổ, hiểu chưa?"
". . . . . ."
"Không hiểu đúng không, nhìn biểu tình há mồm ngẩn người của cậu là biết, mà cậu cũng không cần phải hiểu, bởi vì mình tuyệt sẽ không là đàn ông, cho nên cậu nghĩ đến bể đầu cũng chỉ là lãng phí thời gian, biết không?"
"Biết." Gấu koala ngoan ngoãn gật đầu.
"Rất tốt, trẻ con là dễ dạy."
"Vị này là Sam¬my, ông chủ của văn phòng thiết kế áo cưới Duy Mỹ."
Sau khi được Mật Nhi giới thiệu, Thiên Tầm trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm đối phương, bởi vì cô không nghĩ tới, có đàn ông dáng dấp so với phụ nữ còn xinh đẹp hơn.
Người đàn ông gọi Sam¬my là một chàng trai có vẻ đẹp anh tuấn trộn lẫn giữa Trung Quốc và phương Tây, thân cao hơn 1m7, tóc dài màu đen pha chút nâu sáng, rũ xuống vai rộng, rất có hình tượng: màu da trắng nõn, ngũ quan tinh tế, lông mày thon dài, mũi thẳng, môi mỏng xinh đẹp, cùng với ánh mắt thâm thúy màu xanh dương đang tử tế quan sát cô, nhìn từ mọi góc độ đều thấy xuất sắc vô cùng.
"Anh mạnh khỏe. . . . . ." Cô thân mật vươn tay, không nghĩ tới vừa giơ lên, liền lập tức rơi vào một bàn tay ấm áp hữu lực.
Đối phương đột nhiên đem tay cô kéo cao đến trước mặt,ánh mắt sắc bén màu xanh dương nhìn rất cẩn thận, thay vì nói là đang cùng cô bắt tay, không bằng nói anh đang nghiên cứu tay của cô.
Động tác đột ngột này khiến Thiên Tầm sợ hết hồn, ánh mắt lo lắng nhìn sang Mật Nhi đang đứng một bên, tìm kiếm sự giúp đỡ.
An Mật Nhi nhìn cô cưởi cười, biểu thị cô không cần khẩn trương, giống như việc này đã nằm trong dự liệu, rất bình thường.
Thiên Tầm biết nếu có nguy hiểm hoặc là không thích hợp, Mật Nhi sẽ là người đầu tiên bảo vệ cô, nếu Mật Nhi cảm thấy không sao, đối phương lại là bằng hữu của cô ấy, đưa tay cho người ta nhìn một chút, cũng không có vấn đề gì chứ?
Chỉ là. . . . . . Người này rốt cuộc đang nhìn cái gì a? Tay của cô lại không có gì đặc biệt , ngược lại tay của đối phương làm cô phải mở rộng tầm mắt, không nghĩ tới tay của đàn ông cũng có thể trắng nõn thon dài như vậy, trên ngón vô danh mang một chiếc nhẫn bạch kim khảm Lam bảo thạch, màu sắc mượt mà, cùng một dạng với đôi mắt màu xanh dương của chủ nhân nó, vừa thần bí lại tao nhã.
Đối phương nhìn chằm chằm tay của cô một lúc lâu, ánh mắt kia rất quái lạ, thật giống như hâm mộ, rồi lại có chút khinh thường.
Nam tử hừ lạnh một tiếng, buông tay cô ra, cái gì cũng không nói, bắt đầu đi quanh cô, đem cô từ trên xuống dưới nhìn cẩn thận, trái chằm chằm phải ngắm ngắm, từ đầu đến chân tỉ mỉ quan sát một lần, ánh mắt kia giống như đang bình phẩm một thứ hàng hóa, thật sắc bén, chỉ kém không có tỏa sáng thôi.
Khi đối phương mở miệng thì cũng là hướng về phía Mật Nhi, giọng nói còn ẩn ẩn mang theo oán trách.
"Mật Nhi, cô không có chuyện làm hay sao mà lại mang một người xấu xí tới đây a!"
Thình lình, tim của Hàn Thiên Tầm bị hai chữ xấu xí chém một đao.
Cô nghẹn họng nhìn trân trối, lại không hiểu được hướng về phía Mật Nhi, trên mặt viết đầy chất vấn, mình xấu chỗ nào a?
Mật Nhi khí định thần nhàn, không nhanh không chậm nói với Sam¬my: "Cô ấy là thí sinh thích hợp nhất, có thể giúp anh quảng cáo mặt bằng trên tạp chí."
"Tôi không muốn, nhìn cô ấy sẽ làm bị thương đôi mắt của tôi!"
Những lời này còn độc hơn, trực tiếp rắc muối trên miệng vết thương của cô.
An Mật Nhi không chút bận tâm, chỉ là lạnh lùng trả lời: "Nếu như anh vẫn muốn tôi chụp ảnh thì phải dùng cô ấy."
Sammy đưa ngón trỏ ra, nhắm thẳng vào mặt củaThiên Tầm, không khách khí phê bình.
"Cô ấy dáng dấp không cao, lại không trải qua huấn luyện, so với những người mẫu chuyên nghiệp kém quá nhiều, tại sao nhất định không phải quả bí đao lùn này thì không thể!"
Hơi không chú ý, lại có thêm ba chữ bí đao lùn lén bắn tới, ngay giữa trán của cô.
Thiên Tầm hít sâu một hơi, trên khuôn mặt diễm lệ hiện lên một nụ cười khách khí, khẽ hắng giọng.
"Khụ. . . . . . thực xin lỗi, Sam¬my tiên sinh."
Hai người đồng thời xoay đầu lại, chấm dứt tranh chấp, Sam¬my cao ngạo liếc nhìn cô.
Thiên Tầm không chút nào sợ hãi khí thế của anh ta, ngẩng đầu lên, ưỡn ngực, từng chữ từng chữ trả lời anh.
"Tôi không đủ cao, cũng không phải là xinh đẹp nhất, nhưng cũng không phải xấu xí, bí đao lùn, xin đừng dùng mấy chữ này vũ nhục tôi ."
Sam¬my xoay người lại, cằm nhấc lên thật cao , hai tay chống nạnh, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn cô.
"Nếu không cô nghĩ cô thế nào?"
Thiên Tầm giữ vững lễ phép trả lời: "Đừng hiểu lầm, tôi không phải đến tìm anh để gây gổ, chẳng qua là cảm thấy, người dáng dấp đẹp mắt giống như anh, lại làm việc trong ngành nghề hạnh phúc này, phải là người độ lượng rộng rãi cùng khí chất cao quý mới đúng, chứ không phải vừa mở miệng ra là mắng người."
Câu nói này, khiến thần sắc vốn cao ngạo của Sam¬my có biến hóa.
"Cô. . . . . . cảm thấy tôi đẹp mắt?"
Thiên Tầm đàng hoàng gật đầu, cũng không sợ nói thật chọc sẽ giận anh.
"Anh không chỉ có bộ dạng xinh xắn, so với phu nữ còn đẹp hơn, phàm là người nào lần đầu gặp anh, đều sẽ bị vẻ bề ngoài tuấn mỹ của anh dọa đến, có thể nói khiến người ta thất vọng chính là anh nói chuyện cay nghiệt, đối xử với người khác không thân thiện, uổng cho anh là chuyên gia thiết kế áo cưới!"