Chương 8: Đằng Nguyên Phủ, Mất Trộm Hoa Anh Đào
Dò viên Hai Liên Bang giơ cặp da nhỏ màu tím lền rồi ngồi xuống ghế sa lông, Tiểu Anh liếc mắt liền nhận ra đó là cái rương mình mất ở trên Phi Thuyền Nguyệt Thần."Lạc tiểu thư, đây là thứ chúng tôi tìm được trên Phi Thuyền Nguyệt Thần, cô xem một chút đồ vật bên trong, nếu không thiếu xin ký tên vào đây." Dò viên A đưa ra giấy tờ giao nhận vật phẩm tương tự gì đó. Sau khi Tiểu Anh nhận lấy liền mở ra rương da.
Laptop, quần áo, hộ chiếu cùng một ít giấy tờ chứng nhận đều ở đây.
Nếu làm mất còn phải tốn tiền đặt mua, tiết kiệm đôi chút tiền, trên mặt tươi cười, Tiểu Anh nói: "Thật sự cám ơn các ngài, đồ vật đúng là của tôi, không sai."
"Xoẹt xoẹt" Hai bút ký tên lên, tiếp đó giao cho dò viên.
Dò viên A móc ra cuốn sổ cùng bút, dò viên B nói: "Lạc tiểu thư, chúng tôi còn phải hỏi cô mấy vấn đề."
"A, được." Tiểu Anh lớn như vậy, lần đầu tiên bị cảnh sát đề ra nghi vấn khó tránh khỏi có chút khẩn trương, hai tay đặt ở trên đầu gối lo lắng loay hoay.
Dò viên B nói: "Lạc tiểu thư, chớ khẩn trương, chúng tôi chỉ hỏi cô mấy vấn đề mà thôi."
"Được, xin cứ hỏi."
Dò viên B nói: "Cô làm thế nào thoát hiểm từ Phi Thuyền Nguyệt Thần trở về."
"Ngày đó, Phi Thuyền Nguyệt Thần bị Hải Tặc tập kích, tôi bất hạnh rơi vào trong biển, trôi nổi rất lâu sau đó được một chiếc thương thuyền Anh quốc cứu." Ở trước mặt cảnh sát nói láo có loại cảm giác làm chuyện xấu, Tiểu Anh thấp thỏm trong lòng! Nếu là có đài phát hiện nói dối, khẳng định lòi đuôi.
"Cô còn nhớ tên tuổi người cứu không?" Dò viên A hỏi.
"Orwell. Wood tiên sinh, anh là chủ nhân thương thuyền." Tiểu Anh buồn lo vô cớ lo lắng chuyện xấu ở Wood tiên sinh này.
Hai người dò viên liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy cô thực sự nói thật, bởi vì Orwell. Wood rất nổi danh ở thương giới nước Anh.
"Chúng tôi sẽ cùng Orwell Wood tiên sinh chứng minh chuyện này, Lạc tiểu thư, vấn đề chúng tôi phải hỏi đã hỏi xong, không quấy rầy." Hai người dò viên từ trên ghế salon đứng dậy, Lạc Tiểu Anh tới bắt tay cáo biệt, đưa đến cạnh cửa.
Cửa phòng khách bị khép lại nhẹ nhàng, Tiểu Anh kéo mệt mỏi thân thể đi vào phòng ngủ, mệt lả ngã xuống giường lớn.
"Reng reng reng!" Điện thoại đầu giường vang lên, Tiểu Anh duỗi cánh tay dài không còn hơi sức nghe. Là biên tập tòa soạn, khách sáo quan tâm hỏi thăm cô một phen, sau đó tiếc hận vì không lấy được thêm chút thông tin về Phi Thuyền Nguyệt Thần.
Tiểu Anh cắt đứt lời của biên tập, than thở, nói: "Hình vẫn còn ở trong tay tôi."
"Có thật không?" Biên tập trong nháy mắt sống lại.
"Ừ, bị tôi giấu đi."
"Mau gửi tới xem một chút."
Tiểu Anh cúp điện thoại, cài card vào, trong túi đeo lưng lấy ra card lưu trữ giấu kỹ trong Card Reader, từng tấm hình Phi Thuyền Nguyệt Thần bị chuyển tới biên tập tòa soạn. Màn ảnh ngừng ở người đàn ông ánh mắt sắc bén diện mạo bình thường.
Tiểu Anh nâng cằm lên, ngẩn người, nhớ lại từng ly từng tý quen biết Hạ Thiệu Nhiên.
Vừa mới tách ra, cô liền muốn anh!
"Linh Linh. . . . . ." Tiếng vang điện thoại bàn phòng khách lôi cô trở về thực tế, Tiểu Anh ngồi ở mép giường nghe, âm thanh hưng phấn của biên tập tòa soạn từ ống nghe truyền đến, "Lạc, hình của cô chụp quá tuyệt vời, nhất là tấm hình phòng ăn dưới đáy biển nhìn cực kỳ có cảm giác, tạp chí kỳ sau muốn giới thiệu đặc sắc trấn nhỏ của mấy quốc gia Á châu, Thanh Mai nước Thái, bầy Mã Y hương bảo của Nhật Bản, còn có. . . . . ."
Nghĩ đến Hạ Thiệu Nhiên đi Nhật Bản, Tiểu Anh giành nói trước: "Tôi muốn đi Y Hương bảo!" Lời nói mang theo hưng phấn vọt ra, giống như mưa hoa anh đào đập vào mặt, thấy được bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Hạ Thiệu Nhiên.
Biên tập truyền đến âm thanh xin lỗi: "A, thân ái, thật sự quá xin lỗi, Y Hương bảo bị một nhϊếp ảnh gia khác chọn rồi, nếu cô sớm ngày trở lại thì tốt."
"A!" Hưng phấn trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt giống như sương đánh vào làm cây cà ỉu xìu xuống.
"Còn có Thanh Mai cùng Hàng Châu." Biên tập nói.
"Tôi đi Thanh Mai đi!" Tiểu Anh ham thích nhất tuần lễ phiên chợ lớn náo náo nhiệt nhiệt ở Thanh Mai, dù sao hiện tại cũng không phải là mùa hoa anh đào nở rộ, đi Nhật Bản nhìn cũng không thấy được mưa hoa anh đào, không thấy được Hạ Thiệu Nhiên.
. . . . . .
Tokyo, trời vừa rạng sáng, Đằng Nguyên phủ.
Đại viện im ắng yên tĩnh, một bóng đen leo tường mà qua, tránh khỏi an ninh gác đêm nhanh chóng di chuyển hướng biệt thự màu trắng giống như tòa thành, bản lĩnh linh hoạt đạp bệ cửa sổ leo lên tòa nhà, tiến vào biệt thự, lặng lẽ không tiếng động mở cửa một gian phòng, nấp vào chủ nhân phòng ngủ.
Ánh trăng chiếu xuống, trên bàn trang điểm, Tương Khuông Lí, cô gái người đạm như cúc, trong mắt sáng lộ ra ưu thương nhạt nhẽo. Trong bình hoa thủy tinh bên cạnh, hai cành hoa anh đào bằng nhựa đua nhau nở ra, trắng trẻo nõn nà, chọc người yêu thích.
Mượn ánh sáng, trên giường công chúa rõ ràng nhìn đến hoa lệ đội lên hình người, BLACK một thân y phục dạ hành đầu đội mặt nạ màu bạc từng bước một tiến tới gần, nhẹ nhàng vén lên góc chăn, gối ôm giấu ở dưới chăn hiển nhiên bị lộ ra.
Không có người ở đây!
Ngoài cửa truyền đến tiếng vang xột xột xoạt xoạt, BLACK nhanh chóng di chuyển đến phía trước cửa sổ, trước lúc cửa được mở ra, nháy mắt không để ý nguy hiểm bại lộ lại lộn trở về. . . . . .
Cửa phòng mở ra, đại tiểu thư Đằng Nguyên yêu hương khẩn trương ngắm nhìn bốn phía, xác định bình yên vô sự mới khép cửa lại đi vào, không ngờ y phục như thế nằm vật xuống giường.
Ánh trăng xuyên thấu qua rèm sa mỏng chiếu vào, trên bàn trang điểm, trong bình hoa thủy tinh, một nhánh hoa anh đào cô đơn nở rộ đón ánh trăng. . . . . .
Lạc Thành, trang viên Lý thị.
Lý Khuynh Tâm bưng trà bánh đến trước cửa phòng Hạ Thiệu Nhiên, gõ vài cái lên cửa "Sư huynh, có ở đây không?"
Lý Khuynh Tâm đẩy cửa đi vào.
Gian phòng bố trí đồ trang trí giống tính cách của chủ nhân nó, màu đen, bài biện ít, vắng lặng, thâm trầm. Trà bánh đặt ở trên khay trà bên sofa màu đen, một nhánh hoa anh đào mềm mại đập vào mi mắt, Lý Khuynh Tâm không khỏi mở to hai mắt vuốt đầu của mình ngắm nhìn chung quanh, xác định mình không đi sai phòng.
Một đấng mày râu thường ngày lạnh lẽo trong phòng sẽ bày loại hoa gì đó mềm mại như cô gái nhỏ ư, giống thục nữ nhát gan mềm yếu từ trên người lấy ra súng lục còn khiến người ta kinh ngạc.
Lý Khuynh Tâm thử chỉ mũi, không nghĩ ra nguồn gốc thiếu sót về sư huynh.
Hoa anh đào!
Một cái tên cùng một khuôn mặt cười sẽ lộ ra hai tiểu lúm đồng tiền hiện lên trong đầu giống nhau, Lý Khuynh Tâm khinh thường muốn kéo hoa anh đào từ trong bình hoa ra muốn vò rối, suy nghĩ một chút, vẫn không có xuống tay. Cô cẩn thận thân thả cánh hoa nhỏ mềm mại vào trong bình, xoay người rời đi.
Trong sân huấn luyện của trang viên Lý thị, Hạ Thiệu Nhiên chỉ với một cái quần thể thao hướng về phía bao cát hung mãnh đấm, bao tay quyền kích đánh vào trên bao cát phát ra tiếng vang "bốp bốp", bao cát bị sức lực đánh lắc lư xa. Bắp thịt cánh tay cuồn cuộn, cánh tay không ngừng quơ múa, mồ hôi mỏng rỉ ra, mồ hôi hột theo trán nhỏ xuống, lướt qua đường cong gò má nguội lạnh, chảy qua vân da rõ ràng cùng l*иg ngực vô cùng căng đầy, cơ bụng sáu múi, đèn huỳnh quang chiếu rọi xuống, da thịt ướt đẫm mồ hôi làm cho người ta hoa mắt.
Lý Khuynh Tâm dựa vào cạnh cửa yên lặng nhìn một hồi, đeo bao tay quyền kích lên, hai quyền đυ.ng nhau, da mềm ma sát phát ra tiếng vang "bốp bốp".
Quả đấm ổn định bao cát không ngừng lắc lư, nói với Hạ Thiệu Nhiên: "Em tới luyện cùng anh."
Hạ Thiệu Nhiên đối với lần này không hề hứng thú, dừng lại, không nhìn cô một cái, xoay người rời đi.
Lý Khuynh Tâm bĩu môi, quả đấm cực kỳ yếu đuối đánh về phía bao cát, hướng về phía bóng lưng cao lớn nói: "Sư huynh, anh nảy mầm xuân tình rồi, anh thích cô nương nhỏ kia rồi."
Hạ Thiệu Nhiên dừng bước, chợt ra quyền, quả đấm sức lực cương mãnh mang theo kình phong trực tiếp hướng mặt Lý Khuynh Tâm, mặt Lý Khuynh Tâm không đổi sắc khom người tránh né, tay mang theo bao tay quyền kích tay chống đất, hai chân mượn sức lực lắc qua chỗ khác.
Lưu loát tránh né, Lý Khuynh Tâm đứng vững thân thể xong, nhướng mày nói: "Thế nào, bị em đoán trúng tâm sự nên thẹn quá hóa giận." Quả đấm đυ.ng lẫn nhau, cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Đến đây đi!"
Quả đấm cường tráng mạnh mẽ của Hạ Thiệu Nhiên lần nữa quét tới, Lý Khuynh Tâm không sợ hãi chút nào nghênh đón, đừng xem cô là con gái, đánh nhau không thua người đàn ông chút nào,lực công kích của quyền chân bén nhọn, hữu hiệu ngăn cản công kích của Hạ Thiệu Nhiên.
Hạ Thiệu Nhiên không tha cho cô, quyền cước phát lực hung mãnh, Lý Khuynh Tâm né khỏi phạm vi công kích, đá bay bao cát, hai người vây quanh bao cát đấu.
Có thể nói vì cách đấu quyền cực phẩm quá, sức lực, công kích, hung mãnh mà sắc bén, quyền sáo va chạm "bốp bốp" vang lên bốn phía, bao tay được Hạ Thiệu Nhiên dùng lực lớn vung tới bị một quyền kích phá, núp ở bên trong cây đậu trong nháy mắt bừng lên, "Đôm đốp đôm đốp" rớt xuống trên sàn, bị bắn ra khắp nơi.
Lý Khuynh Tâm dồn toàn bộ lực giống như Hạ Thiệu Nhiên xông lại, giẫm ở trên cây đậu, giày trượt, Hạ Thiệu Nhiên xoay một cái đá xoáy đem cô đánh ngã, Lý Khuynh Tâm cắn răng bò dậy, chỉ cảm thấy một làn gió lạnh hướng mặt mà đến.
Quyền sáo cách xương sống mũi millimet bỗng nhiên dừng lại, ngực Lý Khuynh Tâm phập phồng thở hồng hộc nhìn Hạ Thiệu Nhiên. Hạ Thiệu Nhiên hạ quả đấm xuống, xoay người sang chỗ khác, cùi chỏ lau mồ hôi trên trán, điều chỉnh hơi thở, cởi bao tay, anh nói: "Thích một người rất dễ dàng, nhưng yêu một người rất khó khăn, em so với anh rõ ràng hơn, Khuynh Tâm, quản tốt mình là tốt rồi."
Lý Khuynh Tâm sửng sốt mấy giây, sau đó cười tự giễu, thong thả ung dung cởi bao quyền anh ra, đứng dậy từ dưới đất. . . . . .
Sau khi tắm xong, Hạ Thiệu Nhiên mới lên lầu, đẩy cửa phòng ra, vì mình rót một chén nước trà, uống vào, một tay lấy khóm hoa anh đào trong bình ra, tiện tay ném về phía ngoài cửa sổ.
Cành hoa anh đào mềm mại khả ái bay về phía ngoài cửa sổ, kéo lê một đường vòng cung.
Lầu dưới, Lý Khuynh Tâm đi ngang qua không ngẩng đầu, dựa vào tung tích vật thể giơ tay lên, hai ngón tay kẹp lấy đóa hoa. Cô ngẩng đầu nhìn cửa sổ thủy tinh tối tăm một chút, cúi đầu, sờ sờ cánh hoa nhìn như yếu ớt. Lẩm bẩm: "Thích một người rất dễ dàng, yêu một người rất khó, nhưng tất cả yêu đều bắt đầu trước khi thích. Sư huynh, anh không dám đi thử thích một người sao?"
Hạ Thiệu Nhiên ăn xong cơm tối trở về phòng thì phát hiện hoa anh đào vẫn còn nguyên vẹn trong bình.
Nhất định là cô, bất luận vứt xuống đâu, quanh đi quẩn lại vẫn có thể trở lại bên cạnh mình. Tựa như hai thân thể tách ra nhưng trái tim lại nhớ nhung lẫn nhau, chỉ cần không ngừng hướng đối phương đi tới, sớm muộn gì cũng sẽ đυ.ng nhau.
. . . . . .
Thanh Mai, thành phố lớn thứ hai nước Thái, tỉnh lị Thanh Mai phủ, cũng là trung tâm văn hóa, chính trị, kinh tế phía Bắc nước Thái. Phong cảnh trong thành phố xinh đẹp, hoa cỏ khắp nơi, quang cảnh nhiều chỗ, là địa phương du lịch tốt. Ngay từ lúc trên máy bay, Tiểu Anh đã nhóm tốt, sắp xếp hành trình, đi dạo chợ đêm, cưỡi xe đạp đi dạo đại học Thanh Mai, đi thăm cổ tộc, học tập thức ăn ngon ở các nơi, tham gia chợ phiên chủ nhật. Trừ lần đó ra, nếu như có may mắn được vé vào cửa đến triển lãm tượng nữ thần Tiểu Diệp, phải đi thăm.
Bởi vì năm ngoái đã qua Thanh Mai một lần, quay chụp được không ít hình, cho nên lần này tương đối nhàn nhã, sắp xếp hành trình lấy hưởng lạc làm chủ. Xuống máy bay, vào ở khách sạn, tất cả an bài thỏa đáng, Tiểu Anh vùi trong khách sạn nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị buổi tối đi dạo chợ đêm.
Chợ đêm Thanh Mai rất náo nhiệt, trời còn chưa tối, thương gia đã bày thương phẩm ra, du khách cũng từng nhóm kết bạn đi dạo. Đến trời tối thì tiểu thương rậm rạp chằng chịt bày đầy cả con đường, đèn dầu sáng rực, bóng người nhốn nháo, rất náo nhiệt.
Chợ đêm Thanh Mai ngày ngày có, nhưng đồ hơi đắt, Tiểu Anh nâng máy chụp cảnh náo nhiệt trong chợ đêm, vừa đi vừa chơi vừa ăn mỹ vị vừa ăn vặt, vừa thưởng thức chế phẩm tinh mỹ do thợ thủ công bản địa làm. Trên người cô mặc một cái áo đơn giản màu trắng tay ngắn cùng một cái váy dài nhiều màu dài tới mắt cá chân bằng vải bông nước Thái, dưới làn váy thêu hoa hướng dương trên cánh hoa điểm xuyết vài hạt châu màu xanh lam, cảnh vật trong cửa hàng sáng lên dưới ánh đèn.
Chợ đêm có không ít tiểu thương người Hoa, Tiểu Anh cầm lên một cây dù màu sắc tươi với các hình vẽ đặt ở trên bả vai khoa tay múa chân, không biết tại sao cũng nhớ tới giấy chế cây dù của Nhật Bản, nghĩ đến Nhật Bản liền nhớ lại. . . . . .
"Ai!" Tiểu Anh lần thứ N thở dài đem cây dù trả về chỗ cũ, tiếp tục đi về phía trước.
Đám đông bắt đầu khởi động trên đường phố, du khách hoặc dừng chân hoặc đi chậm rãi, nhìn vật kiện nhỏ mà mình thích, thưởng thức mỹ vị ăn vặt nước Thái. Một bước chân gấp gáp không hợp nhau với tiết tấu chậm chạp chung quanh, bóng dáng nhanh chóng đi qua bên cạnh Tiểu Anh.
Trái tim Tiểu Anh hơi chậm lại.
Nghe nói trong thân thể mỗi người đều có từ trường từng người, từ trường giống nhau người có thể tạo ra lực dẫn, hấp dẫn đối phương, cho dù không nhìn thấy, chạm không tới, cũng có thể cảm thấy anh hoặc cô đang ở bên cạnh mình.