Ôm Ấp Yêu Thương

Chương 16

Chương 16: Họa Sát Thân
Thần thâu mắt độc, lỗ tai linh.

Nghe được âm thanh lén lút mở khóa, Hạ Thiệu Nhiên dùng tốc độ nhanh nhất thu hồi hình trên giường dấu ở trong ngực, lần nữa núp sau rèm cửa sổ.

Người đàn ông mặc đồng phục khách sạn nhẹ nhàng đóng cửa, xuyên qua kính mờ phòng tắm mơ hồ thấy bóng dáng cô gái đang cởϊ qυầи áo, đè thấp bước chân đi vào phòng ngủ, cầm laptop trên bàn trang điểm lên. Hạ Thiệu Nhiên núp ở sau rèm cửa sổ thu hết tất cả vào mắt. Người đàn ông vừa muốn cầm laptop đi, liền nghe thấy âm thanh cửa kính phòng tắm bị đẩy ra, Tiếng nước chảy "Ào ào" kèm theo tiếng bước chân. Người đàn ông nhìn chung quanh tìm kiếm chỗ trốn tránh, dưới tình thế cấp bách vén màn cửa lên, vẻ mặt kinh ngạc!

Hạ Thiệu Nhiên giương mắt nhìn về phía cạnh cửa, duỗi bàn tay níu cổ áo người đàn ông qua. Tiểu Anh cởi chỉ còn dư một cái qυầи ɭóŧ, cánh tay trái che ngực đi vào, cũng không có phát hiện có bất kỳ khác thường nào bên trong gian phòng. Cô đi tới bên giường, duỗi cánh tay dài xách túi đeo lưng qua, một tay tìm kiếm ở bên trong.

Hạ Thiệu Nhiên từ rèm cửa sổ nhìn ra phía ngoài, tầm mắt thấy qυầи ɭóŧ màu hồng cùng hai đùi trắng noãn bóng loáng, cánh tay mảnh khảnh không giấu được ngực đẹp, cảnh tượng này không khỏi làm cho người ta nhớ lại mùi vị tinh mỹ ngọt ngào của trái cây đường đóng chai.

Người đàn ông ôm laptop rướn cổ hướng ra phía ngoài, không đợi đến thấy cái gì liền bị Hạ Thiệu Nhiên bóp cổ túm trở về, một quyền nện ở bộ ngực hắn ta.

Tiếng đánh nặng nề bị tiếng "rầm" che giấu, Tiểu Anh đem toàn bộ trong túi đổ ra, tìm kiếm, lẩm bẩm: "Rõ ràng để đây rồi, sao lại không thấy nhỉ."

Sau rèm cửa sổ, cổ người đàn ông bị gắt gao ghìm chặt, miệng bị bàn tay che không phát ra được nửa âm thanh, buông laptop ra muốn phản kháng, laptop màu đen tự do rơi xuống, cách xa mặt đất năm mét bị Hạ Thiệu Nhiên đưa chân ra tiếp được.

"Tìm được rồi!" Rốt cuộc tìm được hương hoa anh đào, Tiểu Anh phát ra âm thanh hưng phấn, hướng phòng tắm chạy đi, vân hoa anh đào trên vai trần trắng nõn đặc biệt rõ ràng.

Sau khi người đi, hai người đàn ông ở sau rèm cửa sổ mới thả mở tay chân, người đàn ông mặc đồng phục khách sạn đẩy cánh tay Hạ Thiệu Nhiên ra, Hạ Thiệu Nhiên đạp một cước sau lưng hắn, một cái chân khác nhanh nhẹn đè lên, laptop vừa khéo bay cao sau đó rơi xuống bàn tay. Người đàn ông bị đá lảo đảo, quay người lại, đè thấp giọng nói hỏi: "Mày là ai, sát thủ Kinh Cách Tư phái tới?"

Hạ Thiệu Nhiên nhướng mày, hiển nhiên, trừ Kim Cách Tư ra, còn có một nhóm người khác theo dõi Lạc Tiểu Anh.

Người đàn ông thấy anh không nói, vươn tay đoạt laptop, Hạ Thiệu Nhiên cùng hắn ta đánh nhau. Bên trong phòng tắm, Tiểu Anh mơ hồ cảm thấy không đúng lắm, vễnh tai lắng nghe một lát, xác định trong phòng trừ tiếng nước chảy không có âm thanh nào khác, mới hừ tiếng hát tiếp tục tắm.

Đánh tới khi hai người dán chặt vách tường trong phòng khách, Hạ Thiệu Nhiên dùng cùi chỏ chống đỡ cổ của người đàn ông, người đàn ông cắn chặt hàm răng nhẫn nhịn.

"Mày là người của ai?" Người đàn ông hỏi.

". . . . . ."

Trả lời hắn là quả đấm nện ở xương sườn.

Người đàn ông phát ra tiếng khó chịu, tay run run từ trong ngực lấy vũ khí ra nhắm ngay Hạ Thiệu Nhiên.

Hạ Thiệu Nhiên né tránh đánh lén, âm thanh súng bắn giảm ở ôm gối trên ghế sa lon, mấy đám lông vũ vụn vặt mềm từ trong lỗ thủng bay ra ngoài.

Hạ Thiệu Nhiên đá bay vũ khí trong tay người đàn ông, súng lục rơi xuống đất phát ra tiếng vang, lúc này Tiểu Anh thật sự nghe được rõ ràng.

Vừa dừng vòi nước lại, liền nghe một tiếng vang "Bốp" thật lớn, Tiểu Anh bị sợ rung động đến can, bất tri bất giác quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nằm trên mặt đất trước cửa phòng tắm, một người mặc đồng phục phục vụ khách sạn đè ở trên ván cửa, mà Hạ Thiệu Nhiên đứng thẳng tăm tắp, một cái chân giẫm ở trên lưng của người đàn ông, ánh mắt đăm đăm nhìn cô.

"A! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"

Tiếng thét chói tai với tần số cao nhất hận không thể đem vách tường phòng tắm chấn run rẩy.

Tiểu Anh vội vàng xoay người sang chỗ khác, hoa anh đào trước ngực cùng vai trần rõ ràng chiếu vào trong con ngươi Hạ Thiệu Nhiên.

Bị giày da dẫm lên không thể động đậy, người đàn ông giùng giằng ngẩng đầu, mắt còn chưa có nhắm ngay người phía trước, Hạ Thiệu Nhiên nhẹ buông tay, laptop rơi xuống, nện ở đỉnh đầu người đàn ông, che tầm mắt của hắn ta. Tiểu Anh đã quấn kỹ khăn tắm che ngực, đỏ mặt hỏi: "Có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?"

Khăn tắm cũng khá lớn, bộ vị trọng điểm toàn bộ đượ che kín, nhưng Thiệu Nhiên như cũ cảm thấy quá mức bại lộ, cởϊ áσ khoác xuống choàng ở trên người cô, cầm laptop dưới chân rơi trên đỉnh đầu người đàn ông lên, hung hăng quạt hắn ta hạ xuống, lôi kéo Tiểu Anh đi ra ngoài.

Trong lòng Tiểu Anh lo sợ, siết chặt áo khoác kiểu nam rộng rãi hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Trước đừng để ý tới nhiều như vậy, dùng tốc độ nhanh nhất đem gì đó của cô thu thập xong rồi đi theo tôi." Hạ Thiệu Nhiên buông cô ra, từ trong ngăn tủ lấy ra va li hành lý, laptop đặt ở trong va li, bắt đầu giúp cô thu dọn đồ đạc.

Tiểu Anh không biết làm sao, không nhúc nhích đứng đó.

Hạ Thiệu Nhiên dừng lại, lớn tiếng quát cô: "Cô muốn chết ở nơi này sao?"

Tiểu Anh phát bực, lung tung nhét đồ vào trong va li, sau đó lại luống cuống tay chân với y phục trên thân, Hạ Thiệu Nhiên chuyển qua bên cửa sổ, nghiêng người nhìn tình hình phía dưới. Đèn đường ảm đạm, người đàn ông mặc áo khoác màu đen từ trên xe taxi xuống, ánh mắt quét qua bốn phía, sau đó giương mắt nhìn lên. Hạ Thiệu Nhiên vừa xoay người lại, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Chớ thu thập, đi thôi."

Mới vừa cài xong nút áσ ɭóŧ Tiểu Anh bị cưỡng ép mang đi, Hạ Thiệu Nhiên một tay lôi kéo cô, một tay lôi kéo va li hành lý, Tiểu Anh dùng một cái tay mặc vào áo khoác vừa dài vừa lớn của anh.

Hai người ra cửa, chạy thẳng tới thang máy, vẻ mặt Hạ Thiệu Nhiên nghiêm túc, ấn khóa thang máy. Thang máy chậm chạp nhảy lên, Hạ Thiệu Nhiên vừa nhìn thời gian không đủ dùng, lôi kéo Tiểu Anh hướng trong cầu thang đi tới, vừa đi chưa được mấy bước, thang máy vang lên.

"Đinh"

Tín hiệu nguy hiểm!

Hạ Thiệu Nhiên quả quyết đá ngã va li hành lý vào bình hoa lớn phía sau hành lang, lá cây rộng lớn chặn lại va li hành lý. Anh đem Tiểu Anh chống đỡ trên cửa phòng khách đối diện, thân thể đè ép cô, giả bộ dáng vẻ thân thiết. Người đàn ông áo đen không nhanh không chậm mà từ thang máy đi ra, đứng lại, hướng phương hướng của bọn anh liếc mắt nhìn, từ trong túi áo móc ra bình xịt khoang miệng, “phịt phịt” phun lên.

Mặt Hạ Thiệu Nhiên cơ hồ dính vào trên mặt Tiểu Anh, toàn bộ hơi thở hai người giao hội ở chung một chỗ, không phải là hương hoa anh đào của cô, chính là mùi đàn ông lẫm liệt của anh. Tiểu Anh khẩn trương ngực phập phồng, thở hổn hển, áσ ɭóŧ ngực màu trắng thoáng ẩn thoáng hiện ở trước mắt Hạ Thiệu Nhiên, làm hại hô hấp của anh cũng nồng đậm.

Hạ Thiệu Nhiên một tay sờ về phía khóa cửa, một tay nhéo eo của cô, "Ừm!" Tiếng rên đau đớn phát ta, thật là mất hồn, cực kỳ giống âm thanh nam nữ phải cùng nhau thì mới phát ra. "Rắc rắc" mở được cửa rồi, Hạ Thiệu Nhiên đẩy Tiểu Anh vào cửa, sau một tiếng mất hồn, cửa phòng mới bị đạp.

Bước qua cửa, hai người nhanh chóng tách ra, Tiểu Anh xoa ngang lưng bị bấm đau, từ trong mắt mèo Hạ Thiệu Nhiên nhìn người đàn ông áo đen tiến vào gian phòng kia của Tiểu Anh, một lát sau vẻ mặt tức giận đi ra, tức giận đè xuống khóa thang máy trước mặt, không kịp đợi mở đã chạy hướng cầu thang.

Hạ Thiệu Nhiên xoay người tựa vào trên ván cửa, ánh mắt nhìn thẳng Tiểu Anh mặc áo khoác của anh. Áo khoác to lớn làm cả người cô có vẻ đặc biệt nhỏ nhắn, vạt áo vừa lúc che kín bắp đùi, che kín phiến da dụ người nhất.

Tiểu Anh xoa hông thấy đau: "Chuyện chúng ta trộm kim tượng bị bại lộ sao? Hai người này là cảnh sát phải không?"

"Tôi sẽ nói cho cô biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hiện tại, cái gì cũng đừng hỏi, đi theo tôi."

Hai người từ phòng khách ra ngoài, Hạ Thiệu Nhiên lấy va li hành lý giấu ở phía sau bình hoa, xuống lầu, sau khi lên xe, mới nói: "Đó là tấm hình khai ra sát thủ."

"Hình?" Tiểu Anh chau chặt chân mày, nghĩ tới, cô hỏi: "Đó là tấm hình bị anhthủ tiêu? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Cô chụp được Kim Cách Tư (Kim Gus) cùng Trùm Ma Túy Tam Giác Vàng - Zack Duy cùng nhau uống cà phê."

Kim Cách Tư! Zack Duy!

Hạ giới tham nghị viên cùng Trùm Ma Túy?

Đây là tình huống gì!

Tiểu Anh đau đầu nhức óc, nhìn Hạ Thiệu Nhiên, sợ lại lo lắng hỏi: "Bọn họ, bọn họ muốn gϊếŧ tôi diệt khẩu sao?"

"Đúng."

"Tại sao tôi lại xui xẻo như vậy!" Tiểu Anh dính vào trên cửa sổ xe, đôi mắt nóng lên, một bộ tùy thời cũng có thể rơi nước mắt: "Tôi không muốn chết."

Hạ Thiệu Nhiên nắm chặt tay lái, mắt nhìn chằm chằm đường xá mang theo hung ác, "Tôi sẽ không để cho cô chết."

Tiểu Anh quay đầu trở lại, nhìn anh, đáy mắt ngập nước.

Trang viên Lý thị.

Hạ Thiệu Nhiên vào cửa gặp được Thạch Nam, Thạch Nam nhìn Tiểu Anh có chút nhếch nhác, cười nói: "Lần trước không mang giày, lần này không mặc quần áo, tiểu thư, tại sao mỗi lần cô đều lấy loại phương thức nhếch nhác này xuất hiện vậy."

Tiểu Anh mếu máo: "Tôi cũng không muốn vậy! Tình huống bắt buộc."

"Ngô tẩu, giúp chăm sóc một chút." Hạ Thiệu Nhiên đem hành lý giao cho Ngô tẩu, Ngô tẩu mang theo Tiểu Anh lên lầu.

"Một lát đi tìm cô chơi Hàaa...!" Thạch Nam khoát tay cùng Tiểu Anh, bắt đầu nói chính sự: "Xuống tay chậm, còn một quyển tạp chí tìm khắp nơi trên thị trường cũng không thấy, tòa soạn, xưởng in ấn, máy vi tính cũng bị đóng, ngay cả hộp thư phát hình của cô ấy cũng bị đóng. Mới vừa nhận được tin tức, chủ bút tòa soạn Kolle - bạn học cũ bị người ám sát rồi."

"Kolle cùng Kim Cách Tư cạnh tranh tham nghị viên?"

"Không sai, chính là anh ta, chủ bút nhất định phát hiện bí mật tấm hình kia, mới gặp loại ra tay độc ác này." Thạch Nam ôm lấy tay, cười giỡn nói: "Cái cô gái ngốc xui xẻo đó, thế nhưng cuốn vào cạnh tranh bên trong giữa chính đảng."

Hạ Thiệu Nhiên không nói, cau mày phân tích tình thế.

Thạch Nam hỏi: "Khẳng định sau lưng Kim Cách Tư có người, Kolle cũng không phải là đèn đã cạn dầu, kế tiếp làm thế nào?"

Hạ Thiệu Nhiên nói: "Bảo vệ tốt cô ấy, tra ra hình ở trong tay ai."

"A!" Thạch Nam vỗ ót nói: "Hay là trước hỏi cô ấy một chút có hình để dành hay không!"

Còn là trước phòng khách, Tiểu Anh thay xong quần áo, ngồi ở trên bàn trang điểm sấy tóc, máy sấy tóc ông ông ồn ào, Hạ Thiệu Nhiên đi tới bên cạnh mới phát hiện.

"Trong tay cô có còn tấm hình để dành trước hay không?"

Tiểu Anh sững sờ, tắt máy sấy tóc, nói: "Không có."

Khẩu khí của Hạ Thiệu Nhiên nguội lạnh: "Chớ đùa bỡn khôn vặt ở trước mặt tôi, rốt cuộc có hay không?" Tiểu Anh bị anh rống khẽ run rẩy, đột nhiên nhớ tới mấy cái hình đặt lên giường, hỏi anh: "Trên giường tôi có mấy cái hình có phải bị anh lấy đi hay không."

Anh nhìn cô, thật lâu mới nói: "Đúng"

Tiểu Anh mở to mắt hỏi: "Vậy anh đợi ở trong phòng bao lâu rồi?"

". . . . . ."

"Trước khi tôi trở về anh đã ở bên trong đúng không?"

". . . . . ."

"Lời tôi nói, anh nghe được chứ?"

". . . . . . Có" Hạ Thiệu Nhiên không nghĩ, cũng không thể phủ nhận.

Mặt của Tiểu Anh hoàn toàn đỏ hết, đầu cũng không dám ngẩng lên, tay nhỏ bé vặn vặn giải thích: "Những lời đó anh đừng cho là thật, thật ra thì, thật ra thì tôi chỉ tùy tiện nói một chút . . . . . ."

Hạ Thiệu Nhiên bất mãn, chọn cao lông mày bên trái, "Câu nào?"

"Hả?"

"Câu nào là tùy tiện nói một chút?"

"Nói anh keo kiệt, nói anh lạnh lẽo, giống như cọc gỗ, giống như khối băng, nói anh thiếu yêu, đều là, tùy tiện nói một chút." Tiểu Anh càng nói càng nhỏ, lời nói cũng ngậm ở trong cổ họng, "Nhưng mà, câu kia, tôi thích anh . . . . . ."

Luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng, lúc nào thì nói chuyện trở nên chầm rì rì, Hạ Thiệu Nhiên cũng gấp thay cô.

Tiểu Anh cúi thấp đầu, nửa ngày mới phun ra ngoài, "Thích anh, đúng. . . . ."

". . . . . ."

Tròng mắt Hạ Thiệu Nhiên nửa hí, lộ ra ánh sáng hung ác, quả đấm cũng không tự giác nắm chặt.

Tiểu Anh cắn răng, lấy hết dũng khí, lớn tiếng nói: "Là lời nói thật tâm."

Hạ Thiệu Nhiên buông quả đấm ra, lại lặp lại một lần nữa, nói ra bảo đảm: "Yên tâm, tôi sẽ không để cho em chết."