Chương 10: Cảnh Sát Đột Nhiên Tuôn Ra
Muốn ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người cùng sự giám thị nghiêm mật cảnh sát đem tượng nặng đến bốn kí lô kim chuyển ra khỏi Cao ốc mà thần không biết quỷ không hay, thật đúng là phải cần nhân vật phụ nữ có thai này.Tiểu Anh phản đối bị Hạ Thiệu Nhiên vô tình bác bỏ.
Tiểu Anh mếu máo, "Phụ nữ có thai thật là khó diễn."
Hạ Thiệu Nhiên đưa mắt nhìn cô, lạnh giọng hỏi: "Cô không phải là con gái sao?"
"Này cùng có phải cô gái hay không có quan hệ gì, người ta còn là hoàng hoa đại khuê nữ, lại chưa sinh đứa trẻ, nơi nào sẽ diễn phụ nữ có thai." Lời nói này tựa như hướng người ta tỏ rõ cái gì, Tiểu Anh nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn vọt đỏ, chột dạ không dám nhìn anh.
Hạ Thiệu Nhiên không nhúc nhích nhìn chằm chằm một điểm nào đó trên màn ảnh thật lâu, mới mở miệng, "Xem một chút bộ dáng mang thai của cô gái này là gì."
Anh đem máy vi tính tặng cho cô, mình tiến vào phòng ngủ, không bao lâu mang một túi du lịch màu đen ra ngoài. Anh tìm một đám trang bị trong túi, đồ ngụy trang phụ nữ có thai thổi phồng cái bụng, thiết bị truyền tin, công cụ, giấy bạc.
Tiểu Anh hết sức chuyên chú tìm kiếm một chút tài liệu về phụ nữ có thai ở trên mạng, Hạ Thiệu Nhiên giao cho cô thẻ căn cưới hoàn toàn mới, cần đóng vai nhân vật.
Molly hai mươi bốn tuổi, vợ của kiến trúc sư Nam Triết hai mươi chín tuổi, một phụ nữ có thai bảy tháng.
Trên thẻ căn cước là cô gái có tóc ngắn con ngươi màu rám nắng, con lai, nhân vật hoàn toàn như bộ dạng Lý Khuynh Tâm trống rỗng giả tạo ra ngoài.
Tiểu Anh loay hoay mái tóc dài của mình, lặng lẽ mở to hai mắt, nói: "Chúng ta tuyệt không giống như vậy."
"Hóa trang." Hạ Thiệu Nhiên ném cho cô hai chữ, cũng giao cho cô một bông tai kim cương đen.
Một cái xinh xắn đặt ở trong lòng bàn tay, Tiểu Anh hỏi: "Cho cái này làm gì?"
"Máy truyền tin."
"Giống như đúc cái viên anh đang đeo ư!" Tiểu Anh lại gần bông tai hột xoàn quan sát cẩn thận, "Không phát hiện chỗ đặc biết gì!" Đầu nhỏ lệch ra, hai ngón tay cầm bông tai hột xoàn xinh xắn hướng trên lỗ tai mang vào, nhưng mang nửa ngày, mồ hôi cũng vãi ra cũng không thể đeo lên, cánh tay thất bại ê ẩm rũ xuống, chu môi oán trách, "Thật khó làm!"
Một bàn tay to đưa đến trước mặt cô, Tiểu Anh ngước mắt nhìn bờ môi Hạ Thiệu Nhiên mím chặt, bông tai hột xoàn trong tay thả vào trong tay anh. Hạ Thiệu Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, vạch sợi tóc bên má phấn ra, mặt tiến tới, đầu ngón tay không mang theo nhiệt độ chạm vào lỗ tai nhỏ mềm mại của cô.
Hơi thở phái nam ấm áp lao thẳng tới gương mặt, ngón tay của anh quanh quẩn một chỗ trên lỗ tai cô, động tác vô cùng thân mật khiến Tiểu Anh ngay cả động cũng không dám động, thở cũng không dám thở gấp, gương mặt vốn trắng trẻo mũm mĩm lại ửng đỏ, ngượng ngùng nháy mắt to.
Lỗ tai của cô rất đẹp, hơn nữa vành tai nhỏ, mượt mà nhuận béo múp míp còn mang theo một tầng lông tơ, đặc biệt đáng yêu.
Cái bông tai hột xoàn này rất khó đeo, Hạ Thiệu Nhiên mất nửa ngày cũng không giúp cô đeo lên. Anh cũng không phải người đặc biệt có kiên nhẫn có đường tắt không đi lại cứ muốn lãng phí thời gian, đổi lại là quá khứ nhất định sẽ lần nữa đổi một quả bông tai hột xoàn cho cô. Nhưng anh không có làm như vậy, hơn nữa vẫn còn rất hưởng thụ quá trình này, thân thể nghiêng tới trước, mắt sáng như đuốc, nhắm ngay lỗ tai nhỏ.
Từ cánh mũi anh thở ra, hơi thở theo lỗ tai của cô thẳng hướng chui vào trong lòng người, khuấy trái tim hò hét loạn lên, Tiểu Anh băng bó thân thể, tay nhỏ bé cầm chặt váy dài lõa mầu.
Rốt cuộc cài tốt móc bông tai hột xoàn, ánh mắt Hạ Thiệu Nhiên theo lỗ tai nhỏ xinh đẹp mang bông tai hột xoàn bằng kim cương đen lóng lánh dời đến bên trên gò má đã sớm hồng thấu.
Trong trắng thấu phấn, phấn hồng, da tinh tế, khuôn mặt chính xác như đóa anh đào mềm mại.
Rất đẹp! Khiến người động lòng!
Tiểu Anh thận trọng quay đầu, hỏi thăm: "Xong chưa?"
Hạ Thiệu Nhiên lui về phía sau.
Tiểu Anh sờ sờ lỗ tai, nâng lên nụ cười, khích lệ nói: "Vậy thì anh lợi hại! Ha ha!"
Còn là một đóa anh đào mỉm cười. Hạ Thiệu Nhiên quay mặt qua chỗ khác.
Tiểu Anh bĩu môi, cúi đầu, tay nhỏ bé loay hoay, giương mắt thỉnh thoảng liếc trộm anh.
Buổi tối cô ngủ ở nơi này, gian phòng vốn chuẩn bị cho Lý Khuynh Tâm, giường rất mềm mại, rất thoải mái, nhưng chính cô ngủ không yên. Nghĩ đến hành động ngày mai trộm bảo không tự chủ được mà hưng phấn, mỗi dây thần kinh cũng hiện lên trạng thái kích động. Nghĩ đến bộ dáng nghiêm túc của Hạ Thiệu Nhiên giúp cô mang bông tai hột xoàn, lúc giảng giải hành động trộm bảo vật giọng nói chuyện thần thái, đáy lòng dâng lên ngọt ngào nho nhỏ.
Tiểu Anh xấu hổ rụt đầu ở trong chăn ngu ngơ cười hề hề, phỏng đoán người đàn ông chọc giận cô không ngủ được đang ngủ say. Chân nhỏ giẫm vào trong dép lê, Tiểu Anh xuống giường, rón rén mở cửa phòng, đè thấp bước chân đi tới cửa phòng Hạ Thiệu Nhiên, lỗ tai dính vào trên cửa phòng.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, nhìn Hạ Thiệu Nhiên đột nhiên xuất hiện trước mặt, Tiểu Anh lúng túng ngồi dậy, gãi gãi đầu nói: "Cái đó, tôi muốn, muốn nhìn anh một chút, chưa ngủ sao."
Cô mặc áo ngủ của Lý Khuynh Tâm, áo ba lỗ màu đen cùng quần cụt, không có kiểu dáng cô gái vận động.
Người chọn quần áo, quần áo cũng chọn người.
kiểu dáng áo ngủ vận động màu đen đem da thịt cô vốn trắng nõn càng lộ ra vẻ nhu mịn trắng, áo che lưng bó sát khiến hình ngực dễ dàng hiển lộ, không phải rất lớn, cũng không phải là rất nhỏ, vừa vặn ..., đỉnh ở dưới bông vải mềm mại khẽ nhô ra, có thể chính cô cũng không ý thức được mình ăn mặc như vậy rất câu người.
Ánh mắt của thần thâu độc nhất, đã gặp qua là không quên được, tầm mắt có lực xuyên thấu, Hạ Thiệu Nhiên khẳng định bên trong áσ ɭóŧ sẽ không mặc gì, rất lịch sự mà đem ánh mắt dời đi, rơi vào quần cụt mặc nửa người dưới.
Quần cụt có chút ngắn, dọc theo bắp đùi. Trắng nõn cùng đen đối lập rõ rệt, đường cong hoàn mỹ, da thịt bên đùi trắng nõn bóng loáng, không cần sờ cũng có thể tưởng tượng được cô bóng loáng cùng mềm mại. Hạ Thiệu Nhiên nhìn chằm chằm mảng da thịt này, ngón giữa tay phải không tự chủ giật giật.
Gặp phải người chọc lòng ngứa ngáy, muốn khẩn cấp trộm cực phẩm bảo vật đến tay thì đầu ngón tay mới sẽ không tự giác ngứa ngáy.
Loại cảm giác này anh rõ ràng nhất.
Tiểu Anh bị nhìn có chút không được tự nhiên, cho là Hạ Thiệu Nhiên có thể mất hứng, vừa định mở miệng nói muốn đi ngủ, Hạ Thiệu Nhiên đã vượt lên trước một bước nói: "Đói bụng?"
Ách!
Thời điểm đi dạo chợ đêm ăn không ít đồ, Tiểu Anh không có chút đói, nhưng có thể là vì muốn cùng anh ở một chỗ, nói dối. "Có chút đói bụng."
Hạ Thiệu Nhiên lướt qua cô, ra cửa, một lát sau trở lại, trên tay cầm một phần nhỏ bánh kem cùng một ly sữa nóng. Bánh ngọt anh đào có bề ngoài mê người, Tiểu Anh mừng rỡ, mặt mày cong cong, cười nói: "Cám ơn!"
Cô đem gối ôm để dưới đất, co chân lại ngồi ở bên bàn trà, thưởng thức hương vị thơm ngon của bánh ngọt, quần cụt bởi vì tư thế cô ngồi mà dời lên bên trên một đoạn, Hạ Thiệu Nhiên chỉ quét một cái, bộ vị xinh đẹp liền in ở trong lòng.
Tiểu Anh móc xuống một quả anh đào duy nhất, duỗi cánh tay dài đưa đến trước mặt anh, "Cho anh ăn."
Một quả anh đào hồng hồng, khẳng định chất lỏng nhiều vị ngọt, Hạ Thiệu Nhiên nói: "Tôi không thích ăn đồ ngọt."
"Anh sợ mập." Tiểu Anh cười híp mắt đem anh đào đưa vào trong miệng mình, cho là Hạ Thiệu Nhiên nói cũng không phải lời thật, anh không ăn có thể là bởi vì nĩa đã bị cô dùng qua. Cảm giác vừa rồi mình quá mức đường đột, không nói thêm gì nữa, ăn bánh ngọt, thỉnh thoảng liếc trộm anh một cái.
Lòng của cô hình như cũng ở trên người anh, vẫn còn không cảm giác thấy bơ dính vào môi hồng.
Bơ khẳng định rất ngọt, đôi môi bị bơ dính cũng nhất định vô cùng. . . . . .
Nụ hoa chớm nở của tiểu cô nương rất mê người rất mê người, nhưng anh là người đàn ông có tự chủ.
"Sớm nghỉ ngơi một chút."
Hạ Thiệu Nhiên từ trong túi giấy rút khăn giấy ra đưa cho cô, để lại một câu nói, đứng dậy rời đi.
Tiểu Anh đưa bánh ngọt vào trong miệng, hề hề lộ ra nụ cười.
. . . . . .
Trời sáng trong, mặt trời chiếu xuống đám người dưới Cao ốc Ted lộ ra màu vàng rực rỡ cùng hùng vĩ của mình, lúc này đã là chín giờ rưỡi sáng, người đi xem triển lãm lục tự vào bàn.
Bởi vì lần triển lãm này thi triển tất cả đều là chính phẩm cao nhất, phía chính phủ sợ xảy ra ngoài ý muốn, công tác bảo an làm hết sức nghiêm mật, tất cả vào bàn nhân viên cũng kiềm giữ vào bàn cuốn, CMND, do hai bên cửa nhân viên an ninh thẩm tra đối chiếu thân phận xong mới có thể vào.
Mỹ phẩm là đồ có thể lừa gạt người nhất trên thế giới này.
Tiểu Anh dặm theo bộ dáng cô gái trong CMND, vì mình đã ngụy trang, đầu BOBO ngắn ngủn, dán lên hai tầng băng dán mắt hai mí, đeo lên đồng tử xinh đẹp màu rám nắng, lông mi cũng trắng xanh nồng đậm uốn vểnh lên, mắt cô vốn rất lớn rất tròn, trải qua một phen ăn mặc, chợt nhìn tựa như búp bê ngoại quốc.
Cửa phòng triển lãm, bà bầu mặc quần áo màu trắng, giày đế bằng, Tiểu Anh nâng cao bụng bự tròn vo, một cái tay kéo Hạ Thiệu Nhiên, một cái tay đặt ở trước bụng, để ngừa mình bị người phía trước đυ.ng phải, bộ dáng kia thật giống như người phụ nữ có thai. Cũng thế, đổi lại trên bụng người nào cài một vật vài cân nặng gì đó sống lưng còn có thể thẳng tắp, bước chân uyển chuyển.
Hạ Thiệu Nhiên mặc toàn thân tây trang màu đen thân mật cận thân che chở cho bà xã, trên xương sống mũi là một mắt kính gọng đen che ánh mắt lạnh lùng sắc bén, để cho anh thoạt nhìn đàng hoàng không ít, như tiên sinh tốt thương yêu vợ mình.
Lập tức liền chuyển đến lượt bọn họ tiếp nhận vào bàn kiểm tra, Hạ Thiệu Nhiên nói nhỏ bên tai Tiểu Anh: "Chớ khẩn trương, thả lỏng." Tiểu Anh nặn ra nụ cười, bộ dáng hai người thân mật ở bên ngoài nhìn vào lại nghiễm nhiên trở thành một đôi vợ chồng ngọt ngào.
Lúc này trong hội trường, hai người đàn ông một cao một thấp đi ra, người đàn ông trung niên vóc dáng thấp ngậm lấy điếu thuốc, người đàn ông trẻ tuổi cao ráo theo sát phía sau, hai người đang hướng bên này đi tới.
Trời ơi! Tiểu Ngũ lang Hình Cảnh Quốc Tế cùng trợ thủ của anh ta - La Tân trên Phi Thuyền Nguyệt Thần.
Có thể bị nhận ra hay không.
Tiểu Anh không khỏi trợn to hai mắt, cùi chỏ rẽ ngoặt vào Hạ Thiệu Nhiên, Hạ Thiệu Nhiên đã sớm chú ý tới hai người, ánh mắt chuyển tới nơi khác.
Tiểu Anh rất nhanh nắm tay nhỏ cầu nguyện trong lòng: đừng tới đây, đừng tới đây, chớ hướng đầu này, cảnh sát ngu ngốc làm gì thế, muốn đi phía này.
"Tiên sinh, nữ sĩ, buổi sáng khỏe, xin lấy ra, ngài vào bàn cuốn." Bảo An lễ phép nhắc nhở.
Hạ Thiệu Nhiên đem bàn cuốn giao cho Bảo An, không chờ Bảo An ra tay nhận lấy, Tiểu Ngũ lang đoạt lấy bàn cuốn trong tay Hạ Thiệu Nhiên, đôi mắt nhỏ sáng loáng không ngừng quan sát qua lại trên mặt hai người.
Trái tim Tiểu Anh cũng nhảy đến cổ họng, ánh mắt lóe lên không dám nhìn anh, tay nhỏ bé lo lắng vuốt ve cái bụng bự nhô cao.
Có tật giật mình có phải ý chỉ chuyện này hay không.
Đôi mắt nhỏ của Tiểu Ngũ lang sáng loáng liếc nắm tay nhỏ nắm chặt của Tiểu Anh cùng ánh mắt tránh né, nói: "Vị phu nhân này, cô dường như rất hồi hộp."