Chương 57: Nhu Tình Khó Gặp
Hắn nâng thân mình của nàng lên, chính mình cũng lên giường.Sau đó đem nội lức bức ra song chưởng, chậm rãi truyền vào ngực nữ tử.
Lát sau, làn môi trắng bạch của Ngọc Thanh mới dần khôi phục, lại vẫn cắn chặt môi, chịu đựng đau đớn.
Hắn chậm rãi đỡ nàng nằm xuống, trong mắt có một tia ưu sầu khó phát hiện.
“Là hắc y nữ tử thần bí kia sao? Ngươi cùng nàng có quan hệ gì?” Hắn hỏi, giọng nói trầm thấp đầy nghiêm túc.
Ngọc Thanh từ từ nhắm mắt lại, trán nhíu lại, tuy rằng có nội lực làm giảm bớt, nhưng ngực vẫn còn đau đớn, đau khổ khó chịu.
Nàng hơi mở mắt, trán đầy mồ hôi lạnh, thật sự khó có thể trả lời nam nhân.
Rồi lại tiếp tục nhắm mắt, cuộn mình lại, càng cắn chặt môi.
Đau đớn so với bệnh tim trước kia, càng làm cho nàng khó có thể chịu được.
Toàn thân lạnh lẽo, nàng đem thân mình cuộn chặt, miệng rốt cục nức nở ra tiếng.
“Ta đau quá.”
Bất lực nắm chặt đệm dưới thân, ngón tay bấu chặt lớp đệm dưới thân.
Đột nhiên, thân mình lạnh như băng của nàng rơi vào một l*иg ngực ấm áp, cách lớp vải mỏng manh, nóng bỏng vây quanh nàng, mang theo mùi xạ hương sạch sẽ.
Kỳ tích, nàng dần ấm lên. Nàng sáp lại gần nguồn nhiệt một ít, vội vàng hấp thu, mong giảm đi chút đau đớn.
Nam nhân ôm chặt thân mình run rẩy của nàng, đem nàng bao quanh trong l*иg ngực rộng lớn, cằm để trên đỉnh đầu bị mồ hôi thấm ướt của nàng, đôi mắt sâu thẳm che kín đau lòng. Hắn lại ôm chặt nàng một ít, nói nhỏ bên tai nàng: “Lập tức sẽ qua đi, làm tim ngươi bình tĩnh trở lại, ngươi sẽ không đau nữa.”
Nữ tử yên lặng nằm trong lòng hắn, bàn tay bắt lấy cánh tay đang nắm eo nàng. Thân mình dần dần thả lỏng, cũng là càng thêm gần sát vào hắn, đến khi hai thân thể không còn khe hở.
Thật lâu sau, hàng mi không còn chớp. nàng nhợt nhạt hô hấp, hình như là đã ngủ.
Nam nhân vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng đẩy ra sợi tóc ẩm ướt trên trán nàng, sau đó tinh tế vuốt ve kiều nhan tái nhợt, ánh mắt tràn đầy thương tiếc. Hắn muốn ôm nàng chặt hơn, để hương khí như u lan của nàng hỗn loạn tâm trí.
Hôm sau, Ngọc Thanh tỉnh lại, ngực đã bình phục, dường như đêm qua chỉ là giấc mộng.
Mà cái ôm ấm áp kia, cũng là giấc mộng. Bởi vì trên giường chỉ có dấu vết của một mình nàng ngủ.
Nàng đứng dậy, phát hiện Cô Vụ cư không có một tỳ nữ nào, liền ngay cả nha đầu lạ mặt phụ trách bắt đầu cuộc sống hàng ngày của nàng cũng không thấy bóng dáng.
Nàng đến ngồi trước gương đồng, nhìn thấy một khuôn mặt nữ tử tái nhợt trong gương, đôi môi đỏ mọng ẩn ẩn thấy được dấu răng.
Vươn tay chạm vào, nhớ tới chuyện hôm qua.
Nam nhân kia vẫn là không buông tha biểu ca, nàng quýnh lên, đau lòng.
Toàn tâm đau đớn, làm cho đầu óc nàng trống rỗng, chỉ nhớ cảm giác đau đớn tới tận xương tủy.
Cũng chỉ nhớ rõ một l*иg ngực vững chãi, ấm áp.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình, nàng nhớ đến vị thánh chủ kia, thứ nước đen như mực đó phỏng chừng chính là nguyên nhân làm nàng đau đớn. Đau như thế, là vì trừng phạt “Thánh nữ” không nghe lời.
Ngọc Thanh không khỏi cười khổ, thân mình này, chuyện phiền toái nào cũng có.
Lúc này có tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa truyền đến, Ngọc Thanh nghĩ đến tiểu nha hoàn nàng không biết tên, cũng không quay đầu lại, chỉ nói với người phía sau: “Ta nghĩ thay một thân quần áo này, đều dính mồ hôi.”
Nửa ngày không thấy đáp lại, chỉ nghe tiếng hít thở dồn dập của đối phương.
Rốt cục nàng cũng xoay người lại, nhìn thấy một người mà nàng từng nghĩ đời này cũng không gặp lại.
Chỉ thấy một nữ tử mặc đồ giống nha hoàn trước mặt nàng, lộ ra khuôn mặt kinh hỉ cùng nụ cười ngọt ngào.
Nữ tử đến gần nàng, một tiếng “Tỷ tỷ”, nghẹn ngào.
Cười mang theo lệ, nữ tử ôm chặt lấy nàng.
“Tỷ tỷ, Tiểu Xu sai lầm rồi, Tiểu Xu không nên cái gì cũng chưa biết rõ ràng liền trách cứ tỷ tỷ…”
Làm sao Ngọc Thanh không xúc động, từ lần rời đi Lạc Diệp sơn trang, nàng nghĩ rốt cuộc không thể gặp lại muội muội, chưa từng ngờ được nữ tử này thấu hiểu. Nàng ôn nhu vuốt ve má Tiểu Xu, sau đó kéo tay nàng, cùng nàng ngồi bên cửa sổ.
“Tỷ tỷ.” Tiểu Xu càng thêm kích động, nắm chặt tay Ngọc Thanh, hai mắt đẫm lệ: “Tỷ tỷ, ngươi biết không, là trang chủ mang ta tới, trang chủ hắn đồng ý cho Tiểu Xu bên cạnh tỷ tỷ, Vương gia cũng chấp thuận. Tỷ tỷ, Tiểu Xu rất nhớ ngươi.”
Ngọc Thanh thản nhiên cười: “Nha đầu ngốc, hiện tại không phải ngươi bên cạnh tỷ tỷ?”
“Dạ.” Tiểu Xu cười ngọt ngào, lấy ra một phong thư trong tay áo, “Đây là thư của trang chủ đưa cho tỷ tỷ.” Nàng đem thư đặt vào tay Ngọc Thanh, tiếp tục nói: “Tò mò quá nha, trang chủ cùng Tứ vương gia vẫn là thân như huynh đệ, nhưng ngày ấy, bọn họ đột nhiên vung tay, đều tự bị thương. Vốn nghĩ bọn họ sẽ không qua lại, không ngờ hôm nay trang chủ lại đem Tiểu Xu tới vương phủ, hơn nữa Vương gia còn không chút do dự đồng ý để Tiểu Xu lưu lại. Giờ phút này, trang chủ cùng Tứ vương gia đang uống rượu đâu, giống như việc gì cũng chưa xảy ra….”
“Ừ.” Ngọc Thanh đáp nhẹ, trong đầu nhớ tới nguyên nhân nam nhân kia giam nàng vào Cô Vụ cư.
“Tỷ tỷ, ngươi ở trong này vẫn tốt chứ?” Tiểu Xu chuyển sang việc khác, mắt lo lắng hỏi.
Ngọc Thanh lạnh nhạt nói: “Tỷ tỷ hoàn hảo, chỉ là có chút lo lắng cha và sư huynh đến kinh đô.”
Tiểu Xu an ủi nàng: “Nếu bọn họ tới kinh đô, liền nhất định sẽ tìm được, huống hồ hiện tại trang chủ đang phái người đi tìm kiếm đâu. Tỷ tỷ không cần quá lo lắng. Tỷ tỷ, ta đến giúp ngươi thay quần áo đi.” Nói xong, đã lưu loát cầm bộ quần áo sạch sẽ sớm chuẩn bị tốt, đi hướng Ngọc Thanh.
Ngọc Thanh cười, tùy nàng.
Một ngày này, Cô Vụ cư lạnh lùng đều ngập tràn giọng nói thanh thúy của Tiểu Xu, nàng sửa sang, quét tước nội thất, khéo tay giúp Ngọc Thanh làm tóc, kể lại chuyện cũ ở Lạc Diệp sơn trang…
Ngọc Thanh vẫn là cười, tâm tình thoải mái .
Tiểu nha đầu này, có thể làm cho người khác thấy nhẹ nhõm.
Cuối cùng, tiểu nha đầu mày liễu hơi chau lại, nói: “Tứ vương gia có chút bá đạo, ủy khuất tỷ tỷ.”
Ngọc Thanh nghe xong, cõi lòng dậy sóng.
Hắn cùng nàng, sẽ dây dưa không rõ đến chết.
Nàng nói: “Tỷ tỷ không ủy khuất, những lời này không được nói cho người khác nghe, biết không?”
Cũng không muốn kéo Tiểu Xu vô tội vào liện lụy, biểu ca cùng Thu Thủy, đã quá đủ.
“Tỷ tỷ…” Tiểu Xu có chút lo lắng, Tứ vương gia kia tuy là huynh đệ của trang chủ, nhưng cũng tàn ngược có tiếng. Tỷ tỷ, với hắn mà nói, chỉ có thể xem như một nữ tử xa lạ. Nàng lo lắng…
Đang muốn nói gì đó, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng một lão phụ thân: “Ngọc vương phi, mời ngài cần phải chuẩn bị. Đêm nay vương gia đến Cô Vụ cư đi ngủ.”
“Ta đã biết, ngươi lui ra đi.” Ngọc Thanh đáp nhẹ.
“Dạ.” Ngoài cửa trở nên yên tĩnh.
“Tỷ tỷ, vương gia hắn…”
Ngọc Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt ưu thương: “Thân mình hiện tại của ta là sườn phi của hắn.”
Rồi không nói gì nữa.
Tới lúc cầm đèn, cũng không thấy thân ảnh của Lí ma ma.
Chỉ có một tỳ nữ đốt chút Long Tiên Hương ở lư đồng, đốt sáng tất cả đèn ở Cô Vụ cư.
Mãi đến khi Tiểu Xu đi xuống nghỉ tạm, mới nghe thấy bước chân của nam nhân.
Ngón tay trắng nõn đang lật sách, thoáng run rẩy một chút.
Nam nhân cho mấy gã sai vặt lui ra, đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy nữ tử đọc sách dưới đèn, đầu tiên là lẳng lặng nhìn nàng, mày kiếm hơi giãn ra một chút.
Cuối cùng, hắn đi tới giường, dùng ánh mắt ý bảo nữ tử lại đây cởϊ áσ cho hắn.
Ngọc Thanh thoáng chần chờ, nhẹ nhàng buông sách, sau đó siết chặt khăn tay, đi đến chỗ nam tử.
Mùi rượu bay vào mũi, thản nhiên, không đặc, không át đi mùi xạ hương sạch sẽ nam tính của hắn.
Hít sâu một hơi, nàng vươn tay, run rẩy cởi bỏ thắt lưng, sau đó là đoạn bào, trung y trắng noãn…
Đến khi lộ ra khuôn ngực tinh tráng, hắn vẫn giang hai tay, ý bảo nàng tiếp tục.
Ngọc Thanh hơi bối rối, đem ngón tay run rẩy đến quần dài của hắn.
“A…” Đỉnh đầu truyền đến giọng trêu tức, hắn đưa tay nâng cằm nàng, cười như không cười: “Đều nhiều lần như vậy, tội gì phải thẹn thùng?” Câu nói kia rõ ràng mang theo vài phần chế nhạo.
Ngọc Thanh cuối cùng cũng rụt tay về, không để ý tới hắn, nàng xoay người, lạnh nhạt nói: “Nếu đã thay áo xong, vậy thỉnh Vương gia ngủ lại đi!” Cũng là cực lực che giấu nhịp tim dồn dập, hỗn loạn.
Hơi thở của nam nhân này, luôn áp bách người như vậy, y như đôi mắt nóng cháy bá đạo của hắn.
Nam nhân bước từng bước tới gần nàng, đột nhiên từ phía sau bế nàng lên giường.
Đang muốn giãy dụa, hắn lại nhẹ nhàng đem nàng đặt lên giường, chính mình cũng lên theo, sau đó ôm toàn bộ thân mình nàng vào lòng hắn, không hề có động tác khác.
“Ngủ đi.” Hắn khàn khàn nói, đem cằm đặt lêи đỉиɦ đầu nàng, nhắm mắt, hô hấp vững vàng.
Ngọc Thanh bị giam trong ngực hắn, có thể cảm nhận rõ ràng tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, cũng với hơi thở phun bên gáy nàng.
Cánh tay của hắn cũng gắt gao quấn quít lấy eo nhỏ của nàng, bá đạo mà chấp nhất.
Nàng vặn vẹo một chút, lại nghe thấy nam nhân gầm nhẹ: “Đừng nhúc nhích, ngủ!” sau đó bàn tay đặt ở thắt lưng nàng chậm rãi nhích lên ngực nàng….
Thân mình Ngọc Thanh cứng đờ.
“Nơi này, còn đau không?” Hắn hỏi, bàn tay đặt ở ngực không hề chuyển động bừa bãi.
Nàng mới biết ý tứ của hắn.
Nàng nói: “Không đau, tối hôm qua sẽ không đau.” Trong lòng đột nhiên có lo lắng.
“Chỉ cần cảm xúc của ngươi không quá kích động, độc sẽ không phát tác.”
Phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp của hắn, một câu xong, hắn liền không nói gì, hô hấp dị thường vững vàng.
Nhưng nàng biết, hắn không ngủ.
Nàng lẳng lặng nằm trong lòng hắn, lắng nghe tiếng tim đập của hắn, lần đầu tiên tâm bình khí hòa nói với hắn: “Ta muốn quay về Tiêu phủ.”
Nam nhân lặng im, chỉ nghe tiếng hít thở vững vàng của hắn.
Thật lâu sau, hắn mới nói: “Ngươi muốn đi có thể đi, chỉ cần người không vọng tưởng thoát khỏi bổn vương.”
Tâm tình Ngọc Thanh dần thả lỏng.
Nam nhân ôm chặt thắt lưng của nàng, gầm nhẹ: “Nữ nhân chết tiệt, còn động, cẩn thận đêm nay không cho ngươi ngủ!” Cũng là đưa thân mình cực nóng của hắn càng gần sát nàng.
Nàng ngượng ngùng, rồi không nói gì, tĩnh tư nghe tiếng tim đập mãnh mẽ của hắn, đến khi mí mắt nặng trĩu.