Sườn Phi Tội

Chương 27

Chương 27
Edit by CeCe

Nguồn: https://cccece218.com/

Sau hôm đó, nàng không gặp lại hắn nữa. Nghe hạ nhân trong phủ nói, nhiều ngày qua Tình Nhi đều vào phòng hắn thị tẩm, mà hắn cũng rất ít đến Vân Lạc viên.

Nhìn trời đêm ngoài cửa sổ, nàng thấy lòng mình càng lúc càng mâu thuẫn…

“Thu Thủy, tiểu thế tử thế nào rồi?”

Nàng hỏi Thu Thủy đang sửa sang lại giường chiếu.

Thu Thủy đem đệm trải ra ngay ngắn, đứng dậy “Ngọc vương phi, người nhớ tiểu thế tử sao? Nghe Thu Vũ ở Vân Lạc viên nói mấy ngày nay thế tử quấy khóc nhiều lắm, ngày nào cũng đòi gặp Nguyệt vương phi.”

“Chúng ta đi thực hiện lới hứa với nó.” Tô Ngọc Thanh đứng dậy.

“Nhưng Vương gia ra lệnh không cho Ngọc vương phi tiếp cận tiểu thế tử…”

Tô Ngọc Thanh trừng mắt nhìn đồ nhát gan Thu Thủy một cái “Chính hắn bỏ mặc con hắn, còn không cho người khác gặp. Lần này ta nhất định phải đi! Thu Thủy, muội rốt cuộc có theo ta đi hay là không?”

Thu Thủy kinh ngạc, không dám nhiều lời, theo Tô Ngọc Thanh ra khỏi Tịch Lạc viên.

Từ rất xa, các nàng đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc rống ầm ĩ trong Vân Lạc viên.

Vào Vân Lạc viên, một lão mụ tử canh gác ở cửa ngăn Tô Ngọc Thanh lại “Ngọc vương phi, Vương gia ra lệnh người không thể gặp tiểu thế tử, tha lỗi nô tài đắc tội.”

“Làm càn! Dám ngăn cản chủ tử của ta, cẩn thận ta đánh gãy chân ngươi!” Thu Thủy cao giọng nói. Hạ nhân đều sợ Tô Ngọc Thanh tức giận, đánh mắt sang phía nàng, vì vậy nàng cũng bày ra bộ mặt đang hết sức tức giận.

Lão mụ tử sợ hãi vội quỳ xuống đất nhưng vẫn không cho nàng vào “Nô tài cầu xin Ngọc vương phi đừng vào! Nếu người gặp tiểu thế tử, mạng già này của nô tài chắc chắn sẽ không giữ được… Xin Ngọc vương phi tha cho lão nô!”

Tô Ngọc Thanh khó xử vô cùng. Khá lắm Hoàng Phủ Luật, nghĩ ra chiêu này để ngăn cản ta! Nếu hắn đã như vậy, vậy Tô Ngọc Thanh nàng cũng không nhất thiết phải xen vào việc của người khác! Không làm khó lão mụ tử đang quỳ trên mặt đất nữa, nàng quay người định rời khỏi Vân lạc viên.

Lúc này, đột nhiên một thân ảnh nhỏ bé từ trong phòng lao ra, sống chết túm chặt góc áo của nàng, vội vàng nói “Người chính là mẫu thân của Dục nhi phải không? Tỷ tỷ nói buổi tối mẫu thân của Dục nhi mới có thể xuất hiện. Mẫu thân đừng đi!…”

Lòng Tô Ngọc Thanh mềm nhũn, sự tức giận cũng bay hơi đi đâu hết.

Nàng không xoay người lại mà ôn nhu nói “Dục nhi ngoan, cùng bà vυ' về phòng trước đi. Sau đó, mẫu thân sẽ vào thăm con.”

Bé không chịu đi, khóc nức nở nói “Không. Dục nhi mà buông tay, mẫu thân sẽ đi mất.”

Tiểu tử này thực thông minh. Nàng cười, nháy mắt với Thu Thủy bên cạnh. Thu Thủy hiểu ý vội vàng bế bé vào trong phòng. Việc này làm tất cả nô bộc lo lắng, cuống quít theo vào nhà.

Tô Ngọc Thanh thở dài một hơi. Tuy nàng có thể nói với bé rằng nàng là tỷ tỷ, nhưng nàng thật không đành lòng đánh tan hy vọng của bé. Nàng sợ nếu còn tiếp tục như vậy, Dục nhi sẽ khóc đến si ngốc mất… Tiểu tử này giống hệt phụ thân hắn, vô cùng bướng bỉnh!

Lấy khăn tay mang theo người, nàng che mặt, sau đó nhẹ nhàng đi vào.

Trong phòng đang rất hỗn loạn. Vài tỳ nữ đang dỗ dành Dục nhi đang khóc nháo, lão mụ tử bên cạnh thì đang thu dọn đồ bừa bộn khắp nơi. Thu Thủy dùng hết sức ôm đứa nhỏ đang giãy dụa muốn chạy ra ngoài, thấy nữ tử đi vào, vội vàng buông tiểu tử kia, để nó chạy về phía nữ tử mới vào.

Tô Ngọc Thanh cúi người xuống, để tiểu tử kia nhào vào lòng mình, rồi sau đó nàng ôm nó, mặc nước mắt nó thấm ướt quần áo mình.

“Mẫu thân, rốt cục Dục nhi cũng được nhìn thấy mẫu thân…” Tiểu tử dụi dụi mặt vào lòng nàng.

Tô Ngọc Thanh khẽ vuốt gò má mềm mại của Dục nhi, đột nhiên nhớ tới đứa nhỏ của nàng. Nó cũng là con của Hoàng Phủ Luật, hơn nữa không chỉ mất đi mẫu thân mà còn không có tình thương của phụ thân, đến giờ cũng không biết đang lưu lạc nơi nào…

“Ngọc…” Lão mụ tử bên cạnh mở miệng.

Tô Ngọc Thanh lạnh lùng liếc nhìn bà lão một cái “Các ngươi đi ra ngoài trước, có chuyện gì ta sẽ tự nói với Vương gia.”

Tỳ nữ và lão mụ tử kinh sợ liếc nhìn Tô Ngọc Thanh một cái, lẳng lặng lui ra, nhưng vẫn canh giữ ở ngoài cửa.

Thu Thủy biết ý ra ngoài chuẩn bị nước ấm.

“Mẫu thân, tại sao phải che mặt ạ?” Lúc này, Tô Ngọc Thanh bế bé ngồi lên ghế. Dục nhi ngừng khóc, thấy Tô Ngọc Thanh che mặt lại tỏ ra tò mò.

Tô Ngọc Thanh cười khẽ, cầm bàn tay nhỏ bé đang muốn gỡ khăn trên mặt nàng, dịu dàng nói “Bởi vì trên mặt mẫu thân đang có một dấu vết rất đáng sợ, một thời gian nữa mới biến mất. Lúc đó Dục nhi mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của mẫu thân. Còn bây giờ, Dục nhi ngoan ngoãn tắm rửa rồi đi ngủ, được không?”

“Được ạ, mẫu thân tắm cho Dục nhi nha?” Dục nhi nhân cơ hội làm nũng.

Tô Ngọc Thanh điểm nhẹ mũi nó, ôm thân mình nhỏ bé vào nội thất. Ở đó, Thu Thủy đã chuẩn bị sẵn nước ấm để tắm.

“Thu Thủy, muội về Tịch Lạc viên trước đi.”

“Vâng.” Thu Thủy nhẹ nhàng lui ra.

Tô Ngọc Thanh cởϊ qυầи áo cho bé, bế bé đặt vào trong nước.

“Mẫu thân, vì sao chỉ buổi tối mới có thể đi ra?”

“Mẫu thân, vì sao trước kia không chịu gặp Dục nhi?”

“Mẫu thân, Dục nhi muốn nói cho phụ thân biết Dục nhi tìm được mẫu thân rồi.”

……

Nàng tắm rửa cho bé xong, thảm trong nội thất đã ướt đẫm.

Tô Ngọc Thanh lau khô thân mình giúp bé, mặc quần áo vào cho bé.

“Được rồi, bây giờ Dục nhi phải đi ngủ thôi.”

“Mẫu thân ngủ với Dục nhi đi. Từ trước đến giờ mẫu thân chưa ngủ với Dục nhi lần nào…” Tiểu tử cầm lấy tay Ngọc Thanh không chịu buông ra.

“Được, mẫu thân ngủ với Dục nhi.” Tô Ngọc Thanh bật cười, cởϊ áσ ngoài ướt đẫm nằm xuống cùng bé. Dục nhi lập tức rúc vào trong lòng nàng, ôm chặt lấy nàng.

Tô Ngọc Thanh vỗ nhẹ vào lưng Dục nhi, dỗ bé ngủ.

Rất lâu sau, khi Dục nhi đã ngủ say rồi, nàng mới khẽ gỡ tay bé ra, đắp chăn lại cho bé.

Sau đó, nàng mặc áo khoác vào, dặn tỳ nữ ngoài cửa vài câu rồi rời khỏi Vân lạc viên.

Giờ này đã là canh ba, Vương phủ một mảnh yên tĩnh.

Tô Ngọc Thanh đi trên đường mòn vắng lặng, chỉ cảm thấy trên người thật lạnh lẽo.

Nàng cởi chiếc áo khoác ẩm ướt ra, vội vã đi về phía Tịch Lạc viên.

Đi tới bên hồ, đột nhiên nàng nghe thấy những tiếng kì quái nhưng lại có chút quen thuộc.

Ngay sau đó, mặt nàng đỏ lên, thở gấp yêu kiều. Hẳn nào mà nàng lại cảm thấy có chút quen thuộc, thật không ngờ đi tới đây lại gặp phải “chuyện tốt” của người khác.

Như con thỏ bị dọa, nàng chạy đi thật nhanh, lại bị một tiếng nói làm sững lại.

“Tình Nhi, ngươi dám dụ dỗ bổn vương…” Là tiếng của Hoàng Phủ Luật.

“Vương gia, chỉ cần người thích, Tình Nhi có thể biến thành Tố Nguyệt tỷ tỷ.”

“Đáng tiếc… dù ngươi có ăn mặc giống Tố Nguyệt đến như thế nào cũng sẽ không thể trở thành Tố Nguyệt, bởi ngươi không có hương vị của Tố Nguyệt.” Thanh âm nam nhân trầm thấp không nghe ra cảm xúc, sau đó lập tức giọng lạnh như băng “Ai? Ra ngay đây cho bổn vương!”

Tô Ngọc Thanh giật mình, luống cuống trượt chân rơi ngã xuống hồ.

“Cứu ta với!” Nước ồng ộc chui vào lỗ mũi của nàng. Nàng cuống quýt vùng vẫy tay chân, nhưng càng vùng vẫy thì lại càng chìm sâu. Nàng cố hét thật to, mong nam nhân kia sẽ tới cứu nàng.

Nhưng hắn lại đứng im trên bờ, chằm chằm nhìn nàng đang đuối dần, mà nữ tử quần áo xộc xệch bên cạnh lại lôi lôi kéo kéo cánh tay hắn, mang theo bộ mặt chờ xem kịch vui.

Tay chân nàng bắt đầu bủn rủn, tuyệt vọng nhìn đôi nam nữ trên bờ. Thân thể nàng lúc này giống như chiếc lá rụng, phiêu linh chìm dần dần vào đáy hồ.

“Tiêu Ngọc Khanh, ngươi đùa đủ chưa?” Nam nhân nhíu mày, lạnh lùng mở miệng.

“Vương gia, có lẽ tỷ tỷ thích chơi trốn tìm đó! Ai mà chẳng biết tỷ tỷ bơi giỏi cỡ nào…” Tình Nhi yểu điệu nói.

Hoàng Phủ Luật lạnh lùng liếc mắt xuống mặt hồ, sau đó xoay người rời đi. Tình Nhi đắc ý nhìn mặt hồ đã trở nên yên tĩnh, vội vàng đuổi theo nam nhân.

Tô Ngọc Thanh chìm dần xuống đáy hồ. Hình ảnh cuối cùng hiện lên trong đầu nàng là đôi mắt tuyệt tình của Hoàng Phủ Luật và khuôn mặt đầy quan tâm của sư huynh…

“Ngọc Vương phi! Người đâu, mau tới cứu Ngọc vương phi…” Ngọc Thanh trước khi lịm hẳn cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng hô to…