Thời Hạn Chia Tay

Chương 1

Mở đầu.

“Mẹ nói gì, ba con, cái người mà sau khi con ra đời chỉ chu cấp phí nuôi dưỡng, tên đầu heo chưa từng có một ngày làm tròn nhiệm vụ của một người ba, muốn cho con di sản?”

“Ông ấy là ba con, con đừng gọi ông ấy là đầu heo.” Mẹ Âu dịu dàng sửa lại.

Âu Quan Lữ hừ mũi coi thường. “Đối với con mà nói, ông ta chính là tên đầu heo không biết chịu trách nhiệm. Ông ta không phải có một đôi nam nữ sao? Con lại không nhận tổ quy tông, phần di sản đó cũng không tới phiên đứa con riêng này được nhận chứ?”

Khó trách anh luôn có ác cảm với cha mình, ông ta là chủ một công ty, kết hôn sớm, lại đến trêu chọc mẹ xinh đẹp của anh, vài tháng sau hai người chia tay, lưu lại anh, ‘niềm tiếc nuối của tình yêu’ này, từ đó về sau phá hoại hạnh phúc cả đời của mẹ anh.

Thật may, ‘vật tiếc nuối’ này lại rất hiếu thắng, từ nhỏ đã đi học với học bổng, sau khi tốt nghiệp, công việc thuận buồm xuôi gió, hôm nay còn đảm nhiệm vai trò thiết kế của một công ty điện tử, tiền lương hàng năm hơn trăm vạn, cuộc sống của hai mẹ con không lo thiếu thốn.

Khi còn nhỏ anh từng được gặp cha mấy lần, biết cha có một gia đình khác, cũng không muốn liên lạc, thỉnh thoảng thấy ông trên tạp chí, nội dung bài viết ngoại trừ viết về công ty vận chuyển của ông ra, còn lại là viết ông đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Anh nhìn ông trong tạp chí, chỉ có hai loại cảm xúc… là bóp chết ông ta hoặc là đánh chết ông ta.

Anh cực kì khinh thường loại người đẹp trai phóng đáng lại đa tình, thực ra chỉ là loại đàn ông mất khống chế nửa người dưới. Hừ, dám làm dám chịu khó vậy sao?

Nói tóm lại, anh và mẹ cùng với người cha đó, giống như hai cục đá độc lập trong một cốc nước, vĩnh viễn không dính vào nhau. Đang yên lành ai đi đường nấy, sao lại đột nhiên lấy tiền ra cho anh? Âu Quan Lữ càng nghĩ càng thấy khả nghi, lão già đáng chết đó nhất định có âm mưu.

“Ai, là ba con hối hận, ông rất hối hận lúc tuổi còn trẻ lưu tình khắp nơi, phụ lòng quá nhiều phụ nữ, ngay cả con của mình cũng không thể chăm sóc tốt. Năm năm trước ông ấy bị ung thư gan, tuy nhiên khống chế được, sau đó lại trúng gió, gần đây còn phải đổi đầu gối, ông càng nghĩ càng thấy sinh mệnh vô thường, có lẽ một ngày nào đó sẽ chết đi, thừa dịp còn sống, ông ấy muốn bồi thường chúng ta.”

“A, cho nên ông ta muốn dùng tiền để chuộc lại cảm giác tội ác của mình. Người có tiền là như vậy, luôn cho rằng cái gì cũng có thể dùng tiền mua được.” Âu Quan Lữ cười lạnh, lấy bia ra rót một cốc lớn. “Con không muốn.”

“Ông ấy muốn cho con một tỷ.”

Âu Quan Lữ bị sặc bia. “Khụ khụ khụ… một tỷ?” Anh càng hoài nghi hơn. “Mẹ xác định ông ta phải thay đầu gối? Con thấy ông ta nên thay não đi chứ?” Anh là con riêng, không muốn đi tranh gia sản, cũng không hi vọng được chia một bát canh, sao ông ta lại cho anh nhiều tiền như vậy? Hừ, 100% là có âm mưu!

“Đúng vậy, chính miệng ông ấy nói với mẹ.”

“Con ông ta không phản đối?” Nếu như người vợ được ông ta cưới hỏi đàng hoàng còn sống, đừng nói một tỷ, một đồng anh cũng đừng mong lấy được.

“Bọn họ dĩ nhiên không thích, nhưng ông ấy là ba, ông ấy định đoạt. Ông ấy là sợ sau khi mình qua đời, anh chị con sẽ lấy hết tiền, mới thừa dịp này cho con. Trừ con ra, con còn có một người anh, hai người mỗi đứa có một tỷ.”

Một tỷ, cho dù có hận cha, Âu Quan Lữ cũng không khỏi động lòng với số tiền khổng lồ đó. Anh không thiếu tiền, nhưng mẹ chịu khổ một đời, nếu như có thể giúp bà tranh giành một chút quyền lời… Không được, lấy tiền của lão già đáng chết đó, cũng như là đã khuất phục, nguyện ý tiếp nhận ông ta, anh mới không để lão già đáng chết đó cho rằng mình tha thứ ông ta.

Anh hừ lạnh. “Con không muốn lấy tiền của ông ta, tự con có khả năng kiếm, nếu tiền của ông ta quá nhiều, có thể đưa số tiền đó đi lấp biển lập đất! Con tin chính phủ sẽ rất cảm tạ ông ta. Nếu không đến tháng bảy đốt một chút, hối lộ Diêm La, sau này khi xuống đó ông ta sẽ được ăn uống no say, mỗi ngày đi đánh golf cùng với Diêm La.”

“Phi phi, đừng nói lung tung! A Quan, ba con nghiêm túc, ông ấy hi vọng con có thể nhận số tiền đó, chỉ cần con chịu đi gặp ông ấy, ông ấy sẽ cho con một tỷ… chỉ có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Âu Quan Lữ cảm thấy không hứng thú, hỏi.

“Hai đứa các con, phải dẫn vợ mình hoặc bạn gái muốn bàn đến chuyện hôn nhân tới gặp ông ấy.”

“A? Cái điều kiện quỷ quái gì vậy?”

“Ba con cảm thấy quá khứ mình đã phản bội quá nhiều người phụ nữ, lương tâm bất an, ông ấy hi vọng mấy đứa không giống như mình, biến thành người đàn ông không biết chịu trách nhiệm, chỉ cần con đưa bạn gái đến gặp ông ấy, ông ấy sẽ cho con một tỷ vô điều kiện.” Hai mắt mẹ Âu tỏa sáng lấp lánh.

Âu Quan Lữ chợt tỉnh ngộ… đây mới là ý đồ thực sự của mẹ mình! Đòi di sản là phụ, muốn anh có bạn gái mới là thật, người tính toán thật sự không phải cha anh, mà là mẹ.

Từ sau khi anh bắt đầu đi làm, cả ngày mẹ luôn theo dõi khi nào anh có bạn gái, khi nào kết hôn, đơn giản coi anh là cổ phiếu, ngày ngày nhìn quanh, làm không biết chán.

“Con lấy đâu ra bạn gái? Mấy trăm năm rồi con không có bạn gái, ngay cả một người phụ nữ bình thường con cũng không có…”

“Công ty con không phải có rất nhiều đồng nghiệp nữ sao?”

“Những người đó không ai là phụ nữ bình thường.” Anh đang làm việc trong một công ty trò chơi điện tử, trong công ty bận rộn như đánh giặc, phụ nữ làm việc của đàn ông, đàn ông làm việc của hai người đàn ông, mọi người thiết kế, xây dựng mô hình, thϊếp đồ, viết chương trình, mọi người bận điên cuồng, trong lúc làm việc không phân biệt nam nữ, chỉ phân chia chia theo trình độ.

“Nhưng con thường nhắc đến cô Nhạc Nhạc gì đó…”

“Đó là người phụ nữ không bình thường nhất, làm ơn không nhắc tới cô ta.” Âu Quan Lữ cau mày. Thỉnh thoảng anh nhắc tới cô gái đó với mẹ đều là đang oán trách, trút hết cảm xúc trong công việc, nữ ma đầu trong tổ thiết kế còn gây áp lực cho anh nhiều hơn cả ông chủ, mẹ lại có thể cho rằng anh có ý với người kia?

“Được được được, vậy con phải có ít nhất một người bạn nữ tính một chút có thể đưa đi gặp cha con chứ?”

“Không có.” Âu Quan Lữ trả lời dứt khoát. “Trong cuộc sống của con, người phụ nữ gần gũi nhất với con trừ mẹ ra, chính là bà lão ở hiệu ăn sáng. Cho nên, mẹ nói với ba, tư cách con không phù hợp, không thể cầm một tỷ đó, ông ấy thích cho ai đều được.”

**********************************************

Mặc dù Âu Quan Lữ đã khảng khái cự tuyệt cha, nhưng mẹ vẫn nói nhảm bên tai anh cả ngày.

“Ai, nhiều năm qua như vậy, mẹ không có kết hôn, một mình khổ cực nuôi con lớn, tiêu phí hết tuổi thanh xuân, mẹ yêu con, không một câu oán hận, hiện tại ba con rốt cuộc nghĩ đến trách nhiệm của mình, cho chúng ta một số tiền lớn, con suy nghĩ một chút, tương lai sau này con có gia đình của chính mình, nói không chừng không có biện pháp chăm sóc mẹ, số tiền đó dùng cho nửa đời sau của mẹ, lương hưu của mẹ, con nhẫn tâm không giúp mẹ lấy số tiền đó, để cho nửa đời sau của mẹ không có chỗ nương tựa sao?”

Anh đương nhiên nhanh chóng trấn an mẹ mình tương lai bà tuyệt đối không có chuyện không có chỗ nương tựa, nhưng bị nói lại cảm thấy tội ác dày đặc. Anh không cần tiền, nhưng đây là cha thiếu mẹ, anh nên đi đòi lại thay bà, thế nhưng điều kiện chết tiệt đó... muốn dẫn bạn gái đi gặp lão đầu, anh nên đi đâu để tìm ra một người bạn gái đây?

“Mẹ thấy con đẹp trai như vậy, tay con vừa vung lên, lập tức có một đống người phụ nữ xếp hàng cho con chọn, sao con lại không có bạn gái được? Là do con không chịu đó chứ? Con không cần phải viện cớ, mẹ không chấp nhận.”

Mẹ nói anh như là trạm xe buýt, một đống phụ nữ xếp hàng... Được rồi, mặc dù không hợp cũng không sao, muốn anh có bạn gái không khó, nhưng anh căn bản không muốn nói tới chuyện tình cảm, bạn gái cũng chỉ làm trong ba ngày, đến lúc kết thúc thì tạm biệt, chẳng lẽ anh thật sự muốn mất tự do vì số tiền một tỷ nguyên đó?