Lên Án

Chương 38

Chuyển ngữ: Hà Thanh

Sáu năm trước, Kỷ Vọng mới vừa mười chín tuổi, lại nhận ra bạn trai mình thế nào lại từ Omega biến thành Alpha, lại nghe tiếp câu “chia tay”, cậu nằm trên giường mà không biết phản ứng như thế nào.

Không giống như nhất thời tức giận, Kỳ Bạc Ngôn mặc quần áo xong nhưng chưa rời đi, hắn đứng yên tại chỗ, như có như không liếc về phía giường.

Nhìn thấy Kỷ Vọng không nhúc nhích, Kỳ Bạc Ngôn cuối cùng cũng ra cửa rồi đóng sầm cửa phòng lại.

Kỷ Vọng muốn đứng dậy chạy theo nhưng vì phần eo quá đau nhức nên trở lại giường, cậu bất lực nghĩ, thật hoang đường, thế là chia tay sao?

Đầu óc cậu đang vô cùng rối loạn, bị đã kích quá lớn, cậu không thể lập tức trả lời Kỳ Bạc Ngôn được, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc cậu muốn chia tay hắn.

Alpha và Alpha yêu đương không phải là chuyện rất buồn cười sao, Kỳ Bạc Ngôn tuổi còn nhỏ, bây giờ hắn thấy không sao cả nhưng sau này sẽ hối hận, Kỷ Vọng tuổi lớn hơn hắn nên khi yêu đương luôn cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm và kiên nhẫn hơn trong mối quan hệ này.

Kỳ Bạc Ngôn không muốn nghĩ về việc này nữa, cũng có thể là do cậu không thèm nghĩ.

Huống chi lúc này, Kỷ Vọng thực sự rất tức giận về việc mình bị lừa dối.

Lại thêm chuyện Kỳ Bạc Ngôn bởi vì tức giận mà nói chia tay.

Điều này cho thấy cậu coi trọng mối quan hệ này còn đối phương thì không, thái độ của Kỳ Bạc Ngôn tựa như có thể tùy tiện đạp nát nó trên đất rồi hủy hoại cho người ta thấy.

Kỷ Vọng ghét như thế.

Cậu lại hút thuốc, chậm rãi hút một hơi cho đầu óc tỉnh táo.

Có tiếng bước chân quay lại, cửa phòng ngủ bị một luồng sức mạnh đẩy ra, Kỳ Bạc Ngôn đứng trước cửa, thoạt nhìn giống như muốn lập tức lớn tiếng tức giận, nhưng thực ra người này ngoài khí thế hừng hực ra thì giọng điệu lại mềm yếu: “Em thật sự muốn chia tay.”

Lúc này hắn không chê Kỷ Vọng hút thuốc, Kỳ Bạc Ngôn đá rơi giày, bò lên giường: “Không phải em theo đuổi anh sao, nói mơ thấy anh, vừa gặp đã thích đã yêu anh, đời này trước nay chưa từng thích một ai đến như vậy sao?”

Kỳ Bạc Ngôn lặp lại những lời ngọt ngào mà Kỷ Vọng từng nói, không ngại ngùng, chỉ đơn giản là nói rõ ràng sự thật, bởi những lời này của cậu, hắn đều tin.

Kỷ Vọng không biết nên diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào, Kỳ Bạc Ngôn giống như không đồng cảm với cậu, thậm chí hắn không hiểu cậu đang khó chịu vì cái gì, cậu nói: “Nếu như những lời này là tôi gạt anh thì anh cảm thấy như thế nào?”

Kỳ Bạc Ngôn sắc mặt vô cùng tức giận: “Em gạt anh.”

Kỷ Vọng giống như một đứa ngốc nói: “Anh cũng gạt tôi.”

Kỳ Bạc Ngôn lo lắng một lúc sau đó lại hùng hồn nói lý lẽ: “Anh không hiểu chuyện anh là Alpha thì có liên quan gì, chuyện đó và chuyện em yêu anh có mâu thuẫn ư. Em phát hiện anh là Alpha liền lập tức muốn chia tay, vậy em chẳng qua là yêu anh với tư cách Omega chứ không phải yêu con người anh, em lừa gạt tình cảm của anh còn độc ác hơn chuyện anh lừa em mình là Omega.”

Kỷ Vọng xoa xoa thái dương: “Cưỡng từ đoạt lý.”

Kỳ Bạc Ngôn bình tĩnh trở lại: “Em không thể chia tay với anh.” Âm thanh càng nhỏ hơn: “Em chia tay anh, anh phải làm sao đây.”

Kỷ Vọng nghe vậy ngẩn người, kìm lòng không được nhìn về phía Kỳ bạc Ngôn, chàng trai cụp mi xuống, vô cảm, nhưng lại vô cùng đáng thương, như thể hắn thực sự sợ bị Kỷ Vọng bỏ rơi, rõ ràng vừa nãy còn mạnh miệng thế kia.

Nếu như không phải vì chuyện bị lừa dối, Kỷ Vọng nhất định sẽ mềm lòng ôm lấy chàng trai trước mắt, an ủi dỗ dành.

Nhưng Kỷ Vọng không nịnh được: “Tối qua chúng ta đã quan hệ, thân thể Alpha không dùng để đánh dấu, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao.”

Kỳ Bạc Ngôn lập tức nói: “Anh đã xem nhiều tài liệu, sẽ không làm tổn thương đến thân thể Alpha.”

Đây là đã có chuẩn bị từ trước, sớm đã có âm mưu.

Kỷ Vọng nhất thời không biết nói gì, Kỳ Bạc Ngôn lại nằm trên giường ôm Kỷ Vọng: “Em đuổi theo anh khó khăn như vậy, tại sao không trân trọng chứ.”

Kỳ Bạc Ngôn đè lên người cậu, đôi gò má dán chặt vào cái bụng Kỷ Vọng, nhẹ nhàng xoa xoa: “Kỷ Vọng, bởi vì anh lừa em nên em không thích anh sao?”

Hắn nằm trên người Kỷ Vọng, buồn bã nhìn cậu, một lúc sau, mắt hắn ươn ướt, như thể giây tiếp theo sẽ khóc.

Kỷ Vọng không vì vậy mà nhượng bộ: “Anh cho tôi thời gian để suy nghĩ.”

Kỳ Bạc Ngôn nghe xong, nước mắt hắn như bay hơi, hắn ngồi dậy nhìn khắp cơ thể Kỷ Vọng, từ chiếc cổ bị cắn, bộ ngực đầy vết đỏ, bên trên phần eo cũng bị véo còn in dấu tay, hắn liếʍ liếʍ bờ môi.

“Em muốn bao lâu?” Kỳ Bạc Ngôn hỏi.

Nếu như khi ấy Kỷ Vọng khôn khéo một chút, không bị ảnh hưởng bởi tình huống lúc đó, có lẽ khi đó cậu đã bỏ trốn.

“Vấn đề hiện tại của chúng ta chính là em không có cách nào tiếp nhận chuyện anh là Alpha, phải không?” Ngón tay Kỳ Bạc Ngôn mò vào trong chăn, nắm lấy mắt cá chân cậu.

Hắn chống tay xuống giường, quỳ gối nhìn về hướng Kỷ Vọng, động tác ưu nhã, lời nói lại đầy ngông cuồng: “Sự khác biệt giữa anh và Omega là lúc ở trên giường đó.”

Lời nói quá thô tục, thậm chí tráo đổi khái niệm, Alpha và Omega không giống nhau, thế nhưng Kỷ Vọng không nói nên lời, gương mặt nhanh chóng đỏ ửng.

Chỉ vì Kỳ Bạc Ngôn giải phóng một lượng lớn hormone vào không khí khiến cho Kỷ Vọng - người vẫn còn Alpha hormone trong người không thể nhúc nhích nữa.

Kỳ Bạc Ngôn cởi cổ áo, không kiên nhẫn mà cởi từng nút áo, thô bạo lại thản nhiên cởϊ qυầи áo xuống.

Thái độ của Kỷ Vọng đối với Kỳ Bạc Ngôn luôn lịch thiệp và kiềm chế, trước đêm qua, cậu không có cơ hội nhìn thấy toàn bộ cơ thể của Kỳ Bạc Ngôn.

Nếu cậu sớm nhìn thấy, cậu sẽ có cơ hội phát hiện ra rằng cơ thể của Kỳ Bạc Ngôn không hề gầy, kết cấu đồng đều, tràn đầy sức mạnh.

Về điểm này, tối hôm qua Kỷ Vọng cũng tự mình kiểm tra.

Cậu nằm trên giường, muốn nói lý lẽ với Kỳ Bạc Ngôn: “Anh không thể làm như vậy.”

Kỳ Bạc Ngôn hừ một tiếng, mang theo giọng mũi trêu đùa: “Anh có thể.”

Anh lại nhìn Kỷ Vọng: “Anh có thể cho em cảm giác vui vẻ mà Omega không thể cho em, cao trào chưa từng có.”

Cùng với những lời dụ dỗ và thì thầm bên tai, Kỳ Bạc Ngôn bắt lấy tay Kỷ Vọng, đặt ở đầu giường, ngón tay chạm Kỷ Vọng chạm vào cuộn băng đen lạnh lẽo trên đầu giường.

Kỷ Vọng nghĩ đến đêm qua lúc bọn họ quan hệ Kỳ Bạc Ngôn đã ghi âm lại, sau đó lại phá hủy cuốn băng trước mặt cậu.

Tuy cuộn băng đã bị tiêu hủy nhưng hành động ghi âm này quá nguy hiểm, những thứ vướng víu trong đầu ngón tay lúc này khiến đầu óc Kỷ Vọng tỉnh táo hơn một chút: "Tôi đã nói là không thích."

Lời này làm động tác của Kỳ Bạc Ngôn ngừng lại trong chớp mắt, thế nhưng ngay chớp mắt sau, Kỳ Bạc Ngôn lấy cà vạt đen từ dưới giường lên, che mắt Kỷ Vọng lại: “Em sẽ thích, Vọng Vọng.”

Hắn lật Kỷ Vọng lên, hài lòng hôn lên vết cắn phía sau cổ cậu, là dấu hiệu của Alpha cũng là bằng chứng cho thấy hắn đã đánh dấu.”

Kỳ Bạc Ngôn mê luyến ngửi mùi hương dung hợp kia, vòng tay ôm eo Kỷ Vọng: “Vọng Vọng, anh thích em, I love you.”

Đây là lần đầu tiên Kỳ Bạc Ngôn nói yêu cậu, trước nay Kỷ Vọng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra.

Kỷ Vọng đưa lưng về phía Kỳ Bạc Ngôn, quỳ trong tư thế buộc cơ thể mở ra, cổ đỏ ửng, dái tai và vai đỏ ửng, sắc đỏ dễ thương khiến Bạc Ngôn điên cuồng mê đắm.

Đáng tiếc rằng, dù cơ thể này đã bị hắn chinh phục nhưng trái tim cậu thì không.

Kỷ Vọng nằm lì trên giường, nói nhỏ: “Giở trò lưu manh cũng không có tác dụng, anh biết giữa chúng ta đã xuất hiện vấn đề.”

Hắn không để cho Kỷ Vọng nói tiếp, cậu lại một lần bị Kỳ Bạc Ngôn “đánh dấu”.

Tiếng cười đùa làm Kỷ Vọng khôi phục tinh thần, đặt tay xuống rồi tập trung chú ý vào chương trình tạp kỹ đang quay.

Thật ra, cậu cũng không nghe rõ vừa rồi mọi người vừa nói gì, chỉ mơ hồ nhớ Trương Mộ Tiên khen Kỳ Bạc Ngôn chiều fans như vậy, nếu chương trình phát sóng đám fan hâm mộ nhất định sẽ rất cảm động.

Kỳ Bạc Ngôn nghe thấy vậy liền nói với quay phim: “Quay phim đến đây một chút.”

“Bạc Hà, các bạn sẽ rất vui vì những gì tôi vừa nói sao…” Hắn kéo dài giọng, trong lúc lơ đãng Kỳ Bạc Ngôn giống như nhìn sang Kỷ Vọng nhưng rất nhanh sau đó liền dời đi.

Hắn chăm chú nhìn máy quay, lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Đáng tiếc, tôi lừa các bạn đó.”

“Khi nào tôi kết hôn nhất định sẽ thông báo cho các bạn đầu tiên, các bạn nên từ bỏ hy vọng đi.”

“Đừng cả ngày nghĩ đến chuyện không thể, chăm chỉ học tập, làm việc, hẹn hò đi.” Hành hạ fans xong, Kỳ Bạc Ngôn lần nữa gảy đàn, lần này là bài “There is Everything in Dreams”.

Trương Mộ Tiên không nghĩ đến Kỳ Bạc ngôn lại trở mặt, khóc không ra nước mắt.

Mà Đoạn Âm Vũ bên cạnh lại vô cùng hâm mộ Kỳ Bạc Ngôn, muốn nói cái gì liền nói không cần phải kiêng kỵ điều gì.

Lúc trước cậu ta đã hỏi quản lý, cậu ta có thể đi con đường giống Kỳ Bạc Ngôn không, không cần quá trong sáng.

Quản lý lập tức cự tuyệt cậu ta: “ Cậu cho rằng người của Kỳ Bạc không chuẩn bị sao? Cậu không biết antifan của cậu ta rất máu à! Người ghét cậu ta và người yêu thích cậu ta cực nhiều. Đừng nhìn bộ dạng không có gì của cậu ta, tôi cảm thấy nếu cậu ta xảy ra chuyện nhất định sẽ rơi rất thảm đấy.”

Đoạn Âm Vũ chỉ cảm thấy người quản lý lo lắng vô lý, cậu ta ở trong giới chưa bao giờ nghe nói Kỳ Bạc Ngôn có chuyện xấu gì đến mức có thể hủy hoại sự nghiệp.

Có thể có scandal nhưng những tin tức kiểu này thật giả lẫn lộn, hơn nữa yêu đương cũng không có gì sai, Đoạn Âm Vũ muốn nói lại nhưng không có cơ hội.

Lúc này Chu Sơ Tuyết chủ động hỏi: “Đàn anh, em có chuyện thắc mắc đã lâu, hình xăm trên cổ tay anh có ý nghĩa đặc biệt gì không?”

Kỷ Vọng vừa bình tĩnh trở lại, lại bị chuyện hình xăm làm cho hoảng loạn. Nó không liên quan gì đến ý nghĩa của hình xăm, cậu chỉ sợ vết sẹo trên tay Kỳ Bạc Ngôn sẽ khiến mọi người thắc mắc.

Kỳ Bạc Ngôn không biểu hiện gì nhiều, ngược lại kéo áo che cổ tay của mình: “Không có ý nghĩa đặc biệt gì.”

Hắn trầm mặc, lộ ra vẻ dịu dàng hiếm có: "Đây là thần hộ mệnh của tôi, là tín ngưỡng độc nhất vô nhị."