Chuyển ngữ: Wen
Kỳ Bạc Ngôn nghe vậy, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hỏi ngược lại: “Đánh dấu gì?”
Đúng rồi, qua nhiều năm như vậy, Kỳ Bạc Ngôn thật mẹ nó đem chuyện thiếu đạo đức hắn từng làm vứt ở sau đầu.
Kỷ Vọng tức giận đùng đùng: “Đánh dấu tạm thời trên cổ Nhậm Nhiên! Anh dám nói không phải anh làm? Kỳ Bạc Ngôn anh có phải người không? Cậu ta là bạn tốt của tôi đó!”
Kỳ Bạc Ngôn đầu tiên nghe cảm thấy thật khốn nạn, sau đó lại bị chỉ trích không phải là người, hắn gượng dậy, cũng nổi giận: “Cho nên em đá tôi ngay ngày sinh nhật tôi?”
Kỷ Vọng cảm thấy câu trả lời của hắn đã vượt xa tưởng tượng của cậu, khó mà có thể lý giải cách suy nghĩ của Kỳ Bạc Ngôn, lại sinh ra nghi hoặc với đầu óc mình: “Chẳng lẽ anh cho rằng đánh dấu tạm thời không phải đánh dấu sao? Cậu ta là Omega! Anh có biết anh làm vậy với hắn mà là chuyện như thế nào không?”
Vừa dứt lời, Kỳ Bạc Ngôn dùng sức gạt đồ đạc trên đầu giường xuống đất: “Cậu ta! Cậu ta! Trong miệng em lúc nào cũng là cậu ta! Anh hỏi em, vì cậu ta nên em mới chia tay anh đúng không?”
L*иg ngực Kỷ Vọng phập phồng, cẳng chân bị đồ Kỳ Bạc Ngôn gạt xuống đập trúng, đau đớn.
“Còn chưa đủ sao? Anh nói với Nhậm Nhiên như vậy, chẳng phải tôi đã biến thành tên khốn đứng núi này trông núi nọ sao? Tôi điên mới hẹn hò với anh!” Bởi vì cảm xúc mà mất đi sự khống chế của lý trí, lời nói kịch liệt từ miệng Kỷ Vọng phun ra, cậu không thể bận tâm thêm gì nữa.
Đến gần Kỳ Bạc Ngôn, cậu như dầu hỏa dễ bắt lửa, chỉ vì để tâm đến hắn, mà gần như điên cuồng!
Lúc cậu thốt ra lời này, Kỳ Bạc Ngôn dường như biến thành kẻ ngốc, ngơ ngác mà nhìn cậu nửa ngày, bỗng nhiên bật cười, khóe môi cong lên, đôi mắt lại không có chút ý cười: “Đúng vậy, em nói không sai.”
Kỳ Bạc Ngôn xốc chăn lên, chậm rãi ngồi dậy, chân trần đặt xuống sàn gạch lạnh lẽo: “Tôi chính là thấy một tên đánh dấu một tên, sao? Không cẩn thận đánh dấu Omega em yêu thương, đau lòng hả?”
Kỷ Vọng đột nhiên hít một hơi, sự việc vốn chưa chứng thực, hôm nay rốt cuộc lại từ chính miệng đương sự nói ra. Kỷ Vọng cảm thấy đau đớn vô cùng, cậu vốn dĩ cho rằng, cậu đã chuẩn bị tốt, nhưng lúc nghe thấy đáp án từ miệng Kỳ Bạc Ngôn, vẫn gần như không thở nổi.
Kỳ Bạc Ngôn nhổ kim tiêm trên mu bàn tay, máu bắn tung tóe trên chăn trắng. Hắn không màng dạ dày đau đớn, cậy mạnh bày ra tư thế hiên ngang, mang theo bàn tay dính máu cùng tin tức tố nồng nặc tới gần Kỷ Vọng.
Kỷ Vọng không trốn, cũng không muốn trốn, cho đến khi bàn tay dính đầy máu tươi của Kỳ Bạc Ngôn bóp mặt cậu, tựa loài ác ma đẹp đẽ, âm thanh cạm dỗ đầy uy hϊếp: “Cho nên em nên thức thời, bảo mấy tên Omega đó cách xa em chút, chỉ cần không đến gần em, thì sẽ không bị tên khốn như anh đánh dấu rồi.”
Cái từ đánh dấu này Kỳ Bạc Ngôn gần như nghiến răng mà nói, nếu lời nói có thể hóa thành thực thể, như vậy giờ phút này nó nhất định sẽ bị Kỳ Bạc Ngôn bóp nát, rải trên thân Kỷ Vọng.
Kỳ Bạc Ngôn còn đang nói, chỉ có trời mới biết Kỷ Vọng vì khống chế chính mình, không muốn lại cho hắn một đấm, gần như đã dùng hết sức nhẫn nhịn cả đời.
“Hận anh sao? Em hận anh đi, Nhậm Nhiên rất tốt, là một Omega, rất xứng với em. Nhưng làm sao bây giờ đây, cả đời này em cũng không thể ở bên cậu ta.” Giọng nói Kỳ Bạc Ngôn trở nên âm trầm, vẻ mặt lộ ra chút tàn nhẫn.
Tựa như Kỷ Vọng dám ở bên Nhậm Nhiên, hắn sẽ lập tức đi đánh dấu Nhậm Nhiên, tất cả Omega Kỷ Vọng thích, đều khó thoát vận rủi.
Kỷ Vọng hít sâu một hơi, nhắm mắt điều chỉnh hô hấp, lúc mở mắt ra, cậu hờ hững mà nắm lấy tay Kỳ Bạc Ngôn, lòng bàn tay dính máu cũng không thèm để ý: “Kỳ Bạc Ngôn, anh làm tôi thấy ghê tởm quá.”
Nói xong cậu từng bước lui về phía sau, thấy Kỳ Bạc Ngôn bị lời nói của mình đóng đinh tại chỗ, Kỷ Vọng quay đầu, dứt khoát mà đi khỏi.
Lúc ra ngoài, cậu thấy Lý Phong đứng ở cửa, muốn nói lại thôi mà nhìn anh ta. Kỷ Vọng cúi đầu vội vàng đi qua, mơ hồ nghe thấy Lý Phong ở sau lưng gọi tên cậu, Kỷ Vọng không để ý nữa.
Cậu đi rất nhanh, tựa như bị ma quỷ đeo bám, xác thật là quỷ, còn là ác quỷ.
Vừa rồi bọn họ ồn ào lớn tiếng như vậy, Lý Phong hẳn là đã nghe thấy. Ra khỏi bệnh viện, gió lạnh về đêm một thổi run người, Kỷ Vọng mới miễn cưỡng nhặt lại chút lý trí.
Nếu bên ngoài không phải Lý Phong, mà là người nào khác, chuyện của cậu và Kỳ Bạc Ngôn sẽ có nguy cơ bị lộ ra ngoài. Cả một con đường đời Kỷ Vọng xuôi chèo mát mái, ai ngờ gặp cạm bẫy tình yêu cũng té chổng vó như thường.
Cậu không muốn vì một đoạn tình cảm mà khiến mình mình trở nên chật vật khó coi như vậy.
Đứng dưới lầu bệnh viện, Kỷ Vọng lại lên cơn nghiện thuốc lá. Mới vừa móc ra, tin tức tố từ máu dính trên tay hỗn loạn xông vào mũi, cậu do dự một lát, cuối cùng vẫn ngậm thuốc trên môi, châm lửa, hít một hơi bực dọc.
Khói thuốc mịt mờ trước mắt, cậu xoay đầu lại nhìn tòa kiến trúc chìm trong màn đêm lặng câm, lầu hai vẫn sáng đèn, là hướng phòng bệnh của Kỳ Bạc Ngôn. Không biết ở nơi đó, Kỳ Bạc Ngôn có phải lại đang nổi giận đùng đùng, đập phá đồ đạc hay không?
Vừa mới nãy Kỳ Bạc Ngôn rút kim ra, tay chảy không ít máu.
Nhưng những chuyện đó không cần tới Kỷ Vọng lo lắng, bên cạnh Kỳ Bạc Ngôn có rất nhiều người, bác sĩ y tá, còn có Lý Phong, ai cũng có thể giúp Kỳ Bạc Ngôn xử lý vết thương, mà Kỷ Vọng ở lại, chỉ là càng làm mọi chuyện nát bét.
Huống chi đêm nay, cậu thật sự không muốn nhìn mặt Kỳ Bạc Ngôn.
Tuy rằng từ lúc gặp lại tới nay, cậu cũng chưa từng muốn gặp hắn. Đối với Kỳ Bạc Ngôn, cậu vẫn không thể hoàn toàn tàn nhẫn, không nhịn được quan tâm hắn, nội tâm không ngừng bị đấu tranh, vô cùng dằn vặt.
Đêm đã khuya trên đường không có chiếc taxi nào, Kỷ Vọng lòng đầy chua xót, lang thang không có mục tiêu mà đi. Lần nữa nhận được cuộc gọi, Kỷ Vọng nhìn, không phải Kỳ Bạc Ngôn, là Nhậm Nhiên.
Mà hiện tại cậu không muốn bắt máy nhất, là cuộc gọi từ Nhậm Nhiên.
Tình bạn của cậu và Nhậm Nhiên, từ sáu năm trước, khi Nhậm Nhiên trên cổ còn quấn băng vải, sắc mặt tái nhợt đến nhà cậu, đã không còn nữa rồi.
Chỉ có thể là bạn bè bình thường, là cái loại có thể xã giao tán dóc vài câu, nhưng không thể phơi bày nội tâm mình ra nữa.
Cái đêm ấy, Nhậm Nhiên đột nhiên đến nhà cậu, vừa mở cửa, cậu ta đã bổ nhào vào ngực Kỷ Vọng khóc, khóc đến lúc mắt sưng húp, mới gấp gáp giữ chặt tay Kỷ Vọng báo nguy.
Nhiều ngày sau đó, Kỷ Vọng vẫn nhớ như in vẻ mặt của Nhậm Nhiên, yếu ớt cùng gượng ép.
Nhậm Nhiên nói chỉ là đánh dấu tạm thời, coi như bị chó điên cắn.
Huống chi đánh dấu tạm thời không cấu thành phạm tội, chỉ có thể khiển trách đạo đức, thanh tiếng của Nhậm Nhiên nát bét, lúc trước chuyện Alpha vì cậu ta đánh nhau còn chưa giải quyết xong, hiện tại nhảy ra chuyện này, trường học cũng không tránh được đau đầu.
Kỷ Vọng cảm thấy Nhậm Nhiên không muốn khai tên Alpha kia ra, đành phải trấn an Nhậm Nhiên, để cậu ta ở trong phòng của mình ngủ, bản thân ngủ ở phòng khách, định tìm người giúp đỡ.
Một Omega bị Alpha đánh dấu tạm thời, tuy rằng sau một tuần sẽ mất tác dụng, nhưng một Alpha làm vậy với Omega không phải bạn lữ của mình là chuyện rất quá đáng.
Kỷ Vọng nửa đêm không yên tâm, lại đi xem Nhậm Nhiên, cậu phát hiện lúc Nhậm Nhiên ngủ, băng vải trên cổ lỏng ra, một mùi hương quen thuộc tràn ngập trong phòng ngủ.
Càng hoang đường chính là, mùi hương vốn dĩ xuất hiện trong phòng phải là vì cậu.
Nhưng hôm nay, lại xuất hiện trên người bạn tốt của cậu là Nhậm Nhiên.
Hương đào, rất hiếm, hiếm đến nỗi trong đám người cậu và Nhậm Nhiên cùng quen biết, chỉ có một người.
Tin tức tố của Kỳ Bạc Ngôn, tại sao vương trên người Nhậm Nhiên, hương đào cùng hương trà của Nhậm Nhiên, tin tức tố hòa lẫn, so với tin tức tố của hai Alpha càng động lòng người.
Kỷ Vọng tựa vào cửa, lần đầu tiên đánh mất dũng khí, chân cậu đang run rẩy, tầm nhìn chấn động, sắp ngã ra mặt đất. Cậu muốn lập tức truy hỏi Nhậm Nhiên, nhưng cậu không thể, chỉ thong thả mà đi vào, cẩn thận quấn lại băng vải trên cổ Nhậm Nhiên.
Lúc này mới chậm rãi rời khỏi, đêm đó, cậu ngồi tới bình minh, cả đêm không chợp mắt.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, cậu liền giống như bị đặt trên lửa đỏ, rít gào muốn thiêu sống cậu thành tro bụi.
Bình minh, Nhậm Nhiên ra khỏi phòng, thấy Kỷ Vọng ngồi đó, Nhậm Nhiên cũng không lập tức mở miệng.
Mà nhẹ nhàng nằm cạnh Kỷ Vọng, cánh tay đặt trên đùi cậu, gương mặt sát dựa vào mu bàn tay. Bởi vậy băng vải trên cổ cậu ta liền đâm vào mắt Kỷ Vọng.
Kỷ Vọng không đẩy Nhậm Nhiên ra, chỉ Nhậm Nhiên khàn giọng nói: “Kỷ Vọng, cậu thật sự không thể ở bên cạnh Kỳ Bạc Ngôn.”
Nhậm Nhiên không chờ được lời đáp, chỉ cảm nhận được một bàn tay đặt trên đầu mình, Kỷ Vọng hỏi: “Vì sao? Vì cậu thích anh ấy à?”
“Sao có thể!” Nhậm Nhiên đột nhiên ngồi dậy, căn bản không che giấu vẻ mặt chán ghét: “Bởi vì hắn không xứng với cậu.” Không biết nghĩ tới cái gì, sắc Nhậm Nhiên trắng nhợt: “Kỳ Bạc Ngôn không tốt như cậu tưởng tượng, nhiều lần hắn…”
Kỷ Vọng không đợi Nhậm Nhiên nói hết: “Hiện tại đã biết.”
Cậu tựa như chẳng còn biết buồn vui gì nữa mà nhìn sau gáy Nhậm Nhiên, lặp lại: “Tôi đã biết rõ.”
Nhậm Nhiên theo ánh mắt của cậu, sờ vào cổ mình, cậu ta ngẩn người, nhận ra điều gì, cậu ta nhìn về phía Kỷ Vọng, im lặng một lúc mới nơi: “Cậu và hắn sẽ chia tay sao?”
Kỷ Vọng dời ánh mắt đi, không nói gì.
Bàn tay Nhậm Nhiên đặt trên gối Kỷ Vọng dùng sức: “Cậu phải chia tay đi, cứ tiếp tục dây dưa sẽ không tốt. Tôi nghiêm túc cảnh báo cậu, gia đình Kỳ Bạc Ngôn phức tạp hơn cậu tưởng tượng nhiều.”
Kỷ Vọng hốt hoảng, cũng không biết có nghe lọt tai hay không. Nhậm Nhiên lần nữa chạm vào cổ mình, nhận ra ánh mắt Kỷ Vọng luôn dính sát trên cổ mình.
Nhậm Nhiên cắn chặt răng, hạ quyết tâm: “Tôi làm hết thảy đều là vì cậu, Kỷ Vọng, nếu là người khác, tôi sẽ không quan tâm, nhưng cậu khác, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu nhảy vào hố lửa.”
“Hắn có cái gì tốt, chỉ là một tên khốn mà thôi.”
“Kỷ Vọng, rời khỏi Kỳ Bạc Ngôn đi, cậu không thể tiếp tục với hắn nữa.”