Kỷ Vọng ở nhà Tống Cách một đêm, nửa đêm Tống Cách ói, Kỷ Vọng từ trên giường bò dậy, pha mật ong nước chanh cho hắn ta, còn nấu mì.
Tống Cách ói sạch sẽ, đánh răng, súc miệng, ngồi ăn mì, cảm động mà nói với Kỷ Vọng: “Cậu mà là Omega hay Beta thì tốt, như vậy chúng ta có thể lấy nhau rồi.”
Kỷ Vọng mặt vô cảm nói: “Mơ đẹp ghê.”
Tống Cách xụ mặt: “Bạn gái tôi chê tôi uống rượu xong hôi, còn ói tùm lum, cô ấy không cho tôi uống rượu, không cho tôi hút thuốc, ngày kỷ niệm cũng không ở cạnh tôi!”
Nói lại nói, Tống Cách đang bi thương vẫn cảm thấy người bạn lâu năm này nhìn thuận mắt nhất: “Vẫn là cậu tốt, thật ra tôi cũng không ngại sinh con cho cậu đâu.”
Kỷ Vọng cười mắng: “Mắc ói, còn nói nữa tôi đi bây giờ!”
Tống Cách diễn sâu vô cùng, thút thít làm bộ đáng thương.
Cùng Tống Cách quậy một lát, hai người lại chia phòng ra ngủ. Ngày thứ hai Tống Cách lại quấn lấy cậu đòi ra ngoài đi dạo phố mua quần áo.
Tống Cách trước mắt còn rảnh lắm, vẫn đang học tiến sĩ, cũng không ai ngờ cuối cùng Tống Cách lại đi đường học thuật, còn quen bạn gái là đàn em ở trong trường.
Đi dạo phố được nửa đường, Kỷ Vọng đã mang khẩu trang mà cũng bị người ta nhận ra tới mấy lần, chụp ảnh chung ký tên. Tống Cách không dám lại lôi kéo Kỷ Vọng đi loạn, hai người tìm một quán cà phê riêng tư ngồi xuống.
Tống Cách hỏi Kỷ Vọng: “Được ghê, càng ngày càng ra dáng ngôi sao lớn.”
Kỷ Vọng sửa lưng hắn: “Ngôi sao lớn gì, chỉ là một diễn viên mà thôi.”
Tống Cách móc điện thoại ra: “Cậu còn 2G vậy, Weibo cậu đã có hai triệu follow rồi đó.”
Kỷ Vọng tùy ý nói: “Công ty mua, fans thật sự không quá mười người.”
Tống Cách vẫn không tin: “Nếu không cậu mở Weibo tự mình nhìn xem?”
Kỷ Vọng không thắng nổi Tống Cách, lấy điện thoại đăng nhập acc Weibo đã phủ cỏ của mình. Cậu dường như không cần cái acc có chứng thực này, thông thường đều là giao cho công ty xử lý, tự cậu có acc clone, vẫn lướt mạng rất thường xuyên, bằng không sẽ biến thành 2G mù mạng.
Vừa đăng nhập xong, cậu liền bị số lượng lớn tin nhắn và bình luận làm cho choáng váng, tuy rằng đã có Tiểu Húc xử lý, nhưng vẫn còn cả đống nữa.
Có khen diễn xuất tốt, có khen nhan sắc, còn gọi cậu là kho báu, dặn dò cậu giữ gìn sức khỏe.
Nội dung bình luận đều không giống nhau, ID cũng là fan thật sự, nhìn không giống công ty mua. Kỷ Vọng kéo xuống, càng xem càng kinh ngạc, đồng thời còn có cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng.
Những ID đó, giữa biển người mênh mông tụ lại ở nơi này, mỗi người đều cho cậu chút ánh sáng, Kỷ Vọng vừa cảm động, vừa cảm thấy không chân thực.
Cậu mờ mịt ngẩng đầu: “Các bạn ấy… giống như là fans thật, không phải số liệu giả.”
Tống Cách nhìn thấy bộ dạng ngẩn ngơ của cậu, cười ngất: “Được rồi, cậu làm như trúng số ba tỉ ấy, về sau cậu còn nổi tiếng hơn nữa cho xem.”
Kỷ Vọng tắt điện thoại, vẫn còn hoảng hốt, Tống Cách thấy cũng đau lòng: “Cậu vốn dĩ đã rất nỗ lực, nên hot từ lâu rồi.”
Lời này người khác nghe thì rất tốt, Kỷ Vọng nghe xong chỉ có thể cười cười: “Mọi người đều rất nỗ lực, hot hay không, còn phải xem may mắn.”
Đột nhiên lại nhớ tới Kỳ Bạc Ngôn. Thật muốn nói người thực sự hot, là Kỳ Bạc Ngôn kia. Lúc người nọ còn chưa debut, cũng hào quang vạn trượng rồi.
Hai người ở quán cà phê lãng phí cả buổi chiều, buổi tối lại về nhà chơi game, gϊếŧ thời gian trong lúc Tống Cách cùng bạn gái đấu khẩu.
Kỷ Vọng ấn nút bắt đầu, tùy ý hỏi: “Không tập trung nổi à?”
Tống Cách nhận được WeChat của bạn gái, tay gõ liên tục, ngoài miệng vẫn đáp: “Cô ấy nói concert bắt đầu rồi, khéo quá, không rảnh nghe điện thoại.”
Kỷ Vọng ừ, gọi Tống Cách tới, hai người cùng đánh boss. Cuối cùng Tống Cách xin tha: “Không được nữa rồi, mệt mỏi chết tôi, tôi là một Beta học thuật, thể lực không so nổi với Alpha, viêm khớp rồi!”
Tống Cách lăn lộn trên mặt đất rồi bò dậy: “Gọi gì ăn khuya đi, cậu muốn ăn gì, tôm hùm đất hay là ếch? Hay là chúng ta đi ra ngoài ăn lẩu?”
Không chờ Kỷ Vọng đáp lời, điện thoại của đã cậu reo lên, là Kỳ Bạc Ngôn gọi tới. Nghĩ đến đêm nay mình lỡ hẹn với người ta, Kỷ Vọng vốn muốn cúp máy, lại cảm thấy có cúp cũng vô dụng, không chừng Kỳ Bạc Ngôn gọi tới cả đêm, cho nên nhận điện thoại.
Mới vừa bật lên, bên kia đầu liền tràn ngập âm thanh, là tiếng hò hét không ngừng, mạnh mẽ như có thể dời non lấp biển, Kỷ Vọng thậm chí có thể nghe thấy tiếng người khàn giọng hét tên Kỳ Bạc Ngôn.
Giọng nói Kỳ Bạc Ngôn yếu ớt, trầm trầm: “Em không tới.”
Kỷ Vọng trả lời: “Tôi vốn đã nói sẽ không tới.”
Kỳ Bạc Ngôn bỗng nhiên bật cười: “Em nói xem, nếu anh mở loa, mọi chuyện sẽ thế nào?”
Chỉ trong nháy mắt, Kỷ Vọng liền phản ứng lại, cậu không thể tưởng tượng nổi: “Anh điên rồi sao?”
Kỳ Bạc Ngôn gằn từng chữ một: “Cho em hai mươi phút, nếu em không tới, em biết anh sẽ làm gì mà.”
Sau đó Kỳ Bạc Ngôn cúp máy, Kỷ Vọng tức đến nỗi muốn đập điện thoại, bên cạnh Tống Cách còn đang đợi cậu chọn đồ ăn, Kỷ Vọng ngồi dậy, nói với Tống Cách: “Đưa chìa khóa xe cậu tôi mượn chút.”
Hai mươi phút làm sao từ nhà Tống Cách tới chỗ diễn ra concert được, hơn nữa Kỳ Bạc Ngôn tổ chức concert, hiện tại hẳn là đang kẹt xe.
Kỷ Vọng cầm chìa khóa trên tay, chạy như bay tới bãi đỗ xe, ngồi trên xe mô tô của Tống Cách, đội mũ bảo hiểm.
Cho nên chỉ có một cách, đó chính là đi đường tắt.
Một đường rẽ gió, nửa giờ sau, Kỷ Vọng có mặt trước cửa buổi concert, liếc mắt một cái liền thấy Lý Phong đang chờ ở cửa vào.
Mũ bảo hiểm còn chưa kịp cởi, Kỷ Vọng sải bước tiến lên: “Kỳ Bạc Ngôn rốt cuộc muốn làm gì vậy?”
Lý Phong nghe ra giọng cậu, nhẹ nhàng thở ra: “May mắn là cậu Kỷ tới kịp, mời cậu theo tôi vào trong.”
Kỷ Vọng thô bạo gỡ mũ bảo hiểm xuống, kẹp bên nách: “Sao hắn gọi lại điện cho tôi? Ở ngay trên sân khấu? Làm trò trước mọi người?”
Liên tiếp ba câu hỏi, tim Kỷ Vọng đập như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, hành động của Kỳ Bạc Ngôn thật sự làm cậu khϊếp vía.
Lý Phong trấn an cậu: “Cậu Kỳ hát xong thì trở lại hậu trường gọi điện cho cậu.”
Kỷ Vọng nhìn về phía sân khấu, Kỳ Bạc Ngôn còn đứng trên đó, nút áo cởi ra phân nửa, áo sơ mi trắng ướŧ áŧ dán vào thân thể, vũ đạo quyến rũ, hắn ôm đùi bạn nhảy, cầm microphone cất giọng hát khàn khàn trầm thấp.
“Kết thúc gì chứ, không phải hắn còn đang hát sao?” Kỷ Vọng hỏi.
Lý Phong lập tức giải thích: “Hiện tại đang là bài hát cuối cùng rồi, hát xong liền kết thúc.”
Kỷ Vọng bị dẫn tới chỗ Kỳ Bạc Ngônsắp xếp riêng cho cậu, người chung quanh đều nhìn về phía cậu, ánh mắt như nhìn thú quý hiếm, chỉ vì đã sắp kết thúc rồi cậu còn khoan thai tới muộn, mà người đưa cậu vào lại là Lý Phong.
Cậu cảm thấy mình vô cùng may mắn khi lúc ra ngoài đã kịp đeo khẩu trang, Kỷ Vọng ôm mũ bảo hiểm, vị trí này quả nhiên có tầm nhìn rất tốt, rất gần sân khấu.
Sau khi vũ điệu quyến rũ nồng nhiệt kết thúc, ánh đèn từ đỏ chuyển sang lam, giai điệu cũng dần dần trở nên êm dịu. Ánh mắt Kỳ Bạc Ngôn không rời Kỷ Vọng, một đường thẳng tắp chăm chú.
Rồi hắn ngồi xuống sân khấu, nhìn Kỷ Vọng.
“Tôi hiểu rõ hơn cả ngàn người trên đời, em vẫn luôn ở trong lòng tôi không rời.”
“Yêu em.”
“Mãi luôn bầu bạn, tới tận bình minh.”
m cuối nhẹ nhàng biến mất, pháo hoa nở rộ sau lưng Kỳ Bạc Ngôn, sân khấu hai được nâng lên cao, Kỷ Vọng không nhìn pháo hoa, màng nhĩ tràn ngập tiếng thét, hắn chỉ nhìn Kỳ Bạc Ngôn.
Mà người vì ép cậu tới mà quậy phá đủ trò kia, ngay khoảnh khắc pháo hoa tàn, đặt microphone xuống, yên lặng rời sân khấu.
Từ lúc hát xong, hắn không nhìn Kỷ Vọng nữa.
Tựa như không phải hắn trăm đắng nghìn cay ép Kỷ Vọng tới, cũng tựa như cậu không phải người hắn đặt ánh mắt từ lúc cất lên khúc tình ca.