Đã đăng
Chương 5
Mí mắt Kỷ Vọng giật liên hồi, nếu có thể, cậu muốn hé miệng cắn đứt luôn ngón tay của Kỳ Bạc Ngôn, chỉ là không biết ngôi sao lớn này có mua bảo hiểm giá trên trời gì cho ngón tay của mình hay không.
Như thể là cảm nhận được ánh mắt đầy ác ý của cậu, Kỳ Bạc Ngôn vui vẻ tiếp tục nhấn càng mạnh: “Muốn cắn tôi à?”
Nhận ra chưa? Hay là vẫn chưa nhận ra? Nhận ra rồi còn dám công khai trêu chọc cậu như vậy, quá tàn độc. Không nhận ra, hóa ra chỉ cần là Alpha là có thể động dục, quá ghê tởm.
Ở phim trường có nhiều tai mắt, động tác làm càn kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Kỳ Bạc Ngôn rơi vào tầm mắt bao nhiêu người. Kỷ Vọng đẩy tay Kỳ Bạc Ngôn ra, không trêu nổi còn sợ không trốn nổi sao? Cậu thấp giọng xung phong đi lấy băng keo cá nhân, bước nhanh hòng chạy khỏi hiện trường tai nạn.
Trên cằm còn sót lại chút hơi ấm, Kỷ Vọng không dám chạm vào, vùi đầu chuồn thẳng, đến khi bị Tiểu Húc ngăn lại. Tiểu Húc lo lắng hỏi cậu: “Anh Vọng, không sao chứ?”
Đôi mắt Kỷ Vọng hết sức bình tĩnh, không có buồn đau, cũng không có hoảng hốt, cậu bình tĩnh nói: “Không có gì, có băng keo cá nhân không? Kỳ Bạc Ngôn bị thương rồi.”
Tiểu Húc mới nãy còn không rõ vì sao tư thế của hai người lại mờ ám như vậy, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi. Anh Vọng và ca sĩ siêu hot Kỳ Bạc Ngôn đều là Alpha, còn có thể có chuyện gì được chứ?
Vì thế tư thế mờ ám kia trong mắt cậu ta liền biến thành một màn châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cậu còn suýt chút nữa cho rằng bọn họ sắp đánh nhau tới nơi rồi, làm cậu lo lắng gần chết.
Cậu ta nói có có có mấy tiếng liền, Tiểu Húc là trợ lý nên rất cẩn thận, ba lô như chiếc túi thần kỳ, cái gì cũng có. Chờ đến lúc Tiểu Húc lấy ra băng keo cá nhân đưa cho Kỷ Vọng, Kỳ Bạc Ngôn đã được một đám người vây quanh rồi.
Vết thương trên tay Kỳ Bạc Ngôn trong mắt Kỷ Vọng không đáng nhắc tới, nhưng trong mắt người ngoài lại là chuyện lớn. Trợ lý của Kỳ Bạc Ngôn vô cùng sốt sắng, khử trùng thoa thuốc, còn hỏi hắn có muốn đến bệnh viện tiêm ngừa uốn ván hay không.
Chu Sơ Tuyết bung dù đứng ở bên cạnh, nhẹ giọng lo lắng hỏi có đau hay không, có nặng lắm không.
Nhân vật chính được nhiều người quan tâm như vậy, lại thả tay xuống, từ chối băng keo cá nhân trợ lý đưa qua, ánh mắt dời sang dừng ở trên người Kỷ Vọng cách đó vài bước.
Tên thích khách vẻ mặt lạnh lùng, vững vàng đứng đó, ánh mắt kiên định, băng cá nhân trong tay có in họa tiết, gà con ngậm gạo, có chút đáng yêu.
Kỳ Bạc Ngôn né trợ lý, nhìn Kỷ Vọng nói: “Lại đây.”
Trong lúc nhất thời, ánh mắt những người vây quanh Kỳ Bạc Ngôn đều hướng về Kỷ Vọng. Kỷ Vọng đối mặt với những ánh mắt phức tạp, không có chút khϊếp đảm nào, cậu chỉ tiến lên vài bước, đưa băng keo cá nhân cho trợ lý đang đứng bên cạnh Kỳ Bạc Ngôn, lần nữa trịnh trọng xin lỗi.
Không đợi Kỳ Bạc Ngôn mở lời, Kỷ Vọng đã nói trước: “Nếu không có việc gì nữa, tôi tiếp tục đi đọc kịch bản đây.”
Nói xong lập tức xoay người rời đi, trợ lý của Kỳ Bạc Ngôn trợn mắt: “Người gì vậy trời, làm người ta bị thương còn kiêu căng như vậy, xem kịch bản gì chứ, không phải chỉ là mấy nhân vật phụ thôi sao?”
Kỳ Bạc Ngôn rút băng keo cá nhân khỏi tay trợ lý, chậm rãi nói: “Cậu về đi, đổi Lý Phong đến đây.”
Trợ lý mới đến làm việc chưa đầy một tháng, không ngờ mình bị đuổi đi. Không phải người khác đều nói tuy rằng địa vị Kỳ Bạc Ngôn cao nhưng rất dễ phục vụ hay sao?
Trợ lý không dám hỏi nhiều, Kỳ Bạc Ngôn bỏ miếng băng cá nhân vào túi gấm trên người, không thèm để ý vết thương kia nữa, lách ra khỏi đám người vây quanh, đi đến trung tâm trường quay.
Kỷ Vọng không hề xem kịch bản, cậu bước vội tìm một chỗ không có ai, mạnh tay giật tấm mạn che mặt xuống. Máu của Kỳ Bạc Ngôn còn đọng trên đó, hắn vốn là Alpha thuần chủng, chỉ một chút máu cũng mang mùi tin tức tố nồng đậm.
Thời tiết oi ả, không khí ngột ngạt càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tin tức tố, khiến cho l*иg ngực Kỷ Vọng căng chặt. Cậu đấm một phát vào bức tường trước mặt, hi vọng đau đớn có thể khiến cho máu nóng toàn thân im lìm trở lại.
Kỷ Vọng thấp giọng thở dốc, nỗ lực duy trì bình tĩnh trước tin tức tố bị phá hủy đến không còn một mảnh.
Cậu không có tư cách chỉ trích Kỳ Bạc Ngôn, bởi vì bản thân cậu cũng là một tên Alpha biếи ŧɦái thần phục dưới tin tức tố của một tên Alpha khác.
Bọn họ đều là kẻ lạc loài, trong mắt người bình thường, kỳ quái chẳng giống ai.
Chương 6:
Kỷ Vọng gục đầu trên mặt tường, bàn tay nắm chặt tấm vải, lông mi đã ướt đẫm mồ hôi, cậu chần chừ nâng lên tay, vạch cổ áo dày cộm ra, bàn tay dán vào làn da bởi vì mồ hôi mà lạnh như băng.
Mỗi tấc da đều bởi vì tin tức tố mà trở nên mẫn cảm, Kỷ Vọng lần theo từng đốt xương cổ, từ từ đưa tay xuống, một đường chạm tới vết sẹo nơi tuyến thể.
Phảng phất mang theo mùi hương trong ký ức, quá khứ như cuộn phim nhanh chóng hiện lên trong đầu Kỷ Vọng.
Ký ức là từ mùi hương, âm thanh, độ ấm mà dệt thành.
Hương rượu mờ ám, khói thuốc lá nhàn nhạt, tin tức tố vị đào ngọt ngào.
m thanh khiêu gợi, lời nói ngập tràn du͙© vọиɠ chiếm hữu, thành tâm thành ý mơ màng cất lời tôi yêu em.
Cái ôm của Kỳ Bạc Ngôn là nóng rẫy, là trói buộc, cũng là lạnh băng.
Tựa như tin tức tố của hắn, ngọt ngào đến nỗi làm người ta không thể phòng ngự, xem nhẹ nguy hiểm, một phát rơi vào thiên la địa võng trùng trùng bẫy rập, vĩnh viễn đắm chìm.
Vết thương trên tuyến thể một lần lại một lần bị cắn nứt toác, Kỳ Bạc Ngôn liếʍ lấy máu cậu, hôn cậu. Kỷ Vọng chưa bao giờ nghĩ tới, tin tức tố của chính mình sẽ biến thành loại mùi hương này. Giống như một loại rượu bình thường, bị Kỳ Bạc Ngôn tự tay ủ thành thượng hạng.
Vết máu đỏ thắm trên môi Kỳ Bạc Ngôn, làm dáng vẻ ấy trở nên gợi cảm, trở nên điên cuồng.
Rõ ràng là những lần đánh dấu vô nghĩa, chẳng biết phải rót vào bao nhiêu tin tức tố, cậu đều không thể biến thành người của Kỳ Bạc Ngôn. Có lẽ là bởi vì như vậy, Kỳ Bạc Ngôn mỗi lần cắn cậu xong, thoạt nhìn vô cùng tức giận.
Kỷ Vọng chậm rãi thở dài, đem ký ức đã lắng đọng trong lòng sáu năm, từng câu từng chữ, nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra.
“Kỳ Bạc Ngôn.”
Tiểu Húc tìm Kỷ Vọng thật lâu, gọi vài cuộc điện thoại, sắp đến phần Kỷ Vọng diễn, người lại không có mặt, trợ lý đạo diễn đã tới thúc giục vài lần làm cho Tiểu Húc gấp như kiến bò trong chảo lửa.
Cậu ta lại gọi điện cho Kỷ Vọng lần nữa, đối phương cuối cùng cũng bắt máy, giọng điệu có chút thống khổ, tựa như đã trải qua loạt cực hình tra tấn.
Tiểu Húc gấp gáp nói: “Anh của tôi ơi, mau trở lại đi, tới đoạn của anh rồi.”
Vừa dứt lời, Kỷ Vọng vẫn còn cầm điện thoại trong tay đã xuất hiện trước mặt Tiểu Húc. Kỷ Vọng đã đổi một tấm mạn che mặt mới, bước ra từ chỗ nhân viên trang điểm.
Kỷ Vọng cúp điện thoại, vứt tấm mạn dính máu của Kỳ Bạc Ngôn cho Tiểu Húc: “Cầm đi đốt đi.”
Tiểu Húc ngây ngốc: “Hả?”
Kỷ Vọng không buồn nhìn Tiểu Húc nữa, đem theo kiếm bước vào phim trường, khí thế lạnh lẽo quanh người làm cho người ta sợ hãi, tựa như thật sự biến thành một tên thích khách.
Kỳ Bạc Ngôn vẫn coi vạn vật nhẹ tựa lông hồng như cũ, nhìn thấy Kỷ Vọng đi tới, nhấc cây thương lêm, cong môi cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Thích khách muốn ám sát con gái của tội thần, bị tướng quân ngăn cản. Hai vị nam nhân võ công cao cường, huỷ cả mảng rừng cây.
Kiếm nhọn cùng thương dài giằng co, cọ ra một mảnh hoa lửa chói mắt.
Hai người đàn ông trong thước phim, đều có khí thế cường đại, vóc dáng ưu tú, tạo ra hình ảnh vừa xung đột kịch liệt vừa vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Thích khách một nhát liền một nhát chém xuống, ra tay đầy tàn nhẫn, tướng quân lại tựa như thủ hạ lưu tình, mềm lòng buông tha.
Đến khi đạo diễn kêu cut, Kỳ Bạc Ngôn mới thu lại cây thương, như có điều suy tư mà nhìn Kỷ Vọng.
Kỷ Vọng chỉ để lộ ra một đôi mắt bên ngoài mạn che mặt, đuôi mắt bởi vì nóng bức mà càng thêm phiếm hồng.
Đạo diễn nhìn thước phim thành phẩm, không ngừng khen ngợi. Máy quay phim liên tục làm việc, trong màn ảnh, tướng quân chậm rãi bước tới trước mặt thích khách.
Trước mặt đám đông diễn một màn kịch, Kỳ Bạc Ngôn duỗi tay chạm vào mặt Kỷ Vọng, lòng bàn tay khô ráo chạm vào mí mắt đỏ hồng, lau đi mồ hôi ướŧ áŧ.
Hắn tới gần Kỷ Vọng, ở bên tai cậu thì thầm: “Trước lúc quay đoạn này em lén lút làm gì đó?”
Lời nói của Kỳ Bạc Ngôn mang theo một tia vui vẻ thỏa mãn: "Nhớ tin tức tố của tôi vậy sao?"