Chương 26: Đều là người mình cả
CHƯƠNG 26: ĐỀU LÀ NGƯỜI MÌNH CẢ!Cô biết ngay mà, ân cần chỉ như thoáng phù vân…
Đêm khuya, Vi Vi trằn trọc xoay qua lật lại trên chiếc giường nhỏ của mình.
Bạn cùng phòng bàn tán xong đã ngủ say cả, chỉ có cô vẫn không thể chợp mắt. Nhưng mà, có lẽ ngủ không được mới là chuyện bình thường, sau khi đã trải qua một ngày như hôm nay.
Lại trở người, vẫn không ngủ nổi, Vi Vi cương quyết lật chăn ra ngồi dậy, cằm tựa trên đầu gối, thở dài. Thực ra tâm trạng cô không hề buồn khổ cũng chẳng hề ủ rũ, nhưng tình trạng phức tạp bây giờ thì chỉ có thể thở dài để diễn đạt mà thôi.
Dường như thở ra một hơi, thì cái thứ đang khuấy động tâm tư kia đã nhỏ đi một ít.
Tiêu Nại à.
Trong đầu lại hiện lên dáng vẻ của người ấy, lúc tĩnh lúc động, khi nói khi cười, thế là thứ vừa nãy được thở ra đã lại quay về, tràn ngập tâm trí cô.
Ôm chăn ngồi một lúc lâu, cuối cùng Vi Vi cũng đã ru ngủ mình được một chút, nằm xuống chợp mắt, lúc chuẩn bị đi vào giấc mộng thì loáng thoáng nghe thấy giường kế bên có động tĩnh gì đó, về sau ngủ say nên không biết là gì. Cho đến khi tờ mờ sáng, đột nhiên cô bị ai đó lay cho tỉnh dậy, mở mắt ra thì thấy Nhị Hỷ đang đứng bên giường cô, vẻ mặt yếu ớt nói, “Vi Vi, tớ bị tiêu chảy ba lần rồi, sắp toi rồi.”
Vi Vi giật mình hoảng hốt, lập tức tỉnh hẳn. Vội vã nhảy xuống giường tìm thuốc cho bạn mình. Nhưng uống rồi vẫn không tác dụng, Nhị Hỷ trong vòng nửa tiếng lại chạy thêm hai lần nữa, sắc mặt đã tái xanh. Hiểu Linh và Ty Ty nghe thấy tiếng động cũng thức dậy, ba người nghĩ chắc không ổn rồi, thế là vội vàng mặc quần áo vào đưa Nhị Hỷ đi khám bệnh.
Vì phòng khám nhà trường ban đêm thường không đáng tin cậy, nên bọn Vi Vi không dám đưa Nhị Hỷ đến đó mà ra khỏi cổng Tây, bắt một chiếc taxi đến bệnh viện lớn gần đó. Bác sĩ hỏi tình trạng bệnh rồi làm một xét nghiệm nhỏ, chẩn đoán là viêm ruột cấp tính, phải truyền dịch.
Đợi khi Nhị Hỷ truyền dịch rồi thϊếp đi trên giường bệnh, ba người lúc này mới yên tâm, bàn bạc với nhau thấy không cần thiết phải ở lại cả ba, thế là để Hiểu Linh về trước, Vi Vi và Ty Ty ở lại chăm sóc bạn.
Nhị Hỷ truyền dịch xong lại chạy mất hai lần nữa, sau đó cũng khỏe hơn nhiều, Vi Vi và Ty Ty mới có thời gian chợp mắt được một lúc. Nhưng vì ngủ không được thoải mái nên Vi Vi chưa bao lâu đã tỉnh giấc, Nhị Hỷ cũng đã thức dậy, sắc mặt có vẻ hồi phục được ít nhiều. Vi Vi cúi đầu xem đồng hồ, đã bảy giờ rồi.
Nhị Hỷ yếu ớt bảo: “Vi Vi à, tối qua túi đồ ăn vặt đó là do Tiêu Nại mua à?”
“Ừ đúng rồi.”
“Haizzz ~ ~ Đồ của Thần quả nhiên không ăn được, không phải thứ mà dạ dày người phàm như tớ tiêu hóa nổi.”
Đã thê thảm thế này rồi mà còn nói đùa được, Vi Vi dở khóc dở cười, đứng dậy đắp chăn lại cẩn thận cho bạn. Nghĩ đến Tiêu Nại mà Nhị Hỷ vừa nhắc, Vi Vi lại thất thần. Bây giờ đã bảy giờ rồi, chắc cũng đến lúc gọi điện thoại bảo Đại Thần không cần chờ cô nữa, không biết vì sao mà nghĩ đến chuyện hôm nay không phải đi tự học với Đại Thần, trong lòng lại có cảm giác nhẹ nhõm hẳn.
Tâm tư cô đã không còn trong phòng bệnh, tinh thần phiêu dạt khắp nơi. Nhị Hỷ nửa nằm nửa ngồi, thấy cô như thế thì ngẩn ra, vốn trước giờ luôn biết Vi Vi xinh đẹp, nhưng nhìn nhiều rồi cũng thành quen, có điều hôm nay Vi Vi đột nhiên lại cúi đầu dịu dàng giúp cô đắp chăn lại cẩn thận, thần tình như đang suy nghĩ lung lắm, đôi mắt lấp lánh sáng rực, lại thấy có nét đẹp mà trước kia chưa từng thấy bao giờ.
Hai người một đứng một nằm chìm đắm trong suy nghĩ riêng, bỗng ánh sáng trong phòng chợt tối lại, Vi Vi như có linh cảm, bèn ngẩng lên nhìn về phía cửa.
Tiêu Nại đang đứng ở đó, ánh mắt nhìn cô rất chăm chú.
Lúc về trường thì ngồi trên xe Tiêu Nại, một nhãn hiệu rất bình thường, Vi Vi ngồi ở ghế phụ, Nhị Hỷ và Ty Ty, Hiểu Linh ngồi phía sau.
Trên đường, Vi Vi nghe thấy Nhị Hỷ thì thầm hỏi Hiểu Linh: “Sao Tiêu sư huynh lại đến cùng với cậu?”
Hiểu Linh cũng thì thầm trả lời: “Tớ gọi điện cho Đại Chung mà, anh ấy nhiều chuyện kể lại với Tiêu sư huynh, sau đó sư huynh nói anh sẽ lái xe đến cho tiện.”
Nhị Hỷ lo âu nói: “Sao tớ cứ thấy không ổn lắm.”
Ty Ty chen vào: “Cậu đừng lo lắng, Tiêu sư huynh là người mình mà!”
Vi Vi ngồi ở ghế phía trước lắng nghe với vẻ bất lực, họ tưởng giọng nói mình nhỏ lắm ư, thế mà lại còn nói năng lung tung một cách đường hoàng như thế, lại còn người mình, quá sức tự nhiên!
Nhị Hỷ vẫn rất lo lắng: “Nhưng mà, xe của Đại Thần, chúng ta người phàm…”
Vi Vi nghe thấy thế thì sợ bạn mình lại nói những lời đại loại như xe của Đại Thần người phàm mà ngồi thì ắt xảy ra chuyện, nên vội vàng quay đầu lại ngắt lời: “Ty Ty nói đúng đó, người mình cả người mình cả!”
Trong xe đột ngột im phăng phắc, Vi Vi lúc này mới hiểu ra lúc gấp gáp mình đã nói gì, thoắt chốc đến cả dũng khí quay người lại cũng chẳng còn.
Mang nét cười liếc nhìn người nào đó bên cạnh đang cố giảm thiểu sự tồn tại của mình, Tiêu Nại mở lời: “Các bạn chắc chưa ăn sáng phải không, vậy ăn gì đi đã rồi hãy về?”
Vi Vi giờ phút này trong lòng vô cùng cảm kích Đại Thần, anh đã giúp cô giải vây, đúng là quá ân cần, huh u.
Hiểu Linh nhìn nhìn Vi Vi, thấy cô không có ý lên tiếng thì cố thoái thác: “Không cần đâu ạ, hôm nay đã phiền sư huynh nhiều rồi.”
Tiêu Nại mỉm cười nói: “Đều là người mình cả, không cần khách sáo.”
Vi Vi: “…”
Cô biết ngay mà, ân cần chỉ như thoáng phù vân…
Cuối cùng vẫn đi ăn sáng, Nhị Hỷ tuy dạ dày không ổn nhưng trong bụng trống rỗng cũng khó chịu, nên miễn cưỡng ăn một chút cháo trắng, ăn xong Tiêu Nại chu đáo đưa họ về đến dưới tòa nhà ký túc xá.
Vi Vi lê những bước còn nặng nhọc mệt mỏi hơn cả Nhị Hỷ về phòng, mở cửa ra là trèo thẳng lên giường nằm.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại thì tốt quá, cô tuyệt đối sẽ không nói lời nào, im lặng là vàng! Haizzz ~ ~ Thì ra ngủ không đủ có ảnh hưởng lớn đến khả năng phản ứng của người đến thế.
Vi Vi nằm trên giường âu sầu rồi lại ảo não, nghiêng qua lật lại còn nhiều hơn đêm qua, cuối cùng lăn lộn mãi rồi cũng ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.
Giấc ngủ này kéo dài đến mười hai giờ, sau đó bị hương thơm thức ăn thức tỉnh. Hiểu Linh đã nhắn tin gọi Đại Chung mang đến bốn phần cơm đến dưới lầu, đương nhiên, cho Nhị Hỷ vẫn là cháo trắng.
Vi Vi trèo xuống giường ăn cơm, ngạc nhiên thấy Nhị Hỷ vẫn đang chơi vi tính, sắc mặt đã khá hơn nhiều, Vi Vi hơi lo lắng hỏi bạn: “Cậu không khó chịu nữa à?”
Sức hồi phục của gián cũng không mạnh như thế chứ?
“Lướt web thôi thì có gì gì đâu.” Nhị Hỷ hứng chí nói: “Vi Vi, trên diễn đàn của trường có quá trời chủ đề nói về cậu và Tiêu Nại này! Còn có hình hai người nắm tay nhau ở nhà thi đấu bóng rổ nữa chứ!”
Vi Vi vừa cầm hộp cơm lên ăn thì nghẹn lại, nhấc hộp cơm lên chúi vào xem cùng, quả nhiên trên màn hình là một bức ảnh Đại Thần nắm lấy tay cô ở sân bóng rổ, có lẽ người chụp hình ở khá xa nên người nào cũng nhỏ xíu, nhưng chắc chắn nhìn ra là Bối Vi Vi và Tiêu Nại.
Vi Vi có phần ăn không thấy ngon nữa, đặt hộp cơm sang bên, đón lấy vi tính của Nhị Hỷ xem.
Nhị Hỷ bảo: “Cậu đừng xem nữa, chẳng có nội dung gì đâu, thì lúc đầu có rất nhiều người không tin, về sau tấm hình này xuất hiện, kinh ngạc ngã rầm cả đám, mọi người lại chuyển sang bàn tán xem hai người bắt đầu từ khi nào v.v… Ha ha, đúng rồi, chủ đề trước kia nói các cậu không xứng đôi nhất cũng bị kéo lên rồi.”
Vi Vi lật giở mấy bài viết, quả nhiên cũng chẳng khác lời bạn mình nói là bao, thế là trả vi tính lại cho Nhị Hỷ, tiếp tục ăn cơm. “Trường chúng ta cũng nhiều chuyện quá lắm!”
“Ây da, sắp thi rồi mà, càng gần kỳ thi thì mọi người càng lắm điều, cái này là một cách xả stress như người ta vẫn nói ấy!”
Nói thì cũng có lý, nhưng mà, mình lại bị xem là chủ đề để xả stress.
Vi Vi chỉ có thể cắn mạnh vào miếng sườn để biểu lộ sự buồn bực.
Lúc đã ăn gần xong, điện thoại trong phòng bỗng réo vang, Hiểu Linh chạy đến nghe máy, lúc sau liền gọi Vi Vi: “Vi Vi, điện thoại của người mình!”
Vi Vi choáng váng đến tiếp máy, alô một tiếng, bên kia vang đến một giọng nói.
“Dậy rồi à?”
Giọng trong máy vọng ra rất trầm, hình như không giống lắm với giọng nói ngoài đời. Vi Vi bỗng sực nghĩ ra, đây là lần đầu tiên cô và Đại Thần nói chuyện điện thoại với nhau.
“Ừm, em dậy rồi.”
“Buổi chiều có đi tự học không?”
“Muốn lắm chứ, nhưng bây giờ mà đi thì không tìm được chỗ ngồi đâu.”
Đây đúng là một vấn đề, bên kia Tiêu Nại trầm ngâm một lúc rồi nói: “Có một nơi rất yên tĩnh, anh đưa em đến đấy.”
*** *** ***
Tòa nhà ký túc mà Vi Vi ở là một trong những kiến trúc phỏng theo thời Dân quốc mới được xây dựng cách đây vài năm, những căn phòng gạch đỏ khá nghiêm chỉnh đứng đắn, thấp thoáng sau những tán cây xanh rì, khung cảnh vô cùng đẹp đẽ hợp lòng người. Bên vườn hoa trước tòa nhà, thường xuyên có những anh chàng theo đuổi nữ sinh trong dãy nhà, hoặc mang hoa hoặc ôm quà, là những cảnh đều đã nhìn quen rồi. Vậy nhưng hôm nay đổi sang một người đứng đó, tất cả lại trở nên kỳ lạ đến mức không hài hòa nổi.
Vi Vi ra khỏi tòa nhà, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Tiêu Nại. Anh đứng dưới những ánh mắt tò mò của mọi người mà vẫn an nhiên tự tại, lặng lẽ đứng bên vườn hoa, bên cạnh có một chiếc xe đạp.
Dưới những cặp mắt chằm chằm theo dõi, Vi Vi bước đến bên Tiêu Nại, vì vừa nãy chạy xuống lầu hơi nhanh nên cô có phần hụt hơi, hai gò má ửng hồng, sóng mắt lóng lánh nước.
“Chúng ta đi đâu?”
“Anh đưa em đi.” Tiêu Nại thuận tay lấy túi xách trên tay Vi Vi treo vào trước xe.
Đây là lần thứ hai Vi Vi ngồi lên xe đạp của Tiêu Nại, tâm trạng cũng tự nhiên hơn nhiều so với lần đầu tiên. Thực ra nếu để cô bây giờ lựa chọn, cô thà chọn ngồi xe đạp, vì luôn cảm thấy nếu vai kề vai đi bộ với Tiêu Nại thì xem chừng còn cần nhiều can đảm hơn. Thì phải lướt qua ánh mắt của những người đi đường mà…
Hình thì cũng đã lên mạng rồi còn lo lắng gì nữa, xem như không thấy đi.
Vì không để ý lắm nên Vi Vi ngồi phía sau không phát hiện ra đường đi lạ lùng, cho đến khi xe đạp ra khỏi cổng Tây rồi, cô mới sực nhận ra: “Í, không đi tự học sao?”
“Nơi đó ở phía ngoài.”
Ra khỏi cổng Tây của Đại học A, lại rẽ sang một khúc quanh là khu công nghệ cao nổi tiếng của Trung Quốc. Mười mấy phút sau, Tiêu Nại dừng xe trước một tòa nhà lớn, dẫn Vi Vi lên thẳng lầu sáu.
Vừa ra khỏi thang máy, Vi Vi nhìn thấy ngay bốn chữ vàng lấp lánh “Chí Nhất Khoa Kỹ”, ngẩn ra một lúc rồi trong lòng thoáng vụt qua một suy nghĩ, chẳng lẽ đây là…
“Công ty của anh?”
“Ừ.” Tiêu Nại mở cánh cửa đang khép chặt ra, “Vào đi, hôm nay chủ nhật, không có ai ở đây đâu.”
Vi Vi với tâm trạng như đi hành hương, e dè bước vào lãnh địa của anh, đầu luôn ngó nghiêng quanh quất tứ phía.
Diện tích công ty của Tiêu Nại không lớn lắm, chỉ khoảng trong một tầng lầu, có điều công ty phần mềm máy tính thông thường cũng chỉ cần lớn như thế là đủ, có hơn cũng lãng phí thôi. Trong công ty hiện giờ không có người, nhưng lại khiến Vi Vi có cảm giác thật sinh động, có thể là do bố cục của văn phòng, hoặc cũng có thể do cách bày trí thật cá tính tùy nghi trên các dãy bàn.
Tiêu Nại dẫn cô đi thẳng một đường vào phía trong, cuối cùng mở cửa một văn phòng trên biển có đề chữ “Tiêu Nại”.
Văn phòng của Tiêu Nại?
Vi Vi mang theo lòng hiếu kỳ, càng e dè cẩn thận hơn bước vào phòng, trong một lúc chỉ chú ý đánh giá không gian mới mẻ trước mắt, không hề ý thức được rằng bản thân đã bị dẫn đến một chỗ không có người >_
Tiêu Nại tự nhiên mở điều hòa, đặt túi xách của Vi Vi lên ghế salon.
“Tự học ở đây có được không?”
Vi Vi gật gật đầu, ngồi xuống ghế salon, Tiêu Nại cũng không chú ý đến cô nữa, mở vi tính ra bắt tay vào làm công việc của mình.
Điều hòa lặng lẽ tỏa ra hơi lạnh, quét sạch những hơi nóng bên ngoài vừa mang vào, trong một không gian sạch sẽ thoải mái như vậy, Vi Vi cầm sách lên, nhưng có phần không học vào.
Như Đại Thần đã từng nói, ở đây rất yên tĩnh, nhưng lại yên tĩnh đến nỗi khiến người ta có hơi hoảng hốt, đặc biệt là, cuối cùng Vi Vi đã nhận ra, ở đây chỉ có hai người cô và anh…
Mãi không nghe thấy tiếng lật giở trang sách, Tiêu Nại ngẩng lên nhìn cô, thấy dáng vẻ cô rõ ràng đang lơ là, mới cất tiếng: “Vi Vi, lại đây xem cái này.”
Í?
Vi Vi đặt sách xuống, chạy đến cạnh anh, nhìn vào màn hình vi tính. Trong đó là những nhân vật tinh xảo, mặc những bộ y phục xinh đẹp của nam nữ thời cổ đại.
“Đây là gì thế?”
“Thiết kế nhân vật cơ bản của Mộng Du Giang Hồ 2.”