Sư Thuyết

Chương 80

Đoàn người Thương Thanh Đại lại chạy nửa tháng lộ trình, tính toán lộ trình thì còn một tháng không sai biệt lắm sẽ đến Bá Lăng, khẳng định có thể bỏ qua kỳ tuyển tú tháng tám. Vì thế mấy người liền quyết định tạm thời thả chậm hành trình, tại trấn nhỏ phía trước, tìm khách điếm nghỉ ngơi và hồi phục một ngày, thu mua thêm chút đồ dùng trên đường.

Miệng vết thương của Uyển nhi đã bắt đầu kết vảy, nhưng trong lòng vẫn không vui nổi, luôn mệt mỏi ngồi ở một bên, cái gì cũng không nói. Chỉ có thời điểm Thương Thanh Đại cùng nàng nói chuyện, ngẫu nhiên nàng sẽ suy nghĩ, mấp máy miệng, thấp giọng nói mấy câu cùng Thương Thanh Đại.

"Phu tử, ta muốn cùng Thủy Tô đi mua ít đồ dùng." Đỗ Nhược tiến lên, nhỏ giọng nói một câu.

"Không được." Thương Thanh Đại sợ Đỗ Nhược lại gặp cái gì nguy hiểm, nàng nhìn Trần Thủy Tô, "Thủy Tô ngươi lưu lại, bồi A Nhược chiếu cố Uyển nhi, ta với Đỗ Trọng đi là được."

Nàng nói xong, nhìn thấy Đỗ Nhược còn muốn nói cái gì, lúc này lạnh nhạt nói: "Tay phải ngươi còn chưa khỏi, nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu cảm thấy nhàm chán thì ngoan ngoãn học thuộc lòng mấy phương pháp châm đêm qua ta dạy cho ngươi, ta trở về sẽ khảo ngươi."

"Vâng, phu tử." Đỗ Nhược chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Thương Thanh Đại nhợt nhạt cười, nói với Trần Thủy Tô: "Thủy Tô, chốc lát ta sẽ mua chút điểm tâm trở về, ngươi cần phải giúp ta xem chừng A Nhược."

"Vâng!" Trần Thủy Tô thâm ý cười, "Cam đoan tiểu Nhược và Uyển nhi một cọng tóc cũng không mất."

Thương Thanh Đại gật đầu cười, nhìn qua Đỗ Trọng, "Đi thôi, chúng ta đi mua đồ dùng."

Đỗ Trọng cung kính đáp: "Vâng, phu tử."

Chờ hai người đi rồi, Trần Thủy Tô thần bí cười hề hề, ngồi bên Đỗ Nhược hỏi: "Tiểu Nhược, nguyên lai buổi tối ngươi ở một mình với phu tử, người dạy ngươi châm pháp a?"

Đỗ Nhược đỏ mặt lên, liếc mắt nhìn Uyển nhi lẳng lặng không nói lời nào bên cạnh, "Thủy Tô, đừng nói lung tung, Uyển nhi còn ở đây."

"Sợ gì, nàng còn nhỏ, không hiểu đâu." Trần Thủy Tô kéo kéo ống tay áo Đỗ Nhược, tiếp tục nói, "Nếu các ngươi buổi tối chỉ học châm pháp, đêm nay ta sẽ cùng các ngươi ở chung một phòng, một người một phòng, cũng hơi sợ."

Đỗ Nhược lại nhìn thoáng Uyển nhi, "Uyển nhi không phải ở cùng một phòng với ngươi sao?"

"Nhưng nàng là tiểu oa nhi a!" Trần Thủy Tô mân mê cái miệng nhỏ nhắn, "Với ở cùng các ngươi, ta cũng có thể học điểm châm pháp a." Nói xong, Trần Thủy Tô không hờn giận nói, "Phu tử bất công, chỉ dạy ngươi, không dạy ta."

Đỗ Nhược lắc đầu cười khổ nói: "Phu tử dạy ta là phương pháp châm bằng tay trái, ngươi nhìn tay phải của ta, nếu trở lại Linh Xu Viện, viện chủ đột nhiên khảo ta, ta châm pháp thụt lùi, làm sao bây giờ?"

"Hình như cũng có đạo lý..." Trần Thủy Tô lầm bầm lầu bầu một câu.

Uyển nhi lại lặng yên đưa tay nhỏ bé, kéo kéo góc áo Trần Thủy Tô, còn nghiêm túc nhìn nàng, "Thủy Tô tỷ tỷ, ta năm nay mười tuổi."

Trần Thủy Tô ngạc nhiên một chút.

Uyển nhi nghiêm mặt nói: "Ta thực nghe lời, mẫu thân đã dạy ta rất nhiều, ta không phải cái gì cũng đều không hiểu."

Trần Thủy Tô khụ khụ hai tiếng, vội vàng nói: "Khụ khụ, ta không phải ý tứ kia."

Uyển nhi mấp máy môi, "Thủy Tô tỷ tỷ, có phải hay không chán ghét ta?"

"Nói gì vậy?!" Trần Thủy Tô vội vàng lắc đầu, đưa tay nắm bàn tay nhỏ bé của Uyển nhi, "Chúng ta đều thích Uyển nhi, ai dám chán ghét Uyển nhi, Thủy Tô ta là người đầu tiên nhảy ra mắng nàng!"

"Thật sao?" Uyển nhi nửa tin nửa ngờ hỏi một câu.

Trần Thủy Tô chắc chắn gật đầu, "Phải, là thật! Không tin ngươi hỏi tiểu Nhược một chút, ta có lừa gạt nàng không?" Nói xong, nàng trừng mắt nhìn Đỗ Nhược đang nhịn cười, "Tiểu Nhược, ngươi nói mau a!"

Đỗ Nhược vội vàng thu liễm ý cười, nói: "Thủy Tô, quả thật chưa bao giờ nói dối, nàng nếu là không thích Uyển nhi, ngay cả nói cũng không nói, cho nên, Thủy Tô thật sự thích ngươi."

"Đúng! Đúng!" Trần Thủy Tô liên tục gật đầu.

Uyển nhi lại nhìn về phía Đỗ Nhược, "Vậy Nhược tỷ tỷ thì sao?"

Đỗ Nhược cười nói: "Đương nhiên cũng thích Uyển nhi."

Uyển nhi nhếch miệng, cuối cùng bật cười, "Thanh Đại tỷ tỷ nói, Nhược tỷ tỷ là phu quân khó có được trên đời, ngay cả Nhược tỷ tỷ đều thích ta, ta đây sẽ không phải là tai tinh hại người."

"Phu tử... Vậy mà lại nói với ngươi lời này?" Đỗ Nhược giật mình.

Uyển nhi gật gật đầu.

Trần Thủy Tô lại mân mê miệng đến nói: "Ta đột nhiên có chút hối hận."

"Hối hận cái gì?" Đỗ Nhược hỏi.

Trần Thủy Tô cảm thán nói: "Nguyên lai tiểu Nhược là bảo bối a, sớm biết ta nên sớm một chút xuống tay."

Đỗ Nhược hoảng sợ nhìn Trần Thủy Tô, "Thủy Tô, ngươi nói bậy bạ gì đó?"

Trần Thủy Tô cười nói: "Trêu chọc ngươi thôi, tiểu Nhược ngốc, xem ngươi sợ tới mức nào!"

"Ngươi..." Đỗ Nhược thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên cười nói, "Kỳ thật ca ca cũng không phải là người tồi, ngươi không cân nhắc đến ca ca?"

"Trọng ca ca?!" Trần Thủy Tô suýt nữa cắn đầu lưỡi của mình, "Như thế nào có thể?"

"Chắc chắn không có khả năng, tương lai có thể nào đây?"

"Khụ khụ..."

Cùng lúc đó, Đỗ Trọng đi trên đường lớn bỗng nhiên hắt xì thật lớn.

Thương Thanh Đại nhìn sườn mặt hắn một cái, "Bị cảm lạnh?"

"Không phải không phải." Đỗ Trọng xoa xoa cái mũi, chỉ về tiệm vải bố phía xa xa, "Thương phu tử, tiệm vải bố ở bên kia."

"Ân."

Thương Thanh Đại lên tiếng, liền lập tức đi qua.

Sau một phen chọn lựa, Thương Thanh Đại mua bảy bộ quần áo đi ra, nói với Đỗ Trọng: "Chúng ta lại mua thêm điểm tâm, sau đó trở về đi."

"Đồ này..."

"Xiêm y Uyển nhi chỉ có hai kiện, tự nhiên là mua cho nàng thêm vài kiện đồ mới." Thương Thanh Đại thuận miệng đáp một tiếng.

Đỗ Trọng ngạc nhiên hỏi: "Vì sao không trực tiếp mua từ thợ may đây?"

Thương Thanh Đại lạnh nhạt cười, "Thợ may nào sẽ may đồ ấm đây?"

Trong lòng Đỗ Trọng ấm áp, cười cười, cũng không nói chuyện.

Thương Thanh Đại hỏi: "Ngươi suy nghĩ cái gì?"

Đỗ Trọng đành phải thành thật đáp: "Cũng không biết tương lai ai có phúc khí tốt như vậy, có thể thú phu tử."

Thương Thanh Đại mím môi cười khẽ, "Ta cũng muốn biết, nàng như thế nào có phúc khí tốt như vậy?"

"Hắn?" Đỗ Trọng cả kinh, "Nguyên lai phu tử đã có người trong lòng a?"

Thương Thanh Đại nhợt nhạt cười, mặc dù không có trả lời, nhưng cũng tính cam chịu.

Đỗ Trọng có chút mất mác hít một tiếng, có thể được Thương phu tử coi trọng nhìn trúng, nhất định là nhân trung long phượng, như thế nào là người bình thường như hắn?

Hắn lại ở Bá Lăng nghe tin đồn hơn một năm trước, nói không chừng Tống Vương điện hạ đóng cửa không ra, hơn phân nửa là bởi vì Thương Thanh Đại mất tích.

Thương Thanh Đại nhìn hắn nghĩ đến xuất thần, lạnh giọng nói: "Đỗ Trọng, chúng ta nên đi mua điểm tâm."

"Vâng, phu tử."

Dù sao cũng là huynh muội, thần sắc mất mác này đều tương tự như vậy.

Trong đầu Thương Thanh Đại hiện lên gương mặt A Nhược, lòng ấm đến lợi hại --- A Nhược có chút phúc khí gặp gỡ nàng, nàng làm sao không phải có phúc khí mới gặp gỡ A Nhược đây?

Khi hai người về đến khách điếm, Trần Thủy Tô nhìn thấy điểm tâm, liền giống như Uyển nhi nhìn thấy điểm tâm vui mừng như nhau, nàng vội vàng nhận lấy điểm tâm, ngồi xuống bên người Uyển nhi, cùng Uyển nhi ăn.

Đỗ Trọng đã nhiều ngày đánh xe mệt mỏi, nói vài câu liền sớm trở về phòng, chuẩn bị ngủ một giấc trước.

Nhìn Trần Thủy Tô và Uyển nhi ăn đến vui vẻ, đầu ngón tay Thương Thanh Đại lặng yên điểm một chút cánh tay Đỗ Nhược, thấp giọng nói: "Ngươi theo ta trở về phòng."

"Ân." Đỗ Nhược gật gật đầu.

Hai người về tới phòng, Đỗ Nhược đóng cửa phòng lại.

"A Nhược, không được nhúc nhích." Thương Thanh Đại đột nhiên ra lệnh.

Đỗ Nhược nghe lời, lưng thẳng tắp, "Phu tử?"

Ngón tay Thương Thanh Đại từng chỗ từng chỗ đo đạc vai Đỗ Nhược, chiều dài cánh tay, thắt lưng, cười nói: "Tốt lắm, A Nhược, ngươi có thể động."

Đỗ Nhược bối rối nhìn Thương Thanh Đại, "Phu tử, vải bố này không phải mua làm xiêm y cho Uyển nhi sao?"

"Bảy bộ vải bố, chẳng lẽ chỉ làm một kiện xiêm y cho tiểu oa nhi sao? A Nhược ngốc." Thương Thanh Đại giận một câu, liếc mắt Đỗ Nhược một cái.

Đỗ Nhược vừa mừng vừa sợ, nói: "Còn có ta?"

Thương Thanh Đại cười nói: "Nếu ngươi muốn ta cho Thủy Tô a, ca ca ngươi cũng đều làm một kiện a, ngày mai ta có thể đi mua thêm vải bố đến."

"Phu tử..." Đỗ Nhược lắc đầu cầm tay nàng.

"Ân? Hiện tại nên gọi ta cái gì?" Thương Thanh Đại chọn mi không hờn giận nhìn nàng.

Đỗ Nhược giật mình, vội vàng lôi kéo Thương Thanh Đại cùng nhau ngồi xuống, nhu tình hàng vạn hàng nghìn gọi một tiếng, "Nương tử."

Thương Thanh Đại không nhịn được đáy lòng vui mừng, cuối cùng bật cười, ngón tay khẽ gõ chóp mũi nàng một chút, "Khi thì ngốc, khi thì thông minh, nên bắt ngươi như thế nào cho phải đây?"

Tay Đỗ Nhược bắt lấy ngón tay phu tử, đau lòng nhìn trên ngón trỏ phu tử kết vảy miệng vết thương, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một ngụm, "Xiêm y không vội may, có thể chờ miệng vết thương lành hẳn rồi may cũng không muộn."

Thương Thanh Đại nụ cười càng ấm hơn, ngón trỏ mang thương tích giật giật, dọc theo môi Đỗ Nhược tinh tế vuốt ve, "Ta thích ngươi mới vừa rồi làm cái kia A Nhược..." Thanh âm mang điểm khàn khàn, đáy mắt ba quang bắt đầu khởi động, mê ly mà mang thêm điểm mị nhiên.

Đỗ Nhược cảm thấy tim bỗng dưng đập nhanh hơn, nàng căng thân mình, bắt lại ngón tay ở trên môi mình tác loạn, miệng khô lưỡi khô nói: "Ta sợ... Lòng vừa muốn sai lệch..."

"Nga? Lệch thành cái dạng gì?" Ánh mắt Thương Thanh Đại dọc theo cổ Đỗ Nhược hướng xuống ngực, tuy rằng chưa đυ.ng đến thân thể Đỗ Nhược, nhưng ánh mắt thôi cũng đủ để cho thân mình Đỗ Nhược cháy sạch càng thêm nóng bỏng.

Đỗ Nhược vươn cánh tay trái, mạnh mẽ ôm Thương Thanh Đại vào lòng ngực.

"Không được... Động... Mở hai tay ra..." Thương Thanh Đại cố ý mặt lạnh nói xong, Đỗ Nhược chỉ có thể ngoan ngoãn buông lỏng hai tay, sợ chọc giận phu tử.

Thương Thanh Đại nghẹn ý cười, ra vẻ đứng đắn duỗi ngón tay vẽ hình tròn trên ngực Đỗ Nhược, lẩm bẩm nói: "A Nhược của ta quả thật trưởng thành..."

Đầu ngón tay cách xiêm y vẽ loạn, thân mình Đỗ Nhược nhịn không được giật mình một cái, đỏ mặt nói, "Phu tử, ta ngứa."

"Nói sai rồi, phải phạt." Thương Thanh Đại nói xong ngưng động tác trên ngực Đỗ Nhược, đứng dậy đi đến bên giường, ngồi xuống, ngoéo... một cái ngón út với Đỗ Nhược, "Lại đây."

Đỗ Nhược ngoan ngoãn đi qua, "Phu tử, ta mới nói sai cái gì?"

Thương Thanh Đại nghiêm mặt nói: "Ngươi gọi ta là cái gì?"

"A!" Đỗ Nhược phản ứng lại.

Thương Thanh Đại cười yếu ớt nói: "Là sai, đúng hay không? Ta cũng không có oan uổng ngươi."

"Vâng, là sai."

"Kia... Liền phạt ngươi..."

Thương Thanh Đại đột nhiên đem nàng ôm vào trong lòng ngực, xoay người đặt nàng lên giường, tươi cười so với vừa rồi còn sáng lạn hơn, "Hôm nay cũng nên để cho ta nếm A Nhược..."

Quỳnh tương ngọc dịch.

Bốn chữ này nói rất nhỏ, lại đủ để cho hai trái tim mềm nhũn đến cực hạn.

Loáng thoáng, chỉ có thể nghe thấy Đỗ Nhược ứng một câu, "Nương tử muốn nếm... Vậy liền để nương tử nếm đủ..."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: =.= đột nhiên phát hiện phu tử là một thể loại dụ thụ mới... Công hay là thụ đây?