"Lan tiên sinh! Lan tiên sinh! Mau cứu con của ta!"
Bên ngoài viện đột nhiên vang lên tiếng cầu cứu của một nam tử xa lạ, chỉ thấy một nam tử Nam Cương ôm một tiểu nam hài ở ngoài viện lo lắng vạn phần, quát to.
Đỗ Nhược ở trong bồn tắm bỗng dưng đứng lên, chỉ kịp mặc nội y lên người, lập tức bước ra bồn tắm, một tay kéo vạt áo lại che chỗ nhạy cảm, một tay kia vội vàng đóng cửa lại.
"Ngươi sao..." Thương Thanh Đại theo bản năng dời ánh mắt đi chỗ khác, che giấu nhịp tim đang đập cuồng loạn, sợ bị Đỗ Nhược nhìn ra nàng có thể thấy đồ vật này nọ, ra vẻ lạnh nhạt nói một câu khác, "Chưa mặc xiêm y?"
Đỗ Nhược nhẹ nhàng mà thở phào nhẹ nhõm, cười khổ nói: "Làm sao kịp mặc y phục, nếu không đóng cửa lại, bệnh nhân phía ngoài kia xông tới thì không được tốt cho lắm." Nói xong, Đỗ Nhược cầm tay Thương Thanh Đại, "Phu tử, ta dìu ngươi qua bên kia ngồi nghỉ tạm trước, ta mặc xiêm y vào rồi đi ra cứu người." Nói xong, áy náy vỗ vỗ mu bàn tay Thương Thanh Đại, "Nhưng mà như vậy thì phu tử sẽ phải chịu đói một chốc, cứu người xong, ta lập tức làm đồ ăn cho phu tử ăn."
"Không sao cả." Thương Thanh Đại ngưng mắt bình tĩnh nhìn Đỗ Nhược, mười tháng không thấy, nàng quả nhiên đã trưởng thành không ít, nét trẻ con trên mặt đã ít đi nhiều, tăng thêm khí chất ôn nhuận, giống như tuyết mai màu trắng lặng lẽ nở trong đêm, mặc dù không quá kinh diễm, nhưng ý nhị lại có thể làm nhiễu tâm can, liếc mắt một cái sẽ khó quên.
Huống chi --
Lúc này Đỗ Nhược xiêm y mỏng manh, đường cong lả lướt nửa che nửa hở bên trong ẩm ướt, đường rãnh ở giữa lại càng mơ màng.
Thương Thanh Đại cảm thấy thân mình cháy sạch lợi hại, nhưng nha đầu kia thì không cảm thấy phu tử dị thường, thành thành thật thật giúp phu tử ngồi xuống xong, liền vội vội vàng vàng ở cạnh giường đem xiêm y mặc vào.
Không công để cho nha đầu kia nhìn lâu như vậy, cuối cùng cũng có một cơ hội đòi lại.
Trong lòng Thương Thanh Đại hiện lên một tia tà niệm, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, ra vẻ đứng đắn ngồi một chỗ, trong lòng lại như mặt hồ đã sớm nổi lên một vòng lại một vòng lửa nóng gợn sóng, không ngừng xao động lan ra, phe phẩy trái tim cao ngạo, suy nghĩ trong lòng lóe lên, tiếng tim đập giống như nổi trống, thình thịch thiêu đốt trái tim.
Cũng không biết là trời chiều, sắc màu ấm huân đỏ mặt hay là vì trái tim sinh nhiệt ý mà đốt đỏ mặt, hai gò má Thương Thanh Đại đều nóng, lẳng lặng như vậy nhìn Đỗ Nhược mặc xiêm y, nhìn thấy nàng đem tóc ướt chải vuốt lại ở trước gương, nhìn thấy nàng mở cửa ra, bước về hướng ngoại viện.
Trong ánh sáng nhạt trời chiều, Đỗ Nhược mặc y phục màu trắng, bóng dáng duyên dáng yêu kiều, càng xem càng thấm sâu vào, trong lòng không nhịn được đem nàng nhớ rõ càng sâu.
Thương Thanh Đại vịn cạnh ghế đứng lên, làm bộ như người mù dường như đυ.ng đến cạnh cửa, xa xa dặn một câu, "A Nhược, nếu là triệu chứng dịch bệnh, càng phải cẩn thận."
"Vâng, phu tử!" Đỗ Nhược quay đầu lại gật đầu nhẹ nhàng cười, sáng ngời mà ấm áp.
Thương Thanh Đại giật mình tại chỗ, ngưng mắt nhìn về nơi xa, không nhịn được nhợt nhạt cười.
Đáng tiếc Đỗ Nhược xoay người quá nhanh, cũng không nhìn thấy nụ cười này, nàng mở cửa viện, đón phụ tử kia vào.
"Lan tiên sinh ở nơi nào? Hài tử của ta sắp không xong rồi!"
Hán tử Nam Cương đầu đổ đầy mồ hôi, ôm đứa nhỏ đi một vòng trong viện, cũng không biết đi tìm Lan tiên sinh ở nơi nào.
"Lan tiên sinh không có ở trong cốc, đại thúc, có thể để ta chẩn bệnh cho hắn không?" Đỗ Nhược nghiêm túc mở miệng, ánh mắt sớm dừng trên người đứa nhỏ kia, vọng chẩn hồi lâu.
Hán tử Nam Cương mãnh liệt lắc lắc đầu, "Một tiểu nha đầu, có thể trị bệnh gì?"
"Đại thúc, ngươi cũng đừng xem thường Nhược tỷ tỷ ta, nàng vẫn luôn được sư phụ tán thưởng đấy!" A Lương cũng mặc xong xiêm y đi ra, tiểu thân mình mặc y phục Miêu Cương thẳng tắp, hắn bước nhanh đi tới bên người hán tử Nam Cương kia, vội nhìn về phía Đỗ Nhược, "Nhược tỷ tỷ, hắn giống như sắp không xong!"
Đỗ Nhược trấn tĩnh nói: "Cũng may không phải bệnh dịch tả, hẳn là có thể bảo trụ sinh mệnh." Nói xong, nàng nhìn hán tử Nam Cương, "Mau đưa đứa nhỏ đặt xuống chỗ ổn định, ta bắt mạch cho hắn."
"Đứa nhỏ này bắt đầu từ buổi sáng liền vừa nôn vừa đại tiện, nếu hắn có cái gì không hay xảy ra, ta cũng không muốn sống!" Hán tử Nam Cương yêu cực kỳ đứa nhỏ này, nói đến đau lòng, nhưng lại nhịn không được khóc.
Thấy hán tử Nam Cương đem tiểu hài tử đặt lên bàn thạch, Đỗ Nhược vội vàng đến gần tiểu hài tử, đưa tay bắt mạch -- mi tâm nhíu lại, còn thật sự mà cẩn thận, hình ảnh đó dừng trong mắt Thương Thanh Đại, càng cảm thấy thân thiết.
A Nhược của nàng trưởng thành.
"Hắn đây là trúng độc." Đỗ Nhược lập tức phán đoán, theo bản năng sờ bên hông của mình, nơi đó có sợi dây nhỏ buộc túi châm.
"Người làm nghề y, phải luôn mang túi châm bên người, như vậy nếu gặp được người bệnh, cũng có thể đúng lúc cứu người."
Trong đầu hiện lên câu Thương Thanh Đại từng nói với Đỗ Nhược -- nguyên lai nha đầu kia thực đem mỗi một câu của nàng đều ghi nhớ trong lòng.
"A Nhược, hắn trúng độc thời gian không ngắn, hiện nay bảo hộ tâm mạch, khử độc, sẽ chỉ làm tàn độc nhập tâm, ảnh hưởng sinh mệnh." Thương Thanh Đại ở xa xa mở miệng nhắc nhở.
Đỗ Nhược gật đầu nói: "Phu tử yên tâm, ta đi châm đều không phải là bảo hộ tâm mạch, mà là muốn cho hắn huyết mạch lưu thông."
"Huyết mạch lưu thông?" Thương Thanh Đại thoáng cả kinh.
Đỗ Nhược nhìn về phía A Lương, "Tiên sinh đã dạy ta, cổ trùng hít thuốc phiện huyết phương pháp, ngươi nhanh đi lấy cổ trùng lại đây."
A Lương vội vàng gật đầu, "Được!"
Không nghĩ tới mấy tháng nay, A Nhược của nàng không chỉ đơn giản là trưởng thành, ngay cả y thuật cũng giỏi hơn không ít.
Thương Thanh Đại vốn định đi tới bên cạnh nhìn xem A Nhược cứu người như thế nào, vừa muốn đi, lại sợ bại lộ thị lực của mình đã khôi phục, đành phải xa xa nhìn bên này.
Đỗ Nhược hít sâu một hơi, đầu tiên cởi xiêm y tiểu hài tử, lộ ra cái rốn, nhìn sắc mặt tiểu hài tử tái nhợt khô khốc, vừa nôn vừa đại tiện, trước hết phải giúp hắn dừng lại mới được.
Cân nhắc số ngân châm còn lại, Đỗ Nhược ý bảo A Lương đem cổ trùng đặt qua một bên trước, "A Lương, đi phòng bếp xem còn nước ấm không, cho hắn một bồn nước ấm đến, trước làm ấm hai chân, nếu có chút ngải diệp càng tốt."
"Vâng, Nhược tỷ tỷ!" A Lương cười gật đầu, buông cổ trùng, lập tức đi đến phòng bếp.
Hán tử Nam Cương vừa vội vừa hoảng nhìn Đỗ Nhược, lại nhìn đứa nhỏ của mình, nhịn không được nói: "Ngươi thật có thể cứu đứa nhỏ của ta sao? Nương hắn mất sớm, ta chỉ có một đứa nhỏ này."
Đỗ Nhược cũng không để ý đến hắn, cẩn thận bốc một con cổ trùng, đặt lên rốn tiểu hài tử -- đây là phương pháp cứu người quen thuộc của Cổ y cốc, hán tử Nam Cương cũng từng gặp qua Lan tiên sinh cứu người, thấy một màn quen thuộc này, sự hoài nghi trong mắt vơi đi một ít.
Khi A Lương bưng một chậu nước ấm đi đến, Đỗ Nhược nghiêm mặt nói: "A Lương, giúp hắn ngâm chân, ta tiếp tục đi châm bức độc đến bụng hắn."
"Ân." A Lương cẩn thận nâng tiểu hài tử dậy, làm cho hai chân hắn ngâm vào nước ấm có ngải diệp, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt vị dưới chân tiểu hài tử.
Thương Thanh Đại đứng có chút mệt mỏi, liền lẳng lặng ngồi xuống bậc cửa, tựa người vào cạnh cửa, cảm thấy có chút hoảng hốt.
Nếu có thể cùng A Nhược hành y cứu người, mỗi ngày cứ như vậy lẳng lặng vượt qua, hẳn là năm tháng tốt nhất.
Nhưng mà, cừu hận gϊếŧ mẹ không đội trời chung, có thể nào dễ dàng buông?
Muốn nàng trơ mắt nhìn Tề Tương Nương như vậy rêu rao một đời, nàng không cam lòng, cũng không nguyện ý!
Thương Thanh Đại lặng yên lắc lắc đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn đường nhỏ rêu xanh dưới chân, nghĩ đến những lời nha đầu ngốc kia nói, mi tâm của nàng lúc nhíu lúc giãn.
Con đường phía trước khó đi, may mà có A Nhược, cũng sợ hãi có A Nhược.
A Nhược nói, chỉ sợ Thương Thanh Đại không cần nàng.
Thương Thanh Đại muốn nói cho nàng, đời này sớm không bỏ được nàng, nhưng mà, những lời này một khi nói ra, tất sẽ đem nàng mang vào con đường nguy hiểm.
A Nhược nói, nàng không sợ.
Nhưng Thương Thanh Đại sợ nàng chịu một chút thương.
"Phu tử, cẩn thận cảm lạnh."
Khi bàn tay ấm áp vịn đến cánh tay của nàng, Đỗ Nhược chuẩn bị nâng nàng dậy, Thương Thanh Đại mới phát hiện, Đỗ Nhược đã đến gần bên người.
Không đợi phu tử mở miệng, Đỗ Nhược giải thích nói: "Tính mệnh đứa nhỏ kia tạm thời bảo vệ được rồi, phỏng chừng là ăn đồ gì đó không nên ăn, nhưng tốm lại là bị thương nguyên khí, sợ là phải nằm giường nửa năm."
Thương Thanh Đại nhìn phương hướng phụ tử kia, chỉ thấy A Lương dẫn phụ tử kia đi ra ngoại viện, vừa đi vừa dặn một số việc sau này phải chú ý.
"Phu tử yên tâm, A Lương đưa bọn họ đi ra ngoài." Đỗ Nhược biết Thương Thanh Đại nhìn không thấy, vì thế giải thích một câu với Thương Thanh Đại.
Thương Thanh Đại vội vàng thu hồi tầm mắt, bộ dáng làm bộ như cái gì cũng không thấy, gật gật đầu, để Đỗ Nhược giúp nàng đứng lên.
"Phu tử, ngươi đi vào nằm một lát trước, ta đi làm đồ ăn cho ngươi." Đỗ Nhược ôn nhu nói xong, sợ Thương Thanh Đại không nhìn thấy, đυ.ng đồ vật này nọ, thật cẩn thận giúp đỡ nàng đi tới bên giường, lại ôn nhu giúp nàng ngồi xuống.
Thương Thanh Đại đem từng dấu vết nhỏ của nàng đều nhìn rành mạch, trong lòng tràn đầy đều là ấm áp.
"Phu tử, ngươi nghỉ tạm một lát." Đỗ Nhược cẩn thận giúp đỡ Thương Thanh Đại nằm xuống, lại cẩn thận giúp nàng đem chăn đắp lại, vừa mới chuẩn bị rời đi, liền bị Thương Thanh Đại vội bắt tay lại.
Thương Thanh Đại cố ý nhìn về nơi khác, ra vẻ mắt mù, "A Nhược, nếu là ngày tháng sau này thực khổ cực, ngươi có sợ không?"
Đỗ Nhược quay về cầm tay nàng, ngồi xổm bên giường, lắc đầu nói: "Phu tử ở nơi nào, ta liền ở nơi đó, có khổ cũng không sợ." Nói xong, Đỗ Nhược nghĩ đến Thương Thanh Đại rất lo lắng đôi mắt, nàng lại bổ sung thêm một câu, "Ta nói rồi, nếu mắt phu tử không nhìn thấy được nữa, ta liền lấy mắt mình đưa cho phu tử dùng..."
"Câm mồm!" Thương Thanh Đại đột nhiên quát chói tai một tiếng, rút tay ra, gắt gao áp tay vào hai má Đỗ Nhược, bình tĩnh nhìn gương mặt Đỗ Nhược, nghiêm mặt nói, "Ngươi còn dám thương tổn chính mình, ta liền không cần đệ tử ngươi!"
"Phu tử..." Đỗ Nhược vội vàng lắc đầu, hồn nhiên bất giác nhìn ánh mắt, ánh mắt trong trẻo, "Ta nghe lời phu tử! Nếu hai tháng sau, phu tử vẫn không nhìn thấy, ta liền mang phu tử đi tìm danh y, nhất định sẽ tìm được người có thể cứu phu tử!"
"Ngươi..."
Trong lòng Thương Thanh Đại mềm nhũn, đã thấy Đỗ Nhược cầm tay nàng, chuyển qua bên môi, nhẹ nhàng mà hôn mu bàn tay Thương Thanh Đại.
Nhộn nhạo trong ngực theo đó lan tràn ra, Thương Thanh Đại chỉ cảm thấy nha đầu kia không chỉ... trưởng thành, mà lá gan cũng lớn lên không ít, nếu là do trước kia không nhìn thấy, còn có thể xem như là lơ đãng đυ.ng tới môi nàng, hiện giờ đều nhìn rành mạch, trái tim phút chốc tràn đầy gợn sóng.
"Là ta không tốt, làm cho phu tử không vui, phu tử mau nghỉ ngơi thật tốt đi." Đỗ Nhược áy náy cười cười, đem tay Thương Thanh Đại bỏ vào chăn, đứng dậy cung kính cúi đầu với nàng, lúc này mới xoay người đi ra khỏi phòng.
Nha đầu kia... Thực... Thực làm cho người ta... Tâm thần đều bị câu đi.
Thương Thanh Đại ngồi dậy, nghiêng người nhìn bóng dáng Đỗ Nhược đi xa, mi tâm nhíu lại, khóe miệng lại ẩn dấu một tia cười xấu hổ, tâm tựa hồ ấm áp, giống như bị một cơn gió tháng ba thổi qua, nắng hè chói chang ngày mùa hè đã lặng yên đến.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đổi mới ~~=.= phu tử sẽ không thừa nhận thị lực mình khôi phục sớm, bị tiểu Nhược xem nhiều thứ như vậy, cũng nên chậm rãi kiếm trở về mới phải đạo, đúng hay không?
Đôi lời: Aizz... Dạo này bệnh lên bệnh xuống, còn bị chị người yêu giận vì không biết tự chăm sóc mình, cuồng việc đã đành, còn mê đọc truyện, dịch truyện, không nghỉ ngơi. Oan ức gì đâu. :< Đã cái tính người ta như vậy rồi, đâu có sửa được.