"Đạp đạp! Đạp đạp! Đạp đạp!" Gió tuyết che mờ mắt, một con ngựa từ phía đông chạy nhanh xuyên qua một mảnh trắng xóa tuyết.
Thương Thanh Đại trộm nhìn dáng vẻ nhỏ bé đang cong lưng trong lòng, cực kỳ giống một con sóc đang trốn tuyết trong cây tùng. Thực sự là có chút buồn cười. Nhìn lại phía trước trời đất mờ mịt, đáy lòng bỗng xuất hiện một tia cảm giác tự do thoải mái.
"Tiểu Nhược, dáng ngồi ngươi như vậy có chống đến Tảo Đầu thôn, chỉ sợ thắt lưng ngươi sẽ đau đến mấy ngày."
Âm thanh băng lãnh vang lên ở bên tai, Đỗ Nhược đang thất thần, giật mình quay về thực tại, vội vàng ngồi thẳng thắt lưng, "Phu tử, ngươi vừa nói gì?"
"Dựa vào ta một chút."
Hai tay Thương Thanh Đại bỗng dưng hơi hơi dùng sức, đem Đỗ Nhược ôm vào lòng ngực chặt chẽ.
Ôn hương nhuyễn ngọc...
Trong đầu hai người xoẹt qua ý nghĩ như vậy, lập tức bối rối xê dịch ra một chút khoảng cách.
Thương Thanh Đại thoáng thấy sắc mặt đỏ bừng của tiểu nha đầu, cố ý nói sang chuyện khác: "Gió tuyết quá nhiều, ngươi cúi đầu thấp xuống, cẩn thận bị gió tuyết lạnh đến hỏng mặt."
Thế nhưng giờ phút này, Đỗ Nhược cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại toàn thân như bốc hỏa hừng hực.
"Vâng" Đỗ Nhược nhẹ giọng lên tiếng, trái tim lại loạn nhịp.
Thương Thanh Đại hai tay áp sát, lờ mờ nhìn thấy mấy ngọn đèn dầu trong gió tuyết, vội vàng thúc ngựa chạy nhanh hơn một chút, "Giá!"
Rốt cục con ngựa chạy nhanh đến Tảo Đầu thôn, Thương Thanh Đại nhảy xuống ngựa trước rồi nói, "Ngươi khoan xuống vội, ta dắt ngựa đi cột lại rồi ngươi hãy xuống."
"Vâng." Đỗ Nhược gật gật đầu.
Thương Thanh Đại dắt ngựa hướng vào đầu thôn, bước vài bước đến một cây cột khô gầy, buộc chặt dây cương vào cột, sau đó mới xoay người vươn tay đến Đỗ Nhược, "Xuống ngựa đi."
"Ta... Tự mình xuống." Đỗ Nhược đạp vững bàn đạp, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, lúc tiếp đất đứng không vững, lập tức ngã ngồi trên đất tuyết, hít một hơi đau điếng.
"Còn nhỏ tuổi mà thích cậy mạnh, điểm ấy không hẳn là tốt." Thương Thanh Đại lạnh lùng nói.
Đỗ Nhược vội vàng lắc đầu nói: "Đây không phải là cậy mạnh, ta chỉ muốn tự mình học cách xuống ngựa, phu tử không thể tùy thời đều ở bên người nha."
Thương Thanh Đại có chút ngạc nhiên, cũng không biết nên ứng đối như thế nào, quay lưng về phía Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược tưởng mình nói sai, gấp giọng nói: "Phu tử, thực xin lỗi."
Thương Thanh Đại vừa định lên tiếng đáp lại, lại nhịn xuống không nói, nhìn nhìn một vòng khắp thôn, cảm thấy ở đây yên ắng đến lạ -- cho dù là đêm khuya gió tuyết, cũng không thể nào một mảnh tĩnh mịch!
"Ngươi đi theo ta."
Thương Thanh Đại lạnh nhạt nói, liền đi vào trong thôn.
Đỗ Nhược gật đầu bước nhanh theo, một đường đi qua vài hộ gia đình, đều là im ắng, trong lòng nổi lên một cỗ bất an, Đỗ Nhược trái lại bước lên trước Thương Thanh Đại, từng bước đi đến một hộ gia đình, gõ vang vài tiếng trên cửa.
"Xin hỏi có người nào không?"
"Thùng thùng!"
Thương Thanh Đại cũng gõ cửa một hộ gia đình khác, nhưng mà kết quả đều giống nhau, không có ai lên tiếng trả lời, cũng không có ai ra mở cửa.
Đỗ Nhược và Thương Thanh Đại nhìn nhau, cảm thấy việc này thật kỳ hoặc, nhưng nhất thời thì không nghĩ ra được nguyên nhân là gì.
Hai người tiếp tục đi vài bước, Thương Thanh Đại bỗng dưng dừng cước bộ, hít một hơi, kinh sợ nói: "Ta nghĩ, ta biết bọn họ đang ở đâu."
"Phu tử?"
"Từ đường của Tảo Đầu thôn ở hướng nào?" Thương Thanh Đại hỏi Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, mấy năm trước từng cùng phụ thân tới đây chẩn bệnh, từ thường của Tào Đầu thôn ở phía đông.
"Phu tử, bên kia." Đỗ Nhược chỉ chỉ phương hướng.
Thương Thanh Đại nhìn thoáng qua hướng Đỗ Nhược chỉ, dưới chân cũng không dám chậm hơn một phần, bước nhanh rồi chuyển thành chạy hướng tới từ đường.
Quả nhiên, quan sai đang cầm đuốc bao quanh một vòng bên ngoài từ đường, cầm đao khống chế gắt gao nhóm thôn dân Tảo Đầu thôn ở bên trong từ đường.
Tiếng ho khan, tiếng thở dài đau xót, tiếng khóc của tiểu hài tử, giọng nam nữ cầu xin tha mạng nổi lên bốn phía, từ đường trước mắt làm gì còn có sự trang trọng thường ngày, nói là ngục giam cũng không quá đáng.
"Người tới là ai?!"
"Vậy mà vẫn còn sót lại!"
Thương Thanh Đại vừa xuất hiện trong tầm mắt của quan sai, lập tức bị vài tên quan sai tuần tra ngăn cản lại.
"Phu tử!" Đỗ Nhược khẩn trương đi theo sát. Sau đó, thấy gương mặt quan sai hung thần ác sát, vội vàng chắn trước người Thương Thanh Đại, đầu tiên cung kính cúi đầu với quan sai, "Chúng ta là đại phu, nghe nói nơi này xuất hiện bệnh thương hàn, đặc biệt đến xem dịch bệnh như thế nào?"
"Đại phu?" Quan sai nghiền ngẫm nhìn gương mặt sạch sẽ của Thương Thanh Đại, "Đã trễ thế này, một cô nương còn đi ra ngoài chẩn bệnh, không sợ gặp người xấu sao? Không bằng... Để ca ca đưa ngươi trở về đi..."
Thương Thanh Đại băng lãnh nhìn quan sai, "Cho ta gặp Kỳ đại nhân của các ngươi."
"Ui! Tiểu cô nương khẩu khí thật lớn mật!" Quan sai ra vẻ bị dọa, trong miệng vẫn giữ thái độ ngả ngớn thô bỉ.
Thương Thanh Đại không muốn cùng người như thế đấu võ mồm, từ trong lòng lấy ra một khối ngọc màu xanh, trên mặt ngọc là hai chữ Linh Xu khiến quan sai trợn mắt, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
"Không biết Thương tiểu thư đến, tiểu nhân... Tiểu nhân có mắt như mù..." Nói cũng chưa nói xong, quan sai liền hoảng sợ quỳ rạp xuống đất.
"Ngươi đi, tìm Kỳ đại nhân đến gặp ta." Thương Thanh Đại nhìn thấy ánh mắt quan sai còn lại như nhắc nhở ngươi chớ có lên tiếng, "Giúp ta nói một câu, để Kỳ đại nhân quản giáo đám tay sai này tốt một chút!"
"Vâng!"
Tuy nói viện chủ Linh Xu cũng không phải quan chức, nhưng mà môn hạ đệ tử mấy trăm, trên thì ở trong cung, dưới thì ở giang hồ, nơi nào cũng đều có danh khí. Nhất là Tề gia có hai tỷ đệ, song song làm đến Thái Y Viện tả hữu chia ra, thậm chí còn được đương kim thiên tử Yến Thành đế tán thưởng.
Con cháu quan lại khắp Bá Lăng ai mà chưa gặp qua Đại tiểu thư thương gia thế hệ sau, rất nhiều người đối với Thương Thanh Đại nhớ mãi không quên, mỗi người đều biết con đường tương lai của Thương Thanh Đại nhất định là bước vào nhà quan, thậm chí có thể là hoàng thân quốc thích, há có thể nào tùy tiện đắc tội?
Quan sai tự biết rước lấy đại họa, quỳ gối dưới tuyết, không ngừng dập đầu với Thương Thanh Đại.
Chỉ là Thương Thanh Đại không thèm liếc hắn lấy một cái.
Nghe Thương Thanh Đại xuất hiện, Kỳ Triệu Duẫn đại nhân hoảng hốt từ bên trong lều lớn chạy đi đến phía ngoài từ đường, đi đến trước mặt Thương Thanh Đại liền hung hăng đá một cước vào tên quan sai kia, "Tên cẩu nô tài ngươi không có mắt, mau cút!"
"Vâng! Vâng! Vâng!"
Thương Thanh Đại mắt lạnh nhìn động tác Kỳ đại nhân, nhàn nhạt nói: "Linh Xu Viện Thương Thanh Đại, bái kiến Kỳ đại nhân."
"Không dám, không dám, nơi này nhiều gió tuyết, Thương tiểu thư, thỉnh vào trong nói chuyện." Kỳ đại nhân vội vàng cúi người mời Thương Thanh Đại.
Gương mặt Thương Thanh Đại nghiêm nghị nhìn nhìn Kỳ đại nhân, "Áo lông cừu trên người Kỳ đại nhân, chắc là hơn một ngàn hai lượng vàng phải không?"
Kỳ đại nhân ngạc nhiên một chút, "Này..."
"Thôn dân ở từ đường này chỉ cần không qua khỏi tối nay, Kỳ đại nhân sẽ hỏa thiêu sạch sẽ, sau đó có thể tự mình hướng đến triều đình tranh công đi." Thương Thanh Đại một câu nói trúng tim đen, "Ngài mặc một thân cừu y nhuộm máu, mặc hẳn là ấm?"
Kỳ đại nhân bị châm chọc lộ vẻ khó chịu, mặt mày xanh mét, "Thương tiểu thư, bệnh thương hàn này là bệnh hiểm nghèo, nếu truyền ra ngoài, Bá Lăng thành nổi lên ôn dịch, người rơi đầu là ta."
"Là bệnh hiểm nghèo, nhưng không phải là bệnh không thể trị được!" Đỗ Nhược rốt cục hiểu tại sao lúc này thôn dân Tảo Đầu thôn bị giam cầm, không nhịn được hét lên một tiếng, thân thể nho nhỏ thẳng tắp, "Đại nhân, bên trong không phải tất cả mọi người đều nhiễm bệnh thương hàn, ngài làm vậy..."
"Bản quan làm việc, khi nào thì đến phiên tiểu nha đầu ngươi đến chỉ trỏ?!" Kỳ đại nhân gầm lên một tiếng.
Đỗ Nhược cắn chặt răng, vừa định tiến lên lý luận, lại bị Thương Thanh Đại lén lút kéo kéo ống tay áo, ý bảo nàng không cần xúc động.
Đỗ Nhược ngơ ngác nhìn Thương Thanh Đại, Thương Thanh Đại lạnh lùng nói: "Kỳ đại nhân, tiểu nha đầu này là đệ tử của ta, ngài mới vừa rồi nói câu kia, chẳng khác nào đang trách ta chỉ điểm đại nhân làm việc?"
Kỳ đại nhân không hờn giận nói: "Thương tiểu thư, việc này ngươi cũng không nên xen vào mới tốt."
Thương Thanh Đại chớp mắt nói: "Thân là đại y, không thể không quản, hơn nữa, ta còn là phu tử của tiểu Nhược, càng nên làm gương tốt. Ngài mới vừa nạt lớn tiểu Nhược, nếu để cho Tống Vương điện hạ biết, nghĩ rằng ngài có ác ý với ta, Tống Vương điện hạ sẽ nghĩ đại nhân như thế nào đây?"
"Tống Vương điện hạ?!" Kỳ đại nhân kinh hãi.
Thương Thanh Đại thản nhiên nói: "Tối nay ta cùng Tống Vương điện hạ thưởng mai, ngẫu nhiên biết được thôn nhỏ này có bệnh thương hàn, cho nên ta mới đi trước một bước đến đây, Kỳ đại nhân nếu không tin, ngài có thể sai người đến hỏi điện hạ."
Sắc mặt Kỳ đại nhân lập tức trở nên khó coi, hiện giờ Tống Vương điện hạ cũng biết việc này, việc diệt khẩu đốt thôn, hắn làm sao dám tiếp tục làm?
"Kỳ đại nhân, thôn dân bên trong không phải là vô phương cứu chữa, nếu đại nhân nguyện ý cho tiểu nữ cứu chữa, ta đảm bảo đại nhân có thể tranh công như cũ."
"Đành nghe Thương tiểu thư phân phó."
"Một, lập tức phái người thông báo Linh Xu Viện, hai, đưa thư báo cáo triều đình dịch bệnh." Thương Thanh Đại nói xong, quay đầu nhìn Đỗ Nhược, "Tiểu Nhược, theo ta tiến vào từ đường."
"Vâng..." Đỗ Nhược gật gật đầu, cảm thấy tối nay Thương Thanh Đại nói chuyện có tiến có lui, thật sự làm cho người ta không nhịn được âm thầm tán thưởng.
Gặp được phu tử như thế, là ba đời may mắn.
Đỗ Nhược khóe miệng không nhịn được hơi hơi nhếch lên, nhàn nhạt nở nụ cười.
Thương Thanh Đại chưa bao giờ nghĩ đến tiểu nha đầu này lại cười đẹp như vậy, giống như một dòng thanh tuyền, thấm vào ruột gan, không khỏi giật mình.
"Bên trong đều là người bệnh, Thương tiểu thư ngươi..."
Kỳ đại nhân đột nhiên lên tiếng đánh vỡ khoảnh khắc thất thần, Thương Thanh Đại phục hồi tinh thần, lại có vài phần ảo não, nàng không muốn cùng hắn nhiều lời, cúi đầu nhìn nhìn bàn tay nhỏ bé của Đỗ Nhược còn đang đeo bao tay, nghiêm mặt nói: "Tiểu Nhược, bệnh thương hàn này lây lan cực nhanh, ngươi ngàn vạn lần không được cởi bao tay ra."
"Ân." Đỗ Nhược gật gật đầu, "Ta sẽ cẩn thận."
Thương Thanh Đại vừa lòng gật đầu, dẫn đầu bước vào từ đường.
Nhìn thấy có người đi vào từ đường, thôn dân kinh hoàng thất thố vội vàng xông tới, "Thả chúng ta ra ngoài, chúng ta không muốn chết trong này!"
"Làm càn! Toàn bộ ngồi xổm xuống!"
Vài tên quan sai che mặt đi đến, trái phải bảo hộ Thương Thanh Đại cùng Đỗ Nhược bên cạnh, rút đao dọa nhóm thôn dân lùi lại.
"Tiểu thư, cứu cứu đứa nhỏ của ta, nàng không có nhiễm bệnh thương hàn, nàng là vô tội..." Một vị nông phụ kéo chặt góc áo Thương Thanh Đại, lệ quang trong suốt nhìn nàng, "Van cầu ngài..."
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngài thả muội muội ra ngoài đi, van cầu ngài..."
"Van cầu ngài... Cứu cứu ca ca của ta... Hắn còn thở... Hắn là người tốt..."
...
Lần đầu tiên Đỗ Nhược nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chưa bao giờ nghĩ đến, triều đình sẽ dùng biện pháp như thế này để trừ khử một thôn căn bản không bị lan tràn bệnh thương hàn ôn dịch.
Những người này, bất luận là người bệnh, hay là người khỏe mạnh, cũng không nên trở thành vật hi sinh trong đêm tuyết thái bình này.
Ở nhân gian này cũng không nên có cảnh địa ngục này.
Thương Thanh Đại nhìn gương mặt Đỗ Nhược khϊếp sợ, nhàn nhạt nói: "Tiểu Nhược, ngươi sợ hãi sao?"
Đỗ Nhược lắc lắc đầu, đôi mắt trong suốt là một mảnh sáng ngời, chắc nịch nói: "Phu tử, ta phải cứu bọn họ, bọn họ không nên chết!"
"Ta đây hỏi ngươi, bước đầu tiên nên làm như thế nào?"
"Lão ấu tách ra, phân bệnh nặng bệnh nhẹ, từng cái cứu trị."
"Dược liệu, túi châm đâu?"
"Này..."
Thương Thanh Đại nhìn Đỗ Nhược không đáp được, lạnh lùng nhìn về phía quan sai đang đứng bên cạnh, "Ngươi đi, khoái mã chạy nhanh đến Hành Y Đường, thỉnh đệ tử Linh Xu Viện đang chữa bệnh từ thiện khẩn cấp đến Tảo Đầu thôn cứu chẩn."
Quan sai chần chờ nhìn thoáng qua Kỳ đại nhân, Kỳ đại nhân cho hắn ánh mắt, "Y theo lời Thương tiểu thư làm."
"Vâng!"
"Kỳ đại nhân, ta cần nước ấm." Thương Thanh Đại phân phó một câu.
Kỳ đại nhân xanh mặt nói: "Thương tiểu thư phân phó, bản quan tự nhiên tình nguyện hiệp trợ."
Thương Thanh Đại dời mắt đến trên mặt Đỗ Nhược, "Trong thôn này hẳn sẽ có chút đồ hành y của thôn y dân dã, ngươi đi tìm túi châm xem."
"Ân." Đỗ Nhược gật gật đầu, chạy được vài bước, lại do dự quay đầu nhìn nhìn Thương Thanh Đại, sợ nàng lây dính bệnh thương hàn, "Phu tử... ngươi... Cẩn thận."
"Túi châm." Thương Thanh Đại nhàn nhạt lặp lại.
Sợ làm phu tử không vui, Đỗ Nhược cũng không dám quay đầu lại nữa, chạy nhanh ra khỏi từ đường, chạy một vòng Tảo Đầu thôn, cuối cùng tìm được một phòng nhỏ của thôn y, tìm thấy túi châm, lại bước nhanh chạy trở về.
"Phu tử, đây... Khụ khụ." Đỗ Nhược hụt hơi, nhịn không được ho khan vài tiếng.
Thương Thanh Đại quét mắt nhìn Đỗ Nhược, "Ngươi chậm đã, trước hết xem ta hạ châm, thuật châm tối nay, chờ ngươi trở về Linh Xu Viện, ta sẽ đích thân hỏi từng cái."
"Vâng..." Đỗ Nhược gật mạnh, không dám nháy mắt, sợ bỏ lỡ mỗi một châm thuật của Thương Thanh Đại.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn một chương ~ gần nhất mắt trái không thoải mái, bất quá Trường Ngưng sẽ cố gắng viết tốt chuyện xưa này ~
Bởi vì, ta thật sự thích chuyện xưa này ~
Đôi lời: ây nha... target tuần này vốn định là 5 chương để bù cho tuần trước tùy hứng ham chơi, nhưng không ngờ mình kẹt việc cá nhân, cơ thể hiện tại không tiện cử động nhiều, đành xin lỗi các bạn. Tuần này chắc chỉ có thể đăng 1 ~ 2 chương. Mong rằng điều dưỡng 1 tuần, mình sẽ sớm hoạt động lại bình thường mới có thể tăng tốc a~~
(Đơn giản là vì bản thân mình cũng muốn đọc tiếp chương 11. TT____TT)