Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ

Chương 47

“….” Tô An chớp chớp mắt, nhìn Tô Diễn.

Bị con trai nhà mình cắt đứt mạch cảm xúc đúng là không thể nào tốt được.

Tô Diễn quay mặt đi, ho khụ một tiếng, mái tóc ngắn mỏng hơi rủ xuống, nửa che thái dương.

“Con trai anh tỉnh rồi kìa.” Tô An ngồi trở lại, nói đúng lý hợp tình.

Tô Diễn vẫn luôn ngồi yên chuyển động, duỗi tay muốn ôm, được Tô Diễn ôm lên.

Tô Diễn vừa mới tỉnh ngủ, mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu bị dựng lên, nhìn mẹ xinh đẹp của mình, nỗ lực mở to đôi mắt tèm nhèm.

“Hôn hôn.” Tô Diễn nói hai chữ.

Tô An ngồi dậy, hôn lên mặt Tô Diễn, nhéo cằm cậu, nói: “Hôn xong rồi, đi ăn cơm.”

Cơm nước xong thì đã gần chín giờ, một chiếc Maybach loại dài tiến vào vườn hoa trong biệt thự. Nghe thấy tiếng xe, Tô An mới vừa giúp anh chỉnh cà vạt xong.

Ngón tay đặt ở dưới cà vạt của Tô An run rẩy, đôi môi mím chặt.

Tô Diễn rủ mắt xuống nhìn Tô An, chậm rãi cài cúc áo khoác âu phục.

“Về sớm một chút.” Thắt cà vạt cho Tô Diễn xong, Tô An hơi lui một bước về phía sau, hai tay đặt ở sau lưng nhìn Tô Diễn nói.

Tô Diễn không mở miệng, nhìn Tô An.

Một lát sau, giơ tay nhéo chính xác cằm Tô An, cúi đầu, cắn lên môi Tô An, không ngừng hôn càng sâu hơn.

Anh biết Tô An đang lo lắng, bất an, sợ hãi.

Công ty sản xuất thuốc Tô thị là tâm huyết của mấy thế hệ nhà cô, không nên hủy hoại trong tay cô, nhưng nếu cô không lựa chọn, sẽ có càng nhiều người vô tội phải chịu tổn thương.

Ngoài mặt thì nói không để bụng, nói không cần, nhưng kỳ thật đáy lòng lại luyến tiếc hơn so với bất cứ ai.

Người phụ nữ khẩu thị tâm phi.

Hàm răng Tô Diễn đặt chống môi trên Tô An, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi Tô An, trêu đùa cọ xát, vào lúc Tô An sắp không thở nổi, hàm răng vẫn luôn ở môi trên Tô An cắn xuống.

Toàn bộ âm thanh kêu đau của Tô An đều bị nuốt hết.

“Chờ anh trở lại.”

“Ừm.”

“Đừng sợ.”

“Ừm.”

“Sinh con gái cho anh.”

“Ừm.” Tô An vô thức nhẹ nhàng ừm một tiếng, đến khi phản ứng lại thì Tô Diễn đã đi xa.

Anh vừa nói gì cơ?

Sinh con gái?

Bên ngoài, Cao Lâm và Thịnh Minh Trí nhìn Tô Diễn đồng thời cong eo. Tô Diễn hơi gật đầu, ngồi vào trong xe.

Chiếc Maybach bản dài lại chậm rãi đi ra khỏi biệt thự.

“Vào 10:30 sáng, Tô thị sẽ đúng giờ tổ chức đại hội cổ đông.” Cao Lâm sắp xếp lại tài liệu, mở miệng nói: “Nửa năm trước, những cổ đông từng tiếp xúc đều đã đồng ý ký tên.”

“Vào giai đoạn này, căn cứ vào số liệu trên báo cáo tài chính nửa năm nay của công ty sản xuất thuốc Tô thị, Tô thị căn bản đang ở trạng thái bị thâm hụt. Ảnh hưởng của sự việc làm giả vắc – xin đối với giá cổ phiếu của Tô thị còn chưa hoàn toàn loại bỏ được, giá trị trên thị trường chứng khoán đã giảm xuống gần 100 tỷ.” Thịnh Minh Trí đẩy kính mắt, hoàn toàn mang theo giọng điệu của người làm việc công.

Công ty sản xuất thuốc Tô thị hiện tại hoàn toàn đã sa cơ lỡ vận, một khi ngân hàng tiến hành rút vốn vay, tài chính sẽ liên tục bị rút ra thì đến thần tiên cũng không cứu được.

Mặc dù nhóm cổ đông lớn đó không quan tâm, chỉ lấy tiền cổ tức, nhưng họ đều là những con khỉ lăn ra khỏi vũng bùn lầy, người này còn xảo trá hơn với người kia, đương nhiên biết khi Tô thị phá sản bọn họ sẽ không vớt được một đồng tiền nào, không bằng thừa dịp hiện tại tìm cơ hội vứt hết cổ phiếu trong tay, cuối cùng còn có thể vớt vát được một khoản.

“BOSS.” Thư ký vẫn đang ghi chép không nhịn được mở miệng hỏi một câu.

“Nói.” Tô Diễn khép hờ mắt, khẽ nâng ngón tay bên cửa kính xe lên, gõ một cái.

“Theo như tình trạng hiện tại của công ty sản xuất thuốc Tô thị, chúng ta hoàn toàn có thể lấy giá thấp hơn để hoàn thành việc chuyển nhượng cổ phần, tại sao còn muốn lấy giá cao hơn so với thị trường để thu mua?”

Thư ký quèn kia vừa nói xong, Cao Lâm và Thịnh Minh Trí đều trầm mặc.

Quỷ biết.

Gần đây BOSS của bọn họ làm việc càng ngày càng kỳ quái.

Ba chữ nhà tư bản này đã định sẵn bọn họ không hướng tới những cái không có lợi, chỉ cần đúng với quy định của pháp luật, trong phạm vị pháp luật cho phép, bọn họ cũng sẽ tìm cách tối đa hóa lợi nhuận của mình.

Hành động này của Tô Diễn thật sự khiến bọn họ không hiểu nổi.

Đây ngại nhiều tiền nên đốt đến luống cuống?

“Làm từ thiện.” Tô Diễn nhàn nhạt mở miệng.

Nhà họ Tô không có người nào sống lâu trăm tuổi, phần lớn đều đoản mệnh, nếu nói dùng tiền có thể giải trừ tai họa, anh không ngại giúp Tô An ngăn cản khó khăn cả đời, chỉ để cô bình an vui vẻ.

Cao Lâm: “……”

Thịnh Minh Trí: “……”

Cả đám thư ký: “…….”

Có kẽ đúng là ngại nhiều tiền đốt đến hoảng.

“Cạch” một tiếng, ngọn lửa nhanh chóng bén lên Phật hương, trên đỉnh Phật hương cháy lên một đốm lửa đỏ rực.

Rất nhanh, cả một góc ngập tràn mùi Phật hương.

Tô An cắm xong Phật hương, chắp tay trước ngực vái lạy.

Cuốn một ‘Thái Bình Quảng Ký’ có ghi lại: “Kim cương lộ mục sở dĩ hàng phục tứ ma; Bồ tát đê mi do thị ai từ ư lục đạo.(*)”

(*)Thần Kim Cương trợn mắt là để hàng phục bốn ma. Bồ tát xụ mày là vì thương chúng sinh trong 6 đạo.

Mọi chuyện trên đời đều là tương đối, có xấu có đẹp, cũng có quân tử có tiểu nhân, thần Kim Cương là vị thần hộ mệnh của Phật giáo, tuy có khuôn mặt ác nhưng cũng giống như Bồ Tát, đều có một lòng phát tâm Bồ đề (**) cho thiên hạ.

(**) Phát tâm Bồ đề: là chúng ta phát tâm vì lợi ích của chúng sinh, vì lợi ích của chúng sinh nên chúng ta không thể làm việc ác.

Nếu Tô Linh một lòng hướng Phật, không thể nào cứ để mặc Đường Sĩ Nhân làm những việc xấu xa như vậy được.

Cho nên cô đánh cược một phen, đánh cược Tô Linh sẽ biết Đường Sĩ Nhân giấu chứng cứ ở đâu.

“Cộc cộc” hai tiếng gõ cửa có quy luật.

“Vào đi.” Giọng nói nhẹ nhàng của Tô Linh truyền tới từ sau cửa.

Tô An đẩy cửa đi vào, thấy Tô Linh ngồi quỳ trên nệm, trong tay đang vân vê chuỗi hạt Phật thủ.

“An An.” Tô An ngừng vê chuỗi Phật thủ, một tay đè ở trước ngực lo lắng nói: “Không biết sáng nay xảy ra chuyện gì, mí mắt cô cứ nhảy mãi, trong lòng cũng không thể yên tĩnh được.”

Tô An đi tới đối diện Tô Linh, chậm rãi mở miệng: “Những chuyện cháu sắp nói có thể khiến cô không tiếp thu nổi, nhưng cháu hi vọng cô có thể nghe cháu nói hết.”

“An An nói đi.” Bàn tay đang đè trên ngực không tự chủ được dùng sức xoa.

Một nén Phật hương lặng lẽ cháy ở bên ngoài, tro hương không ngừng rơi xuống lư hương.

Tô Linh nghe Tô An kể lại, sắc mặt dần dần trắng bệch, sắc môi mất hết, đôi mắt xinh đẹp ngơ ngác xuất thần.

Giọng nói Tô An dường như đến từ xa xưa, liên tục vang vọng, giống như tiếng chuông khi được đánh liên tục trong tòa tháp cổ nơi núi sâu, tiếng vang vang vọng cả dãy núi, âm thanh kéo dài không ngừng.

Một nén Phật hương đã cháy hết, vừa bén đến chân thì ngọn lửa lập tức bị dập tắt, một chút tro hương ở phía trên rơi xuống lư hương.

Đổ xuống hoàn toàn.

“Cô?” Tô An nói xong, thử thăm dò gọi Tô Linh đang thất thần.

Tô Linh phục hồi lại tinh thần, đọc câu: “A di đà phật.”

Nhà họ Tô đã tạo nghiệt gì chứ.

“Trước đây chú có đưa cho cô giữ hộ thứ gì không?” Tô An hỏi.

Đường Sĩ Nhân làm đủ mọi chuyện xấu, nhưng về mặt tình cảm thì rất chung thủy, lúc trước chỉ có một Tô Linh, hiện tại vẫn như cũ chỉ có một Tô Linh, có thể khiến ông ta tin tưởng tuyệt đối chí có một Tô Linh, hơn nữa Tô Linh lại không có lòng hiếu kỳ gì cả.

Càng là gia tộc lớn, lòng hiếu kỳ càng ít càng tốt, biết càng ít càng đỡ lo, sống càng lâu. Đạo lý này, Tô Linh đã hiểu từ khi còn nhỏ, cho nên bà sống rất đơn giản, Đường Sĩ Nhân giao đồ cho bà, bà chỉ thật sự giữ hộ, tuyệt đối không liếc mắt nhìn.

“Cô, cô muốn uống thuốc không?” Tô An thấy dáng vẻ không ổn của Tô Linh, vội vàng muốn đi lấy thuốc, còn chưa đứng dậy, cổ tay đã bị Tô Linh kéo lại.

Sức lực mạnh đến dọa người, cổ tay Tô An rất nhanh bị đỏ lên một vòng.

Bàn tay gầy trơ xương của Tô Linh nắm chặt cổ tay Tô An, đầu ngón tay bắt đầu trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt không còn huyết sắc run rẩy nói: “Cháu đi cùng cô.”

Mỗi chữ mà bà nói giống như được bóp ra từ kẽ răng vây, dùng hết sức lực.

Bên ngoài phòng khách, nén hương kia đã cháy hết từ lâu, mùi đàn hương đã tan đi không ít.

Tô Linh lại đốt thêm một nén Phật hương nữa, cố gắng chống đỡ cơ thể đang lảo đảo muốn ngã. Sau khi niệm Phật trong lòng, Tô Linh xoay người lên lầu, Tô An không nói lời nào đi theo sau Tô Linh.

“Tính toán thời gian, lúc ông ấy đưa cho cô món đồ kia, gần như là sau khi sự việc làm vắc – xin giả xảy ra.” Ba chữ vắc – xin giả, Tô Linh nói được có chút gian nan.

“Chắc là vậy.” Tô Linh vỗ lên mu bàn tay của Tô An, nhẹ nhàng nói: “An An yên tâm, cô của cháu rất kiên cường đấy.”

Đã từng nhìn thấy sinh ly tử biệt nhiều lần, cũng đã trở thành thói quen tê liệt với nó.

Tiễn anh chị dâu của mình, lại tiễn bố mình, hiện giờ lại muốn tiễn cả người chồng đã sớm chiều ở chung mười mấy năm của mình.

Mũi Tô An đau xót. Nhà các cô giống như bị người ta nguyền rủa vậy, rõ ràng không làm chuyện gì trái với lương tâm, đời đời an phận thủ thường, trị bệnh cứu người, tại sao lại không thể sống thọ?

“Đây.” Tô Linh lấy ra một cái túi tài liệu từ hộp đựng đồ trang sức bằng gỗ kín đáo trong phòng ngủ, đưa cho Tô An nói: “Tự cháu mở ra xem đi, lần này cô không ở cùng cháu nữa.”

Mười giờ sáng, vài cổ đông lần lượt vào phòng họp hội đồng quản trị của công ty sản xuất thuốc Tô thị, một vài cổ đông vào sau chỉ có thể ngồi ở phía cuối bàn hội nghị.

Trời đã mưa cả ngày hôm qua, hôm nay rốt cuộc bầu trời cũng quang đãng.

Bầu trời thu trong xanh không một gợn mây, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào từng ngóc ngách, những chiếc lá long não được nước mưa rửa sạch sẽ đọng lại những giọt nước trong suốt, chịu ảnh hưởng của trọng lực không ngừng rơi xuống.

Một giọt lại một giọt, cứ lặp đi lặp lại như thế.

Phòng họp được bật điều hòa, rèm che cửa sổ lớn được kéo lên, ánh nắng tranh nhau tràn vào trong phòng.

Đường Sĩ Nhân đưa lưng về phía mấy vị cổ đông, đứng chắp tay nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

10:15 cửa phòng họp lần nữa bị mở ra.

Một vị cổ đông thấy người tới, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Cao Lâm và Thịnh Minh Trí một trái một phải đẩy cửa phòng họp ra, Tô Diễn lập tức đi đến, trên mặt không có biểu cảm gì, thậm chỉ ánh mắt cũng không liếc nhìn về phía mấy vị cổ đông ở cuối bàn, theo sau anh còn có mấy người thư ký.

Đường Sĩ Nhân nghe được động tĩnh, xoay người nhìn về phía Tô Diễn, không khỏi sửng sốt, sắc mặt trầm xuống, nói: “Tô Diễn?”

Bên ngoài đều đồn rằng Tô Diễn là người máu lạnh, ánh mặt nhạy bén xuống tay ác độc, đến nay chưa từng thua trận. Hoàn toàn xứng đáng là một đế vương.

Đây là đại hội cổ đông của Tô thị, kể cả anh có là chồng của Tô An thì cũng không có tư cách để tham gia.

Thịnh Minh Trí đẩy kính mắt, mở miệng nói: “Đường tiên sinh, chào ông, tôi là trợ lý của giám đốc Tô Diễn của ngân hàng đầu tư Chase khu vực Châu Á Thái Bình Dương, hiện giờ cổ phần mà Tô tiên sinh nắm giữ trong tay đã vượt qua 66,7%, là cổ đông lớn nhất của công ty sản xuất thuốc Tô thị.”

Lời còn chưa dứt, trong phòng họp không ngừng vang lên tiếng hít sâu.

Cổ phần đang nắm giữ trong tay vượt qua 66,7%, đây là khái niệm gì thế? Cổ phần trong tay Đường Sĩ Nhân khó khăn lắm mới được 30%

“Nếu người đã đến đông đủ, để tránh lãng phí thời gian của hai bên, xin hỏi đại hội đã có thể bắt đầu chưa?” Cao Lâm hỏi.

Đường Sĩ Nhân chống gậy lên nền đất, nặng nề gõ một chút xuống sàn nhà, hô một tiếng: “Tô Diễn, đây là chuyện gì?”

Hai chữ Tô Diễn cắn rất chặt.

Tô Diễn không thèm mở miệng, nhìn thư ký hội đồng chủ trì cuộc họp.

Thư ký hội đồng quản trị ngẩn ra nhanh chóng phản ứng lại, chuẩn bị thủ tục mở đại hội.

10:35, bầu không khí thấp đến đóng băng trong đại hội cổ đông rơi vào bế tắc.

Tô Diễn ngồi ở vị trí chủ vị, có quyền phát biểu tuyệt đối.

Người đàn ông mặc quần áo tây trang đưa lưng về phía cửa sổ sát đất, ánh mắt trời chiếu vào người đàn ông, tạo thành một hình ảnh tuyệt đẹp, hàng mi dài che khuất ánh nhìn trong mắt.

“Ầm” một tiếng, cửa phòng hội nghị lại một lần nữa mở ra.

Nhóm cảnh sát lần lượt tiến vào, đi ở cuối là ban giám sát.

Mọi thứ diễn ra quá chớp nhoáng, thậm chí lúc các cổ đông còn chưa kịp phản ứng, Đường Sĩ Nhân đã bị bắt giữ.

“Chào ông, Đường tiên sinh, tôi nhận được báo cáo ông đã tham gia vào vụ làm giả vắc – xin phòng bệnh, hơn nữa còn khai khống sổ sách công ty, bây giờ chúng tôi muốn bắt ông, mời ông phối hợp điều tra cùng chúng tôi.”