Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ

Chương 45

Tô Bảo bị Tô An ôm, nằm ngửa trong lòng Tô An, trên khuôn mặt ướt nhẹp vì khóc đang đắp một miếng khăn giấy ướt thoang thoảng mùi thơm.

Cái mũi nho nhỏ khẽ sụt sịt, khi thở ra làm ở giữa khăn giấy nhô lên một chút.

Tô An đưa tay chọc chọc vào mũi Tô Bảo, một tay khác sợ đυ.ng phải cánh tay Tô Bảo, cố ý nhẹ nhàng.

Tô Bảo né một chút, hít sụt một cái.

“Hắt xì.” Khăn giấy ướt ở nơi chóp mũi dính một ít nước mũi.

Tô Diễn trực tiếp lấy khăn giấy xuống, xoay người lại lấy thêm một tờ giấy sạch khác trên bàn, dùng đầu ngón tay nhéo lên mũi Tô Bảo.

Tô Bảo ngoan ngoãn xì mũi.

“tiểu Tô Bảo, nhìn xem, ba con ghét bỏ con.” Tô An cúi đầu, đầu ngón tay đảo quanh cằm Tô Bảo, nói: “Diễn Diễn của con có bệnh sạch sẽ.”

Nói xong, chóp mũi Tô An cọ cọ lên mũi Tô Bảo, nói: “Mẹ không có chê con.”

Tô Diễn ném khăn giấy lau mặt vào thùng rác, giương mắt nhìn Tô An, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì. Áo khoác âu phục của anh đã cởi, chỉ mặc một cái áo sơ mi, áo sơ mi được ủi phẳng phiu không một nếp nhăn.

Xương cổ tay mảnh khảnh, bởi vì động tác nhấc tay mà cổ tay áo bị trượt lên một chút, để lộ khuỷu tay.

Mẹ có thể không cần Diễn Diễn, không thể không cần Tô Bảo.

Ba con ghét bỏ con.

Tô An chớp mắt nhìn anh, hàng mi cong dài khẽ rủ xuống.

Tô Diễn ung dung thong thả rút thêm một tờ giấy nữa, để lên mặt Tô Bảo, bàn tay nhẹ nhàng bao trùm lên mặt Tô Bảo, một tay khác nâng cằm Tô An lên.

Tô An duy trì tư thế ngồi quỳ, cằm bị nâng cao, đôi bông tai nhỏ dài rủ xuống dưới vai.

Đôi môi đỏ hạnh bị hàm răng trên cắn chặt, dáng vẻ để mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.

“A?” Tô Bảo trong lòng Tô An lo lắng chuyển động, cậu không nhìn thấy gì cả, tầm nhìn tối sầm lại.

Cái mũi nho nhỏ chạm vào lòng bàn tay Tô Diễn, thở ra luồng khí nóng ẩm vào tay Tô Diễn qua lớp khăn ướt.

Tô Diễn lặng lẽ di chuyển tay ra một chút, một tia sáng xuyên vào.

Tô Bảo lờ mờ nhìn được chút hình dáng, lại a một tiếng.

Tô Diễn lại di chuyển lòng bàn tay về, tầm nhìn Tô Bảo lại lần nữa chìm trong bóng tối.

Tô Bảo không khỏi nắm chặt ngón cái của Tô An, cơ thể mềm mại không ngừng chuyển động, hiển nhiên chơi rất vui.

Tô Diễn cứ như vậy trêu chọc Tô Bảo, nhưng tay đang nâng cằm Tô An vẫn không buông ra.

Tô An: “….”

Con trai ngốc hết thuốc chữa, Tô Diễn chỉ tùy ý chuyển động, cậu đều cảm thấy là Diễn Diễn đang chơi với cậu.

Quá dễ bị lừa gạt.

Môi Tô Diễn cong lên một độ cong, dò xét Tô An, bàn tay đang nâng cằm Tô An dần dần buông ra, đầu ngón tay lướt qua chiếc cằm tinh tế bóng loáng của cô, thờ ơ lùi về phía sau.

Tô An không nhịn được, nhẹ nhàng ô một tiếng.

Khóe môi Tô Diễn cong lên một chút, cho đến khi bàn tay xuyên qua mái tóc dài rối loạn của Tô An, hoàn toàn chạm vào ót cô, bàn tay hơi dùng sức, khiến trọng tâm của Tô An đang ngồi quỳ không vững, ngã về phía Tô Diễn.

“Ô.” Tô An lại ô một tiếng, bả vai cô đυ.ng vào ngực Tô Diễn, nửa bên mặt dán vào ngực Tô Diễn, nghe từng tiếng tim đập bình tĩnh lại có lực của anh.

Bàn tay Tô Diễn lại dùng sức thêm chút nữa, mặt Tô An bị ép nâng lên, đôi môi đỏ hạnh của Tô An đối diện với cằm Tô Diễn.

Cô ngẩng đầu nhìn Tô Diễn, quai hàm của anh cong như đao khắc, cho dù hạ thấp mí mắt cũng khiến người ta có cảm giác không thể chọc vào.

Nói thật, cô nghĩ Tô Diễn tới tìm cô, chỉ là chưa từng nghĩ tới Tô Diễn lại tới đây nhanh như vậy, nhanh nhẹn không phải tác phong của anh, bởi vì anh luôn không nhanh không chậm sắp đặt, chờ con mồi tự chui đầu vào lưới, lại dùng mạng nhện từng chút từng chút tóm gọn con mồi.

Giống như khi đánh úp cô vậy, nửa năm trước đã từ từ tiến vào cuộc sống của cô.

Cô ở ngoài ánh sáng, anh ở trong bóng tối, ẩn trong bóng tối, bình tĩnh nhìn cô từng bước từng bước rơi vào bẫy của anh, để cho cô cam tâm tình nguyện đợi trong bẫy của anh.

Từ bỏ chống cự, từ bỏ giãy dụa.

Tô Diễn đột nhiên cúi đầu, hôn lên.

Anh nhẹ nhàng liếʍ môi Tô An, động tác tỉ mỉ dịu dàng, đầu lưỡi cạy đôi môi đang khẽ mím của cô, dò xét đi vào.

Tiến vào một chút, lại lui ra, bắt đầu đổi thành liếʍ cắn bờ môi cô.

Động tác liếʍ rất nhẹ nhàng, mà động tác cắn thì tàn bạo, rất giống đánh một gậy rồi cho thêm một viên kẹo táo.

Nhân bánh quy Tô Bảo bị kẹp giữa hai người động đậy, bởi vì bàn tay của Tô Diễn che ở trước mặt quên không lấy ra.

Nghe thấy âm thanh của Tô Bảo, Tô Diễn phân tâm, môi dừng lại ở khóe môi Tô An, gỡ bàn tay đang che mặt ra một chút, nói: “Ba không chê.”

Nói xong, anh buông Tô An ra, rời đi đồng thời thuận tay lấy tờ giấy ướt trên mặt Tô Bảo đi.

Khăn giấy ướt mỏng dính thấm nước bị khuôn mặt nhỏ bé của Tô Bảo làm cho ấm lên, đôi mắt vốn đỏ hoe vì khóc của Tô Bảo đã khá hơn trước nhiều.

Tô Bảo ngẩng đầu nhìn mẹ xinh đẹp của mình, trong đôi mắt ngập nước đầy sự tò mò.

Tai của mẹ xinh đẹp đỏ bừng, mái tóc luôn luôn chỉnh tề hơi rối, đôi môi ướŧ áŧ, hồng hơn không ít so với bình thường. Nhìn lại ba mình, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh.

“An An khóc?”

Tô An đưa tay chọc vào má Tô An, nói: “An An bị Diễn Diễn bắt nạt, con giúp An An đánh Diễn Diễn đi.”

Tô Diễn nghe vậy, nâng mí mắt nhìn Tô An, dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười.

Tô Bảo lăn ra khỏi vòng tay của Tô An, lăn lên mặt giường, nâng mông nhỏ bò dậy, một chân dẫm lên đùi Tô Diễn, nghiêm túc gật gật đầu.

“Tại sao anh bắt nạt em? Hử?” Tô Diễn một tay đỡ Tô Bảo, nhìn Tô An hỏi.

Tô An: “….”

Tô Diễn ngay cả không biết xấu hổ cũng khác người thường.

Tô Bảo nghiêng đầu nhìn mẹ mình một chút, rồi lại nhìn ba một chút, bối rối.

Tại sao ba cậu lại bắt nạt mẹ cậu?

Tại sao lại muốn bắt nạt?

“Giống như vậy?” Tô Diễn ôm Tô Bảo đột nhiên tới gần Tô An, hôn một cái lên mặt Tô An, đôi môi nóng ướt dán lên da thịt tinh tế của cô, trong thời gian rất ngắn mà đầu lưỡi vẫn không quên ấn một cái lên chỗ đó.

Hôn Tô An xong, Tô Diễn lại hôn một cái lên má Tô Bảo, thả cậu lên giường, nhéo nhéo mặt Tô Bảo.

Tô Bảo bị hôn bối rối, đôi môi mập mạp mở ra, rạo thành hình chữ O, “Ô” một tiếng.

Sau khi xoay hai vòng rưỡi tại chỗ, bàn tay bụ bẫm của Tô Bảo nắm tai của mẹ xinh đẹp, má cậu cọ vào khuôn mặt của mẹ xinh đẹp, xấu hổ.

“Mẹ, mẹ, mẹ…” Miệng Tô Bảo không ngừng gọi mẹ.

“Anh ra ngoài có chút việc, lát nữa sẽ trở về.” tâm trạng Tô Diễn có vẻ rất tốt.

“Với ông ta?”

“Ừ.”

Tô Diễn đi ra ngoài, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng đóng lại.

Tô An ôm Tô Bảo, quay đầu nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, vỗ lên cái bụng nhỏ tròn trịa của Tô Bảo, nói: “Tô Cư Cư, con lại mập rồi.”

“Con không mập.”

“Ôm con đi tắm rửa, con cùng Tô Diễn đi tìm mẹ, cư cư đâu?”

“Ở nhà bà.”

Tô An ôm Tô Bảo đi tắm xong vẫn chưa thấy Tô Diễn về.

Đồng hồ báo thức trên đầu giường chạy tích tắc tích tắc, kim giây quay với tốc độ cực nhanh hết một vòng lại một vòng, cơn mưa rả rích vừa ngừng lại một lát, giờ phút này trong hoàng hôn lại bắt đầu rơi xuống, hồ nước nhỏ trong nhà đã dâng nước lên không ít, những cành hoa thường xanh (*) đã bị nước mưa rửa sạch sẽ.

(*) Cây thường xanh: Dùng để chỉ cây có lá tồn tại liên tục trong thời gian ít nhất là 12 tháng trên thân chính.

Sau khi dỗ Tô Bảo ngủ xong, cô hạ rèm cửa bên giường xuống, rèm lụa mỏng màu hồng nhạt rũ xuống, tạo ra một thế giới nhỏ yên tĩnh.

Bật ngọn đèn dưới sàn bên cạnh giường, vầng sáng màu vàng nhanh chóng nhấn chìm hết bóng tối xung quanh.

Tất cả những người hoặc sự việc đang ẩn nấp trong bóng tối cuối cùng sẽ có một ngày bị ánh sáng chiếu rọi, khi đó, tất cả sẽ không còn chỗ nào để chui vào.

Tô An ngẩng đầu, dòng nước ấm áp chảy khắp cơ thể, nghĩ đến nơi Đường Sĩ Nhân có thể giấu bằng chứng.

Vụ việc làm giả vắc – xin lớn như vậy, chắc chắn có thể tìm ra tung tích, không thể có khả năng tiêu hủy hết chứng cứ được.

Tham gia vào việc làm vắc – xin giả không thể chỉ có một nhà được, mấy nhà sẽ dính líu tới, nhất định để tranh giành lợi ích mà những chứng cứ đó trở thành công cụ để uy hϊếp đối phương

Trong lần điều tra cách đây không lâu, công ty sản xuất thuốc Tô thị đã được minh oan, điều này chứng tỏ Đường Sĩ Nhân đã nhanh tay nhanh chân giấu chứng cứ đi trước, trong công ty tạm thời không có, như vậy còn trong nhà thì sao?

Những kẻ đê tiện như bọn họ đã đi đến ranh giới cuối cùng của pháp luật, đi trên dây thép ở vách đá đến đường cùng căn bản sẽ không tin bất kỳ một ai.

Đường Sĩ Nhân cũng không ngoại lệ.

Nhưng mà…

Nghĩ đến Tô Linh, Tô An rửa sạch bọt nước trên người, quay người lại, nhìn thấy Tô Diễn đang dựa người vào cửa kính phòng tắm.

Tô Diễn khép hờ mắt, hai tay khoanh ở trước ngực, biểu cảm trên mặt bị lớp hơi nước che khuất.

“Anh vào từ khi nào vậy?” Tô An tắt nước, vén mái tóc còn ướt lên, vội vàng quấn khăn tắm lên người. Tô Diễn gần đây vừa bắt được cô là lại dày vò một trận, cô bị dày vò đến sợ.

Tô Diễn đột nhiên mở to mắt, nhìn Tô An đang quấn khăn tắm, trong mắt chứa một tia hung dữ, nói: “Vừa rồi.”

“Em tắm xong rồi, anh vào tắm đi.”

“Ừ.” Tô Diễn gật đầu, kéo cổ tay Tô An đang lách người qua anh, xoay người áp cô lên bồn rửa mặt, hỏi: “Cô em tin Phật?”

“Ừ, anh hỏi cái này làm gì?” cổ tay Tô An bị anh đặt ở sau lưng, không thể không dựng thẳng eo.

Cô Tô Linh của cô lúc ấy nổi tiếng là một người đẹp yếu đuối, hoàn toàn là một đóa hoa kiều diễm, ở trên có một anh trai, chính là ba cô, cho nên Tô Linh hoàn toàn được nuôi dưỡng như một tiểu thư khuê phòng, tinh thông cầm kỳ thi họa, nhưng tính cách quá yếu mềm, giống như tứ tiểu thư Cổ Tích Xuân không hỏi chuyện thế sự cũng không hỏi chuyện nhà trong truyện ‘Hồng lâu mộng’.

Sau lại phát sinh sự việc kia, thân thể không tốt nên Tô Linh bắt đầu tin Phật.

“Vậy tại sao bà ấy nhìn trúng chú em?” Tô Diễn nghe Tô An nói xong, khẽ cau mày, hiển nhiên vừa rồi nói chuyện với Đường Sĩ Nhân làm anh không thoải mái.

Một người tin Phật, còn một người lại làm chuyện táng tận lương tâm.

Điều này thực sự khiến mọi người đoán không ra, nếu không phải anh đã thăm dò Tô Linh, phát hiện Tô Linh thật sự không biết chuyện, còn tưởng rằng bên trong cảm có ân tình khác chứ.

“Đường Sĩ Nhân trước đây là trợ lý của bác sĩ điều trị cho ông nội, xem ảnh chụp thấy ông ta khi còn trẻ rất đẹp trai, thường xuyên đến nhà.”

Tô Diễn hiểu ra, chân dài đặt vào giữa hai chân đang khép lại của Tô An, nhìn Tô An kêu: “Bà xã.”

Giọng nói trầm khàn có từ tính.

Tô An không khỏi lùi về phía sau. Địa điểm này thật sự quá nguy hiểm.

“Em lo lắng cái gì?” Tô Diễn nhìn kỹ biểu cảm của Tô An, chóp mũi cọ lên khuôn mặt cô, động tác giống như đúc khi làm với Tô Bảo, chỉ khác là giọng nói đáng ghét hơn.

“Anh tránh ra.”

“Ừ?” Tô Diễn nhẹ nhàng ừ một tiếng, vùi đầu vào cổ Tô An, nhẹ giọng mở miệng nói: “Vậy em nói cho anh biết, tại sao Tô Bảo có thể cọ mà anh lại không thể?”

Tô An: “…..”

Tô Diễn lớn như vậy sao có thể so với Tô Bảo chứ?

“Tô Diễn, năm nay Tô Bảo hai tuổi rưỡi, còn anh mấy tuổi rồi?” Tô An dỗi lại, nhìn dáng vẻ của Tô Diễn, lại bỏ thêm một câu: “Anh ba tuổi rưỡi à?”

“Gọi em là mẹ đi, em sẽ cọ cho anh.”